Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoàng Hậu ( H )

Tiểu thuyết gốc · 2186 chữ

Đa tạ đạo hữu NguyetKy và Hoangklht đã ủng hộ TLT🤧 Cứ đọc bình thường thôi các đại lão... Truyện free mà... Ngoài tấm thân mong manh đầy dễ vỡ này của bần tăng ra... Thì cũng không biết lấy gì để báo đáp...aiii...... =))

...

Hoàng hậu nương nương cảm giác được trên ngực của mình truyền đến một cảm giác khác thường, nàng vừa nhìn xuống liền giật mình hoảng sợ: "Tên cẩu nô tài đáng chết! ngươi đây là muốn làm cái gì?"

"Nương nương chớ giận, đây chính là yêu cầu mà ta muốn người đáp ứng a." Ngụy Thiên Minh ghé sát vào tai nàng nói như vậy, nhưng vẫn động tác vẫn không dừng lại, bàn tay kia tiếp tục ở trên ngực của nàng mà xoa nắn.

Hoàng hậu nương nương lách được thân thể ra khỏi bàn tay ma quái của Ngụy Thiên Minh, vừa xoay người lại định cho tên thái giám phi lễ này một cước. Nhưng nàng không nghĩ đến, Ngụy Thiên Minh lại to gan lớn mật như thế, dám ôm lấy chân của nàng mà vuốt ve.

Đây là một đôi chân thon dài rất khó để gặp được, bàn chân trắng trẻo nhỏ xinh, kích cỡ vừa đúng với tam thốn kim liên. Đều không có một chút dư thừa nào, nhìn qua trông rất là cân xứng xinh đẹp. Khi Ngụy Thiên Minh đưa tay mình chạm lên đôi bàn chân của nàng, những ngón chân như hạt đậu liền vô thức co vào trông y như của chú mèo nhỏ vậy.

"Ngươi! Phi lễ…" Hoàng hậu thấy Ngụy Thiên Minh chăm chú nhìn chân của nàng, vốn định nổi trận lôi đình mà rút về. Nhưng khi được tay hắn vuốt ve như vậy, thì cơ thể lại truyền đến một cảm giác tê dại. Loại cảm giác này đã từ lâu rồi nàng vẫn chưa có nếm lại qua.

Ngụy Thiên Minh đang muốn từ phần dưới chân Hoàng hậu tiến đến, mà chuẩn bị áp lên thân thể nằm trên ghế của nàng.

Đột nhiên, hai tay thon dài của Hoàng hậu dùng lực, làm cho Ngụy Thiên Minh không kịp phòng bị, lui ngược ra sau mấy bước. Tiếp đó Hoàng Hậu liền thuận thế chạy đến cánh cửa, muốn ra khỏi nơi này. Nhưng nàng còn chưa kịp tiến đến, liền có một bức tường vô hình nào đó ngăn cản lại.

Ngụy Thiên Minh cũng không vội vàng đuổi theo nàng, mà từ từ cởi bỏ y phục nội quan của mình. Nhìn tới thân thể không mảnh vải che thân của Hoàng hậu nói: "Nương nương muốn đi ra? Đó là chuyện không thể nào. Với lại người mà ra ngoài với bộ dạng đó thì mọi người bên ngoài sẽ nhìn nương nương như thế nào đây?"

"Ngươi còn dám… Ngươi tin ta chém đầu tên cẩu nô tàii nhà ngươi hay không?" Hoàng hậu nương nương thấy Ngụy Thiên Minh đang cởi đồ, còn tưởng hắn trêu đùa nàng. Nên đã nổi giận mà ra lệnh cho hắn thả nàng đi ra.

Khi hoàng hậu còn định mắng câu gì nữa, thì đã thấy một cự vật ở dưới thân Ngụy Thiên Minh, đang cao ngạo ngẩng đầu. Còn chưa để cho nàng kịp định thần, thì đã bị đôi vòng tay săn chắc ôm vào trong ngực. Một tay hắn cầm tay nàng chạm vào con quái vật nóng bỏng kia.

"Ái…!" Cơ thể Hoàng hậu chấn động, vừa nắm vào vật kia, liền ngay tức khắc thu tay về.

"Nương nương không cần kinh ngạc như vậy, nó sớm sẽ là của ngươi mà thôi" vừa nói chuyện Ngụy Thiên Minh vừa đưa tay tiến vào lãnh thổ thần bí kia của nàng.

Hoàng hậu nương nương vẫn đang ngơ ngác không hiểu, vì sao ở trong hậu cung này lại có một tên nan nhân. Hơn thế, hắn còn đang không mặc đồ ở trong phòng tắm của nàng nữa, thế này thì còn ra thể thống gì.

Vừa muốn tránh thoát khỏi người của Ngụy Thiên Minh, Hoàng hậu liền có cảm giác ngón tay của hắn đang ở trong người của mình mà khuấy động. Bàn tay thường ngày xoa bóp của Ngụy Thiên Minh khiến người nàng có cảm giác mê ly, vòng eo nhỏ nhắn mảnh mai của nàng bất giác chuyển động theo, làm gì còn sức để mà đẩy hắn ra được nữa.

