Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kế hoạch

Tiểu thuyết gốc · 2984 chữ

Sau khi Ngụy Thiên Minh cầm chỉ dụ của Hoàng Hậu, liền tiến về tử lao của hậu cung. Lần này hắn tìm Cẩn tổng quản cũng không phải là vì trợ giúp Hoàng hậu.

Bởi vì Ngụy Thiên Minh đã biết Hoàng hậu nương nương này không có đáng tin. Cho nên, Ngụy Thiên Minh muốn dùng phương pháp của chính mình để đối phó Hoàng Hậu. Nói chung, ở trong hậu cung này cũng không nên quá mức tin tưởng ai.

Không bao lâu sau, Ngụy Thiên Minh đã đi tới tử lao. Nơi này được xây ở một nơi hẻo lánh phía nam hậu cung, cách nơi ở của hoàng hậu và các phi tần một khoảng không ngắn.

Ở nơi này được một số thái giám đại nội có võ công cực cao canh gác. Nếu như có ai dám từ trong này đào tẩu, vậy thì cũng chỉ có một con đường, là bị chém chết tại chỗ.

Mà lại, cũng không phải là người nào cũng có thể tới nơi này. Ngụy Thiên Minh phải dựa vào chỉ dụ của Hoàng hậu, mới có thể tiến vào bên trong.

Ngụy Thiên Minh được hai tên đi theo, dẫn hắn tới gian phòng của Cẩn tổng quản.

Ngụy Thiên Minh là một kẻ khá am hiểu quy củ, hắn đi đến trước đại lao của Cẩn công công, liền lấy ra ngân phiếu hai trăm lượng, lần lượt đưa cho hai vị ngục tốt, vừa cười vừa nói: "Hai vị cầm lấy mà cùng mọi người mua chút rượu, ta muốn cùng Cẩn tổng quản một mình nói chuyện, đây là do Hoàng hậu nương nương phân phó."

Hai tên ngục tốt kia, nghe là Hoàng hậu phân phó nên cũng không muốn xen vào việc của người khác, hậu cung tranh đấu người nào cũng hiểu, người không có phận sự mà tham dự vào, cẩn thận mạng nhỏ cũng khó giữ được.

Sau đó, hai tên quản ngục liền nhận lấy, nói: "Vậy được, cho ngươi một chút thời gian, nhưng không thể trò chuyện quá lâu."

Nói xong, hai cái ngục tốt liền đi khỏi.

Bọn họ canh giữ cái tử lao cái này của hậu cung, cũng không phải lần đầu tiên nhận tiền, mỗi lần đều rất yên tâm thoải mái. Sau khi hai tên kia đi, Ngụy Thiên Minh tiến trong đại lao đi tìm Cẩn công công.

Cẩn tổng quản lúc này, cả người đã bị trói ở trên cọc gỗ không thể động đậy. Trên thân ngoài vết thương ra cũng chỉ còn vết máu. Xích sắt buộc chặt thân thể và tay chân, đem hắn quấn chặt. Từng vết roi da và gậy sắt đã đánh cho hắn không còn hình người.

Thân hình có chút mập mạp của Cẩn tổng quản chịu qua tra tấn thê thảm như vậy, cũng thật là có chút đáng thương.

Cẩn công công cúi đầu có lẽ là đã ngất đi.

Ngụy Thiên Minh đi đến bên cạnh lão, nhìn một lúc cũng không biết là sống hay chết. Hắn liền dùng ngón tay, kiểm tra hơi thở của Cẩn tổng quản.

Hắn phát hiện Cẩn công công vẫn còn chưa chết.

Sau đó, Ngụy Thiên Minh liền vỗ bả vai Cẩn công công hô: "Cẩn tổng quản, Cẩn tổng quản!"

Liên tục hô vài tiếng, Cẩn tổng quản mới từ trong mơ màng tỉnh lại. Chịu qua cực hình, bây giờ Cẩn công công đã không còn khí thế như trước kia.

Một thân thịt mỡ cũng có cảm giác hao hụt đi nhiều, Cẩn tổng quản cố sức hít vào một hơi mới nhìn đến Ngụy Thiên Minh.

