Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giếng nước sâu

Phiên bản Dịch · 1662 chữ

Lại một bóng dáng màu xanh ngọc thoảng qua bên cạnh giếng, tiếp theo là một trận vật liệu may mặc cọ xát.

“A, đại ca, đệ xem huynh chạy đi đâu!” Nam hài kêu lên.

Bắt được rồi à? Thật không thú vị, nàng nghĩ.

Nhưng không chờ nàng cảm thấy nhàm chán vẫy đuôi lặn xuống thì nghe thấy một tiếng cười khẽ khinh thường vang lên trên đỉnh đầu. Vạt áo đang bị gắt gao nắm lấy bị mạnh mẽ dứt ra, nam hài kêu sợ hãi một tiếng rồi bổ nhào vào trên người đại nam hài . Tiếp theo vang lên một tiếng va chạm, một bóng ma lớn bao phủ cá Linh nhi.

Bùm, bọt nước văng khắp nơi, Vu Linh không kịp tránh đi, quanh thân đau xót, một vật nặng cùng nước giếng xung quanh mạnh mẽ vỗ vào trên người nàng .

“Đáng chết!”

Trong lòng nàng tức muốn hộc máu, vẫy đuôi muốn trốn vào chỗ sâu hơn trong giếng nước. Nhưng nàng chỉ mới vừa bơi ra thì trước mắt thế nhưng có một cánh tay nhanh chóng cắt lại đây từ trên xuống dưới , bức cá Linh nhi phải vội vàng xoay người tránh đi lực đạo.

Ngay khi nàng cho rằng đã tránh thoát một kiếp thì cổ lực đạo mạnh mẽ kia lại đẩy nước giếng che trời lấp đất cuốn tới. Cá Linh nhi kinh hãi, hướng lên trên tránh nhưng chung quy không có thể tránh thoát. Một mảnh kim lân sinh sôi bị xé rách xuống dưới, cá Linh nhi đau đớn thiếu chút nữa kêu ra. Nàng lại bất chấp chuyện khác, xoay người hướng đáy nước chui.

“A ! Đại ca! Đại ca!” Nam hài trên giếng nước dùng sức hô.

Cùng lúc đó, người rơi vào cái giếng này cũng liều mạng kêu gọi: “Cứu mạng…… Cứu mạng!”

Hắn há mồm kêu, còn lộc cộc sặc một ngụm nước. Hắn mở ra tứ chi, liều mạng vùng vẫy, giãy giụa, hoảng sợ mà tiếp tục kêu gọi.

Lại là một cái vịt lên cạn sao? Cá Linh nhi bơi tới một nửa thì cảm giác không tốt. Giây tiếp theo, lời kêu gọi trong miệng hắn im bặt chỉ còn nỗi hoảng sợ, không tự chủ được tiếng kêu. Nước giếng quay cuồng, là gần trăm năm chưa từng từng có mãnh liệt mênh mông, nam hài rơi vào trong nước ra sức quẫy đạp bọt nước nhưng lại ức chế không được sự bao phủ.

Mà tiếng gọi ầm ĩ của nam hài trên giếng đột nhiên im bặt, tiếp theo giọng nữ sắc nhọn kia lại vang lên: “Nhị thiếu gia! Nhị thiếu gia ngươi tỉnh tỉnh!”

Mắt thấy thần chí người trong giếng này đã mất hơn phân nửa, chỉ còn lại có hai tay hai chân không ngừng giãy giụa nhưng người duy nhất trên giếng còn thanh tỉnh thần chí lại tựa hồ chỉ lo cho nam hài đang hôn mê, hoàn toàn không nhìn tới người trong giếng sinh mệnh đang bị đe dọa này .

Sau đó, một sự tình mà cá Linh nhi không tưởng được đã xảy ra. Người có thanh âm sắc nhọn kia, có lẽ là nha hoàn tùy thân của nhị thiếu gia kia tiến lên ghé vào miệng giếng. Khuôn mặt nàng thoảng qua trước mắt cá Linh nhi, lại là một mỹ nhân mi cong lá liễu khó gặp nhưng mà mỹ nhân một khi mở miệng lại làm cá Linh nhi đại kinh thất sắc.

Nàng nói: “Giếng sâu như vậy, không cần giãy giụa, ai cũng không cứu được ngươi, ngươi ngày sau dưới suối vàng có biết, chớ có trách ta!”

Cánh tay nàng duỗi ra, ngã xuống bên cạnh giếng. Thế nhưng giả ngất? Cá Linh nhi sặc nước miếng. Không biết có phải công lao của câu nói này của nàng này hay không, người đang giãy giụa trong giếng lại trở về chút thần chí lại, gào to hai câu mơ hồ không rõ rồi tiếp tục ra sức giãy giụa.

Cá Linh nhi thấy ngón tay nha hoàn trang hôn mê ở bên cạnh giếng kia động đậy, nhưng đợi mấy giây lại hoàn toàn không có động tác, thật là đáng ch·ết. Lại chờ nữa thì người trong giếng này sẽ thật sự bị sặc nước chết. Cứu người một mạng hơn xây bảy tháp phù đồ. Không rảnh bận tâm đau đớn trên người, cá Linh nhi chợt chụp nước bay lên, xoay người ở không trung, tích tụ một đuôi linh lực. Bỗng nhiên lại chui vào trong nước, đuôi hồng phát lực, linh lực dâng lên mà ra, nước giếng thuận thế dâng lên, sau đó nam hài văng ra miệng giếng……

Có người cầm cánh tay mảnh khảnh của Vu Linh, sự lạnh lẽo thấm tiến nàng da thịt đánh gãy hồi ức của nàng.

Nàng ngồi dậy, nhẹ nhàng trách nói : “Thanh Đàm, ngươi phải mặc nhiều chút.”