Sau đó, thân thể của Hoàng hậu hơi run, cả người mềm nhũn mà bất lực ngã vào lòng Ngụy Thiên Minh, nàng nhẹ giọng cầu khẩn: "Ngươi…không được làm bậy. Ta thế nhưng là hoàng hậu a, không thể làm ra một chuyện sằng bậy như vậy."

"Hoàng hậu sao? Hoàng hậu…thì thế nào? Không phải đều là nữ nhân mà hoàng đế không thèm để tâm đến sao?" Ngụy Thiên Minh cười hắc hắc, căn bản hiện tại nàng không còn là hoàng hậu uy nghiêm của thường ngày nữa, mà là một nữ nhân đang đợi chính mình tới chinh phục.

Hoàng hậu nương nương đã thở dốc liên tục rồi, bất quá vẫn cắn môi, thân mình kịch liệt run rẩy, một lúc sau nói: "Ngươi! hỗn xược. Hoàng thượng..hoàng thượng là còn bận quan tâm chính sự vì…vì lê dân bách tính."

"A nha, Tốt! Hoàng thương chăm lo bách tính nên không có thời gian…. Vậy thì để thay hắn chiếu cố cho các ngươi vậy." Ngụy Thiên Minh cười cười ôm nàng đến chiếc ghế mà thường ngày nàng vẫn nằm để thư giãn.

Hiện tại, trang dung của nàng đã tán loạn, dưới chiếc cổ thon dài là xương quai xanh tinh xảo. Hai ngọn núi tuyết quá cỡ của nàng đã trở lên cao ngất, hai Viên hồng ngọc cũng ngạo nghễ ngẩng đầu. Chiếc bụng phẳng thon dài kết hợp với vòng eo mảnh mai khiến người khác chỉ muốn ôm lấy. Xuống dưới chút nữa là một cánh rừng rậm rạp đang che đi cái suối nguồn mê người, mà Ngụy Thiên Minh muốn trầm luân vào kia. Cuối cùng là cặp chân ngọc thon dài….

"Ngươi…ngươi càn rỡ, đây là tội chu di." Hoàng hậu nương nương muốn giãy dụa một chút. Nhưng không biết vì sao, thân thể của mình lại không thể sinh ra một điểm khí lực, giống như chính mình đang đợi cự vật của hắn tiến vào vậy.

"Vậy để ta sẽ càn rỡ cho nương nương xem." Ngụy Thiên Minh dùng cự vật ma sát bên ngoài cấm địa của nàng vài cái. Làm cho thủy triều trong người Hoàng hậu đã lan tràn mà ra, một người đã lâu chưa tiếp xúc với nam nhân như nàng, đã không thể tự thoát ra được.

Sau đó Ngụy Thiên Minh tách đôi chân của Hoàng hậu ra, cầm lấy cự vật tìm ngay đến vị trí mà nó muốn, chậm rãi tiến vào.

"A.." Nơi riêng tư mềm mại của nàng bị cự vật chậm rãi đẩy ra, Hoàng hậu không nhịn được mà vô thức phát ra tiếng rên rỉ nũng nịu.

"Nương nương chớ lo, rất nhanh sẽ vào hết.." cự vật của Ngụy Thiên Minh mới tiến được một nửa, thì đã cảm giác được bên dưới hạ thể của nàng co chặt vô cùng, cho dù hắn muốn tiến vào cũng khó khăn vô cùng.

Thân thể của Hoàng hậu tựa như một viên than hồng. Cự vật của Ngụy Thiên Minh chỉ vừa với tiến vào hết thì làn da của nàng đã trở lên đỏ hồng, cả người nóng lên. Hoàng hậu cảm giác thân thể như bị xé rách, liền co giật vài cái rồi tràn ra cơn hồng thủy đầu tiên, kèm theo đó là những thanh âm rên rỉ tiêu hồn.

"Cái này, cái này… nàng ta vậy mà đã đến cực hạn a.." Ngụy Thiên Minh có chút im lặng, bởi vì cho dù là Sở Ninh công chúa đã bị hắn làm hư thì cũng không thể giống như thế này của hoàng hậu nương nương được.

Bỏ vấn đề này sang một bên, Ngụy Thiên Minh dần dần đẩy nhanh động tác, cự vật bên dưới bị quấn chặt khiến cho hắn không thể ngừng động tác lại, mở miệng nói: "Còn tưởng ngươi là một nữ nhân đứng đắn, hoá ra cũng chỉ là một tiện nhân đói khát lâu ngày mà thôi…"

"Ngươi…ta…không phả..um…iện nhân… ta là ..hoàng hậu m..chậm một chút…quá lớn a.." Hoàng hậu muốn phản bác lại những lời mà Ngụy Thiên Minh nói, nhưng mà hạ thân của nàng lại tuôn ra càng nhiều hơn. Cả người cũng bắt đầu dùng sức vặn vẹo hạ thể của mình…

"Lại còn không nói thật! Ngươi là ả tiện nhân mà nam nhân không thèm đến." Một bàn tay Ngụy Thiên Minh nắm lấy cự nhũ quá khổ của Hoàng hậu, tay còn lại lại dùng lực vỗ vào chúng. Khiến cho những thứ tưởng chừng như báu vật kia của nàng biến thành đủ loại hình dạng.