Vừa thấy được Ngụy Thiên Minh, Cẩn tổng quản cười lạnh một tiếng, sau đó nói: "Tiểu tử, không nghĩ tới ngươi sẽ tới gặp ta, thật sự là không nghĩ tới a. . ."

Không biết câu nói của Cẩn tổng quản đến cùng là ý gì, trong giọng nói đều rất phức tạp. Ngụy Thiên Minh cũng lười quản nhiều như vậy, hắn chỉ cần đóng tốt vai diễn của chính mình là được rồi.

Ngụy Thiên Minh để lộ ra vẻ mặt bi thương, cố lặn ra một vài giọt lệ nói: "Cẩn tổng quản, ngày hôm nay ta cũng mới nhận được tin tức này. Không nghĩ tới ngài đã bị giam ở đại lao a, cái này. . . Đây thật là quá không công bằng!"

Cẩn tổng quản nhướng mày lộ ra một tia lãnh ý, hừ một tiếng, mới lên tiếng: "Tiện nhân Hoàng hậu kia, ở sau lưng ám toán ta, nói ở trong thức ăn hoàng thượng hạ độc, còn làm ra vẻ để hoàng thượng tin tưởng không nghi ngờ gì, sau cùng là bắt ta vào đây!"

Ngụy Thiên Minh nghe xong, cũng ở bên cạnh thở dài một tiếng, nói ra: "Thật sự là không nghĩ tới, lại để Hoàng hậu tiên phát chế nhân, Cẩn tổng quản nếu là cần ta giúp người cái gì thì cứ việc nói. Không cần khách khí với ta, nói thế nào đi nữa ta cũng là thủ hạ của ngài."

Cẩn tổng quản dùng ánh mắt có chút đục ngầu nhìn Ngụy Thiên Minh, sau đó liền nói: "Ngụy Thiên Minh a, ta thật đúng là nhìn nhầm ngươi. Tất cả tâm phúc của ta đều bỏ đi, nhưng không nghĩ đến lại là ngươi đến.. Thật làm cho ta cảm động!"

Ngụy Thiên Minh nghe Cẩn tổng quản nói như vậy, thì trên mặt cũng hơi đỏ. Dù sao cũng thì cũng do hắn nghĩ kế cho Hoàng hậu, nên mới đem Cẩn công công bị nhốt trong này.

Hiện tại, Ngụy Thiên Minh cần Cẩn tổng quản đối phó với Hoàng hậu, nên mới vào bên trong này tìm hắn mà thôi. Bất quá, ở trong hậu cung ngươi lừa ta gạt cũng là chuyện bình thường, Ngụy Thiên Minh cũng không quan tâm những thứ này.

Hắn nói ra lời thề son sắt: "Cẩn tổng quản, ngươi là người mà sùng kính nhất, ta đương nhiên đối với ngài trung thành tuyệt đối."

Đến một bước này, Cẩn tổng quản cũng đã không có người nào có thể tin tưởng, và cũng chỉ có một mình Ngụy Thiên Minh đang ở đây.

Cẩn tổng quản hơi khẽ ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh một chút, liền hạ giọng nhìn Ngụy Thiên Minh nói ra: "Ngụy Thiên Minh, ta có ba vạn lượng hoàng kim và năm mươi vạn lượng ngân phiếu cùng một số trân bảo khác, ngay ở bên trong gian phòng của ta. Sau khi ngươi đi vào thì tìm tới dưới giường, hàng ngang thứ sáu sang phải, khối thứ ba từ trên xuống chính là cơ quan. Ngân phiếu cùng tài bảo đều ở nơi đó. Coi như ta đưa cho ngươi lễ vật sau cùng."

Nghe đến mấy câu này Ngụy Thiên Minh cực kỳ rung động. Hắn không nghĩ tới, cái này lão thái giám này lại có nhiều tài bảo như vậy. Chỉ cần nói ra con số, cũng đủ để cho người ta giật mình.

Con mẹ nó, xem ra lần này đúng là phát tài, vẫn là ở trong cung mới làm việc mới là chân lý a.

