Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tuyết năm cũ

Phiên bản Dịch · 1570 chữ

Gian ngoài tiếng ồn ào dần dần tán đi, cá Linh nhi nhợt nhạt bơi trong nước, không nghĩ nhúc nhích.

Có một đôi tay đem nàng nâng lên nói: “Cho ngươi bôi thuốc.”

Nàng lúc này mới nhớ tới, trên người bị đại nam hài tróc ra một mảnh kim lân.

“Xem ra ta cũng là một tinh linh phẩm đức cao thượng, hắn đều làm như vậy với ta, ta còn cứu hắn một mạng.”

Cá Linh nhi khẽ cười nói, thanh âm phiêu miểu, chỉ có Thanh Đàm nghe được rõ ràng. Được đặt ở trên tầng tầng lớp lớp vải trắng ướt át, cá Linh nhi cảm giác thập phần thoải mái. Với tu vi hiện tại của nàng thì ở trên bờ nghỉ ngơi một ngày nửa ngày, không thành vấn đề. Mà mười ngón tay của Thanh Đàm càng là mềm nhẹ, một bàn tay đè lại miệng vết thương của nàng, một bàn tay nhẹ nhàng lắc bình sứ, có thuốc bột màu xanh lơ rào rạt rơi xuống trên làn da, một cảm giác nóng rực không thể bỏ qua truyền đến, cá Linh nhi hơi cảm thấy không khoẻ, giật nhẹ cái đuôi.

“Chịu khó chút.” Thanh Đàm nói.

Hắn lại mở ra một bình sứ khác, nhẹ nhàng nhỏ một giọt thanh lộ. Cảm giác nóng rực lập tức tiêu thất, một trận mát lạnh thấm vào miệng vết thương. Xử lý tốt vết thương, cá Linh nhi nhớ tới giấc mơ vừa rồi, mở miệng nói:

“Thanh Đàm, Thượng tiên lại tới nữa.”

Tay cầm bình sứ trì trệ, lại nghe nàng nói: “Hắn tới điểm hóa ta, tu vi của ta đã được 200 năm, có thể chuyển thế.”

Trong nhà đột nhiên yên tĩnh, tiếp theo là thanh âm của bình sứ nhẹ nhàng bị đặt xuống.

“Ngươi muốn chuyển thế sao?” Là thanh âm trầm thấp của Thanh Đàm.

“A……”

Cá Linh nhi quẫy cái đuôi, cười nói: “Thượng tiên nói ta cũng có thể lựa chọn tiếp tục tu hành. Bất quá ta cảm thấy, tính tình lười biếng như vậy, có thể nương linh khí thiên địa ở Đàm Chá tự tu hành được như thế đã là không dễ dàng. Lại hướng lên trên sao…… vẫn là thôi, chuyển thế đi.”

Nàng nhẹ nhàng uyển chuyển, lại mang theo một chút hướng tới, làm Thanh Đàm nhất thời vô ngữ.

Lại nghe nàng tiếp tục nói: “Từ trước ta cũng nghe một linh vật khác nói, khi hồn phách phàm nhân mới vừa rời khỏi, đem linh phách bản thân cấy vào phàm thai lại dùng tu vi chống cự bài xích, bảy ngày sau thì bài xích sẽ biến mất, lúc đó liền tính là đã chuyển thế thành công. Còn sau đó phải xem người đó hành sự như thế nào.”

Hồi lâu, có thể thấy được đại sư tuổi trẻ Thanh Đàm hơi gật đầu, nhẹ giọng nói: “Đã biết.”

Không quá hai ngày, hắn liền tìm tới không ít văn tự bí tịch, bên trong ghi lại không ít tân bí thế gian mà người bình thường nhìn không tới. Lại qua hai ngày, khi cá Linh nhi đang ngâm nước ở thanh lu, Thanh Đàm nguyên bản đã nhiều ngày đều ngồi ở trên giường thiền đả tọa nhập định chợt mở mắt.

Một đôi con ngươi của hắn sáng kinh người.

“Hai mươi dặm phía đông, Vu thị biệt viện, có hồn phách sắp rời đi.”

……

Tiếp nhận ly nước Thanh Đàm đưa qua, Vu Linh không hề uống một hơi cạn sạch, mà là nhẹ nhàng mổ một ngụm, thở dài: “Đây là tuyết thủy trên lá thông sau núi sao? Ở nhà không uống đến cái này.”

Thanh Đàm gật đầu: “Còn có một vò, cho ngươi mang theo.”

“Y! Kia thật tốt.”