"Không…ta là hoàng hậ…Ưm…Khôn…phải tiện nhân…" Giọng nói của hoàng hậu đã như là cầu xin, lại như là lấy lòng mà phát ra.

Mỗi một lần Ngụy Thiên Minh đều thẳng đến nơi sâu nhất, nhưng càng là như vậy thì lại càng nhiều mật dịch thoát ra, động tác của hắn ngày một lưu loát hơn. Ngụy Thiên Minh không ngờ rằng hạ thân của Hoàng hậu lại có năng lực thích ứng nhanh đến vậy.

"Ngươi nhìn bên dưới ngươi xem, đúng là một ả tiện nhân!" Bên dưới càng chuyển càng nhanh, đôi nhũ phong cũng bị Ngụy Thiên Minh vỗ đến sưng đỏ. Hắn lấy một ít mật dịch đưa đến bên miệng của nàng. Hoàng hậu không chút do dự liền đưa lưỡi ra, đem cả hai ngón tay ngậm hết vào.

"Đúng…A!..Sâu quá ..ta ..ta là tiện nhá…mau …đừng có dừng lại…đâm chết….ta..um." Sau nhiều năm kìm nén ham muốn mãnh liệt của mình, thì hiện tại bản năng đã được khơi dậy. Hoàng hậu cảm giác được mình như một con thuyền lênh đênh giữa cơn giông bão, bị sóng không ngừng vỗ lấy làm cho nàng chao đảo.

"Xoay người!" Ngụy Thiên Minh vỗ thật mạnh vào cặp ngực của nàng mà dùng giọng để ra lệnh.

Hoàng hậu còn đang bị vây giữa vô tận khoái cảm, nên cũng chỉ biết ngoan ngoãn làm theo lời của Ngụy Thiên Minh. Nàng chậm rãi xoay người, không tự chủ nâng cao cặp mông tròn trịa của mình lên. Nơi vừa bị Ngụy Thiên Minh dùng cự vật vùi dập kia vẫn còn chưa kịp khép lại, từng dòng tinh hoa thay nhau rỉ xuống.

Ở trước mắt Ngụy Thiên Minh là chiếc lưng thon dài, trắng như bạch ngọc. Cùng với chiếc eo nhỏ làm cho ý niệm muốn tàn phá bừa bãi tiếp tục dâng lên. Ngụy Thiên Minh vươn tay đánh lên bờ mông như tuyết của hoàng hậu.

"A!" Vừa bị đánh thì trong cổ họng hoàng hậu liền kìm không được phát ra thanh âm hừ nhẹ. Ngụy Thiên Minh cười lạnh, ấn eo nhỏ của hoàng hậu hơi hạ xuống rồi dùng sức tiến mạnh vào.

"A!..Quá..quá là sâ..rồi…hừ…" Đầu của hoàng hậu ngẩng cao, cơ thể co cứng, trong miệng phát ra thanh âm đứt quãng không ngừng.

Nhìn khuôn mặt của hoàng hậu đỏ nựng như những đám mây chiều, thì Ngụy Thiên Minh cũng đang hết mình hưởng thụ….

….

Không biết qua bao lâu, Ngụy Thiên Minh bị thanh âm của nàng kích thích khiến vòng eo của hắn cũng run run. Cùng với thanh âm thở dốc, là một người nam tử đang dùng tốc độ liều mạng trùng kích thật sâu vào tận bên trong cơ thể nữ nhân. Hoàng hậu ngân lên một tiếng cao vút, rồi hai mắt từ từ nhắm lại, đã kiệt sức mà ngất đi.

Ngụy Thiên Minh thì vẫn còn đang cho tinh hoa của mình tiến vào thật sâu. Nhưng do số lượng quá nhiều, đến khi hắn rút ra thì bên trong vẫn còn ồ ạt mà tiến ra ngoài.

Ngụy Thiên Minh nhìn thấy thành tựu của mình trên người hoàng hậu mà cảm thán: "Thật là vưu vật trời ban, hôm nay còn phát huy hơn được ba phần khi làm cùng các nàng Tuệ phi nữa."

Mọi lần tầm hoan với mấy nữ nhân của mình, Ngụy Thiên Minh vẫn vì lo nghĩ cho sức khoẻ của các nàng mà chưa thi triển toàn lực. Còn Hoàng hậu nương nương là do chưa phải nữ nhân của hắn, cũng như thân hình này lại là từ hình mẫu lý tưởng trong lòng Ngụy Thiên Minh mà tạc lên. Vì vậy hắn cũng không có thương hoa tiếc ngọc gì, tận hết sức của mình hưởng thụ một phen.

Bạn đang đọc Ngươi không phải là thái giám? sáng tác bởi tieudaovangioi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieudaovangioi
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 35
Lượt đọc 1275

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.