Trong lòng mặc dù giật mình, nhưng ngoài mặt Ngụy Thiên Minh vẫn nghiêm túc nói: "Cẩn tổng quản, đây chính do ngài cực khổ mới kiếm được a, ta làm sao lại có thể cầm, ngươi vẫn là lưu cho người nhà đi, ta có thể giúp ngươi đưa cho bọn hắn."

Ngụy Thiên Minh nói nghĩa chính ngôn từ nhưng trong đáy lòng đã có kế hoạch, đợi khi ra ngoài thì phải đi lấy ngay không sẽ rất lãng phí. Thủ bút lớn như vậy thì người nào sẽ cam lòng ném đi đây.

Lúc này, Cẩn công công còn nói thêm: "Ngụy Thiên Minh, ta sáu tuổi đã bị người bán vào cung, hơn nửa cuộc đời đều ở hậu cung sinh sống. Sớm đã không còn thân nhân, ngươi cầm lấy tiền đợi sau khi ta chết, đem ta an táng thật tốt là được, ta cũng không còn nguyện vọng gì hơn."

Thấy Cẩn tổng quản nói như vậy, Ngụy Thiên Minh cũng phải làm cho khoé mắt đỏ lên nói: "Cẩn tổng quản yên tâm, ta nhất định sẽ thay ngài hoàn thành tâm nguyện."

Bỗng nhiên nhãn cầu của Cẩn tổng quản xoay chuyển nói: "Trừ cái đó ra, ta còn có một việc, muốn ngươi giúp đỡ, chẳng biết có được hay không?"

Ngụy Thiên Minh đã được Cẩn công công cho nhiều vàng bạc châu báu như vậy, nên đương nhiên sẽ không cự tuyệt Cẩn công công một cái yêu cầu nữa.

Ngụy Thiên Minh liền gật đầu đáp: "Cẩn tổng quản ngài có gì phân phó, có gì cứ nói, ta nhất định giúp ngài hoàn thành!".

Cẩn tổng quản bị trói ở trên cọc gỗ, hắn đem tất cả tài sản của chính mình đều giao cho Ngụy Thiên Minh, vì chính là để cho hắn giúp mình làm một chuyện.

Bây giờ Ngụy Thiên Minh đã đồng ý, Cẩn công công ngẩng đầu đem ánh mắt nhìn hướng bốn phía không thấy ai chú ý nơi này.

Lúc này, Cẩn tổng quản mới hạ giọng, đưa đầu tới gần bên người Ngụy Thiên Minh, nhỏ giọng nói ra: "Ngụy Thiên Minh, ngươi lấy đến một tấm vải, ta bảo ngươi viết cái gì thì ngươi liền viết cái đó."

Nghe nói như thế, Ngụy Thiên Minh mặc dù có chút do dự nhưng vẫn đáp ứng. Sau đó, từ trên y phục của chính kéo xuống một khối.

Sau khi đã có, Ngụy Thiên Minh liền nói: "Cẩn công công, thế nhưng ta không mang bút, cũng không có mực a, vậy thì ta viết như thế nào?"

Cẩn tổng quản nghiêm túc, nói thẳng: "Chấm ta máu của ta mà viết, không sao cả!"

Trên mặt Ngụy Thiên Minh hơi biến, hắn nhìn Cẩn tổng quản đại nghĩa lẫm liệt như vậy, thì trong nội tâm lại có chút ghé bỏ.

Cũng không phải có ý gì khác nhưng Ngụy Thiên Minh lại sợ máu của lão thái giám già này có mầm bệnh gì đó hay không? Bất quá, loại việc này Ngụy Thiên Minh cũng chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi.

Hắn vẫn gật đầu như cũ: "Được, vậy xin mạo phạm!"

Sau đó, Cẩn công công nói câu nào, Ngụy Thiên Minh viết lên mảnh vải câu đó. Tổng cộng thì cũng chỉ có ba câu, hơn nữa đều là tên của một số loại rau xanh, cái bàn, cái ghế.