“Không nói nữa, ta bắt mạch cho ngươi .”

Vu Linh đô miệng, lại cười buông lỏng ra, một lát sau thấy Thanh Đàm đem hai cổ tay nàng đều thay phiên khám qua, mới hỏi: “Như thế nào?”

Ánh mắt Thanh Đàm hơi suy tư, khẽ thở dài nói: “Bài xích đã qua rồi.”

Tuy là tin tức tốt, nhưng hắn lại cũng không có ý mừng.

Vu Linh nghe xong cười ha hả hai tiếng, đệ cái ly làm hắn rót thêm nước, lại nói: “Ngươi yên tâm đi, thân thể Vu Linh này là yếu chút nhưng cũng không có việc gì, tới trong tay ta, ta nhất định làm nàng thân cường thể tráng. Chỉ là cần thời gian thôi.”

Thanh Đàm gật đầu, lại hỏi: “Bảy ngày kia vô cùng đau đớn sao? Lúc sau xác thực không lại đau à?”

“Yên tâm đi, hết thảy cùng dự tính giống nhau.”

Ngày ấy, lúc Thanh Đàm nghe xong kỳ sự phát sinh ở Mộc sinh thiền viện vội vàng tới, trong viện đã tụ tập không ít người. Mọi người thấy hắn lại đây, đều lại không dám ầm ĩ, hướng hắn tạo thành chữ thập hành lễ.

Phù Hòa tiến lên giải thích với hắn: “Pháp sư, mới vừa có vị thí chủ rơi xuống nước, rớt vào giếng lại bị nước giếng dũng đi lên. Theo hắn nói, là một con cá chép lớn thân vàng đuôi hồng cứu hắn. Hắn ngôn ngữ khẩn thiết, liền dẫn không ít người lại đây thăm xem.”

Phù Hòa thanh âm cực thấp bởi vì hắn tự nhiên biết này trong giếng này xác thực có một con cá chép lớn thân vàng đuôi hồng. Mà Thanh Đàm pháp sư tựa hồ cùng con cá này quan hệ không giống tầm thường, thường đem nó đặt trong lu mang về trong nhà, sau lại thả lại.

Quả nhiên, vừa giương mắt hắn thấy đôi mi dài của pháp sư vạn năm không thấy dao động nhẹ nhàng nhăn lại. Chỉ nghe hắn thấp giọng hỏi: “Con cá ở nơi nào?”

Phù Hòa lắc đầu: “Đệ tử không thấy, cũng chưa từng có người khác nhìn thấy.”

Pháp sư dường như nhẹ nhàng thở ra, lập tức làm hắn đem mọi người trong Mộc sinh thiền viện đều thỉnh ra. Sự thanh tịnh trong viện xuất hiện lại, tay chân Phù Hòa cũng nhẹ nhàng đóng cửa viện môn, đi ra ngoài.

Thanh Đàm bước đến bên cạnh giếng, cúi đầu nhìn vào giếng. Nước giếng bình tĩnh không gợn sóng, ảnh ngược mặt mày nôn nóng của hắn rõ ràng. Đuôi dài mỏng như cánh ve màu đỏ phiêu ra vách tường giếng, chớp mắt, một thân hình màu vàng dần dần nổi lên mặt nước, hướng hắn rung đùi đắc ý.

Khóe miệng hắn nhếch lên. Hắn rời đi cái giếng đi vào dưới mái hiên, đôi tay đem thanh lu vững vàng mà dọn lại đây. Cứ như vậy, vì tránh cho bị người phát hiện, cá Linh nhi rời đi giếng nước đã sinh sống lâu năm, ở tạm vào thanh lu.

Không biết là do động linh lực hay do là cứu mạng người, buổi tối ngủ mơ, nàng thấy thượng tiên 200 năm trước điểm hóa cho nàng hóa thân thành linh . Thượng tiên như cũ tiên tư yểu điệu, cười tủm tỉm nhìn nàng nói: “Cá Linh nhi tu vi đã hơn 200 năm, hoặc tiếp tục tu hành đến tu vi đủ 800 năm, công đức lớn lao, nhất cử đăng tiên; hoặc bằng tu vi này chuyển thế nhập nhân gian trải qua hồng trần, chuyển thế làm người. Chỉ là ngươi cần phải ghi nhớ ba điều. Thứ nhất, chuyển thế làm người cực kỳ hao tổn tu vi, một khi chuyển thế, không thể chuyển hoàn. Thứ hai, cần ở phàm thai bên trong sinh hoạt mười năm, cho phàm nhân nối dõi tông đường, tán linh lực mà chết. Thứ ba, ở trong phàm thai không thể dễ dàng vận dụng linh lực, nếu không tất có phản phệ. Ba điều này ngươi phải ghi nhớ.”

Thượng tiên nói xong lời này, thanh âm càng thêm mờ ảo, bỗng nhiên liền biến mất không thấy.

Lúc cá Linh nhi tỉnh lại, nghe thấy trong Mộc sinh viện tới rất nhiều người, huyên thuyên nói rất nhiều, nghiêng tai lắng nghe, nàng nghe được chủ trì Đàm Chá tự, Thanh Nhai pháp sư bất đắc dĩ ngôn ngữ.

“Thôi, thí chủ mong muốn thờ phụng linh vật trong giếng này như thế, ta cũng không tốt ngăn trở, vậy tự tu sửa đi.”

Không tưởng, nam hài kia thế nhưng không phải nhà bình thường, vì cảm nhớ chính mình, còn muốn ra tiền tu sửa này miệng giếng này. Thật là chịu phục.

Bạn đang đọc Ngư Thủy Xuân Lai của Lộc Thanh Nhai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy87051857
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.