Dù sao Ngụy Thiên Minh cũng nhìn không hiểu, có điều hắn lại biết thứ này chỉ sợ là muốn hắn xuất cung giao cho Diệp Thủy Lan.

Viết xong mấy câu này, quả nhiên Cẩn công công nhìn Ngụy Thiên Minh nói: "Ngụy Thiên Minh, làm phiền ngươi đem cái này giao cho Diệp Thủy Lan. Đời này của ta đối ngươi vô cùng cảm kích."

Ngụy Thiên Minh nghe xong lời này cũng hiểu ra, chỉ sợ Cẩn công công làm ra một canh bạc lớn, lão này muốn ở bên ngoài tìm người đến giúp đỡ đem hắn cứu ra ngoài.

Nếu là trước đó, Ngụy Thiên Minh sẽ tuyệt đối sẽ không giúp chuyện này, thậm chí còn phải giết chết Cẩn tổng quản.

Nhưng hiện tại, hắn lại không nghĩ như vậy. Hắn đã biết Hoàng hậu đã thay đổi suy nghĩ của mình, không ủng hộ hắn lên làm tổng quản hậu cung nữa.

Chuyện này, sẽ làm cho người khác sinh ra oán niệm a.

Ngụy Thiên Minh quyết định, để cho Cẩn công công đại náo hậu cung một trận, mà với lòng dạ độc ác của mình thì tên này sẽ không để cho Hoàng hậu nương nương được dễ chịu a.

Sau khi hạ quyết tâm, Ngụy Thiên Minh cố ý để lộ ra thần sắc lưỡng lượng, sau đó mới cắn răng, gật đầu nói: "Vì để báo đáp ân tình của Cẩn tổng quản, chuyện này ta sẽ giúp ngươi!"

Sau khi câu này được nói ra, trên mặt Cẩn công công liền lộ ra vẻ cảm động. Trong mắt liền cũng đỏ lên vội vàng nói: "Vậy thì nhờ cả vào Thiên Minh ngươi!"

Lúc này ở nơi xa truyền đến thanh âm của tên quản ngục kia: "Vị công công này, thời gian đã không nhiều, nếu còn tiếp tục thì sợ là không hợp quy củ!"

Ngụy Thiên Minh biết là hắn đang nói với mình, liền nhìn Cẩn công công nói ra: "Cẩn tổng quản, vậy ta đi trước ngươi phải chờ tin tức tốt của ta!"

"Được rồi, đi thôi!" Cẩn công công vội vàng nói.

Hắn phân phó việc này cho Ngụy Thiên Minh, chẳng khác nào là cho mình một cơ hội cứu lấy bản thân. Cho nên, Cẩn công công cũng nhiều thêm một phần chờ mong, tâm tình cũng không còn âm u như trước.

Ngụy Thiên Minh sau khi cáo biệt Cẩn công công, liền vội vàng rời khỏi đại lao, đi về một nơi khác. Mà Cẩn tổng quản ở trong đại lao, ánh mắt cũng trở lên vô cùng sắc bén, mơ hồ còn có sát khí loé lên..

Hắn nhìn qua ô cửa sổ nhỏ, lạnh hừ một tiếng: "Hoàng hậu, đợi đến khi ta ra được thì cũng là ngày chết của ngươi!"

Lúc này, Ngụy Thiên Minh đã ra khỏi tử lao, liền trở về Khôn Ninh Cung để phục mệnh.

Sau khi gặp mặt Ngụy Thiên Minh, thì Hoàng hậu vẫn nhìn hắn với sắc mặt lạnh lùng như cũ, tỏ ý không muốn chào đón Ngụy Thiên Minh chút nào.

Ở trong Khôn Ninh Cung, Hoàng hậu cao cao tại thượng chỉ nhìn Ngụy Thiên Minh một chút nói: "Ngụy Thiên Minh, ngươi đã giải quyết tốt vấn đề của Cẩn công công chưa? Hắn còn có thể mở miệng hay không?"

Ngụy Thiên Minh gật đầu, nói: "Tất cả đều giống như Hoàng hậu mong muốn, Cẩn tổng quản đều rất hiểu lấy bản thân mình."

"Rất tốt!" Hoàng hậu rất hài lòng với câu trả lời của Ngụy Thiên Minh.

Ngay sau đó, Hoàng hậu liền phân phó: "Người đâu, thưởng cho Ngụy công công ba ngàn lượng hoàng kim, một đôi Ngọc Như Ý!"

"Rõ!"

Rất nhanh, có một tên tiểu thái giám trắng trẻo từ phía sau tẩm cung của Hoàng Hậu đi ra, bưng đến một cái khay, phía trên để một đống Kim Nguyên Bảo và hai Ngọc Như Ý.

Nói thật, Ngụy Thiên Minh đối với mấy ban thưởng thế này cũng không để ý, cho dù là hơn lớn một chút đấy nhưng với tất cả tài sản của Cẩn công công mà nói cũng chỉ như mây bay mà thôi.

· · · · · · · · ·

Bất quá, bên ngoài mặt Ngụy Thiên Minh vẫn phải biểu hiện rất cao hứng mà cảm ơn. Nhưng trên thực tế, trong nội tâm Ngụy Thiên Minh âm thần cười lạnh: "Đúng là một ả tiện nhân, cứ ngồi mà đợi lão già kia đến xử lý ngươi đi. Xem đến lúc đó cũng không đơn giản chỉ là một cuộc giao dịch như lần trước thôi đâu."

Hoàng hậu đã không có ý định thực hiện hứa hẹn, thì Ngụy Thiên Minh cũng không thèm phải niệm tình cái gì hết. Đợi đến khi Cẩn công công mang người người giết vào hoàng cung, Ngụy Thiên Minh sẽ đến đây mà chà đạp nàng ta.

Sau khi nhận lấy ban thưởng, Ngụy Thiên Minh lại sinh ra chút bất mãn với tên thái giám ẻo lả này, Hắn có cảm giác tên, gia hỏa này ỷ vào hoàng hậu sau lưng mà làm ra một số động tác khinh người.

Tạm thời Ngụy Thiên Minh không để ý tới nhiều vấn đề như vậy, sau khi nhận lấy liền nhìn Hoàng hậu nói ra: "Đa tạ Hoàng hậu nương nương ban thưởng, nô tài còn có việc khác nên xin phép cáo lui."

Hoàng hậu cũng có ý định tránh mặt Ngụy Thiên Minh, hiện tại nàng đã là cự đầu ở hậu cung này rồi, nên cũng không cần đến hắn nữa.

Hoàng hậu liền vung tay lên nói: "Được, vậy ngươi lui ra đi!"

Ngụy Thiên Minh rời khỏi Khôn Ninh Cung.

….

Rời Khôn Ninh Cung, Ngụy Thiên Minh liền để hết tài bảo này vào trong không gian của hệ thống. Hắn ở trong cái hậu cung một thời gian không dài, nhưng lại được rất nhiều ban thưởng.

Cho nên, Cẩn tổng quản vơ vét được chỗ tài bảo kia thì Ngụy Thiên Minh cũng không cảm thấy có gì quái lạ. Nếu để cho hắn ngồi lên vị trí đó, thì nhất định hắn còn tích góp lợi hại hơn Cẩn công công nhiều, ít cũng phải gấp đôi chỗ đó mới đủ.

Sau khi cất mọi thứ xong xuôi, Ngụy Thiên Minh lén lút vòng ra sân nhỏ chuẩn bị đến chỗ ở của Cẩn công công. Lại nghĩ đến số tài bảo kia làm cho tâm lý của hắn có hơi chút hồi hộp a.

Rất mau, Ngụy Thiên Minh đã tiến tới nơi ở của Cẩn công công để chuẩn bị lấy đi tất cả. Nhưng khi đến gần thì mới phát hiện. Nơi ở của Cẩn tổng quản đã bị niêm phong, cánh cửa cũng dùng dây xích khoá lại, không thể đi vào trong…

Bạn đang đọc Ngươi không phải là thái giám? sáng tác bởi tieudaovangioi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieudaovangioi
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 17
Lượt đọc 502

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.