Ánh mắt Vu Linh sáng lên, nhìn Thanh Đàm nói: “Ngươi không biết đó thôi, tên tuổi pháp sư ngự tứ của ngươi này thật vang đó, để ta mượn dùng chút.”

Thanh Đàm tự nhiên không có không chịu, lại từ một cái tráp gỗ đàn lấy ra mấy bình thuốc sứ dán giấy hồng, tinh tế bỏ vào một cái tráp khác.

“Cảm giác tựa như cô dâu mới về nhà mẹ vậy, ngươi đối với ta so với nương còn tốt hơn, ha ha ha.” Vu Linh thấy hắn yên lặng thu thập cái này cái kia, nở nụ cười. Cười xong rồi lại ngáp một cái.

“Ngươi vội đi, ta ngủ chút.”

……

Thẳng đến bữa tối, Vu Linh mới tỉnh ngủ đi theo Phù Hòa, lảo đảo lắc lư đi tới nơi đám người Trình thị đặt chân. Trình thị thấy nữ nhi đã trở lại, vui mừng quá đỗi, lại thấy nàng mặt đỏ nhuận, mặt mày giãn ra, bệnh trạng toàn vô, nhất thời vui mừng ra mặt

“Mau nói với nương, pháp sư đều cùng con nói cái gì?” Trình thị ôm nữ nhi, đặt ở trên đầu gối, cười tủm tỉm hỏi.

Trong nhà, Nhập Tuyết, Băng Lệ cùng Ngụy ma ma đều là vẻ mặt ý mừng.

Trong lòng Vu Linh cũng đi theo vui rạo rực nhưng trên mặt không lộ, nói: “Pháp sư nói con đều nghe không hiểu, bô bô, Linh nhi hình như ngủ rồi. Nhưng câu nói cuối cùng của hắn, Linh nhi nghe hiểu. Hắn làm con ngày mai lại tới ạ.”

Trình thị cùng Ngụy ma ma hai mặt nhìn nhau, vẫn là Ngụy ma ma trước cười: “Xem ra tỷ nhi nhà chúng ta lọt vào mắt Thanh Đàm pháp sư. Thái thái cũng là biết đến, ngay cả Hoàng Thượng cũng không phải lúc nào cũng có thể liền thấy được pháp sư. Chúc mừng thái thái, tỷ nhi nhà chúng ta chính là người có phúc lớn!”

Đợi cho đến ngày thứ hai, lúc Phù Hòa đưa Vu Linh ôm trang đàn sứ tuyết thủy cùng tráp thuốc về, Trình thị thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Phù Hòa hành lễ với nàng, nói: “Pháp sư nói thí chủ mới vừa lịch quá một kiếp, thân thể hư nhược, nơi này có thuốc viên có thể bổ khí lực. Mặt khác tặng thí chủ một vò tuyết thủy năm cũ, là thí chủ cùng pháp sư Phật duyên.”

Trình thị cả kinh cằm đều mau rớt xuống, Nhập Tuyết tay mắt lanh lẹ, chạy nhanh tiến lên tiếp nhận đồ vật. Vừa vặn có phu nhân nhà khác đi ngang qua, nghe là vật doThanh Đàm pháp sư tặng cũng kinh ngạc vạn phần, lúc sau ánh mắt nhìn về phía người Vu gia người mang theo nồng đậm hâm mộ.

Phật duyên như vậy là người khác như thế nào cũng cầu không đến.

Trở lại trong nhà, Trình thị còn có chút không phục hồi lại tinh thần, nàng thật sự tưởng tượng không đến, nhà mình nữ nhi thế nhưng thật sự vào mắt pháp sư, có phúc phận lớn như hôm nay. Xe ngựa lái ra khỏi núi Đàm Chá, lúc trở lại ngõ nhỏ Vu phủ ở kinh thành thì gần như là lúc mặt trời lặn. Vu gia im ắng, xa xa xem cùng ngày xưa giống nhau như đúc. Nhưng cách gần lại nhìn thấy bộ mặt người trên cửa so với ngày xưa nghiêm túc vài phần, trong lòng hỏi chuyện, thanh âm lại thấp vài phần.

“Ma ma, có lẽ là đã xảy ra chuyện gì?” Trình thị hỏi.

“Lão nô nhìn giống như vậy, thái thái mang theo tỷ nhi thay quần áo trước đi, lão nô này liền phái người đi hỏi thăm.”

Ngụy ma ma trịnh trọng, ngay cả Vu Linh bị ôm ở trên người Băng Lệ nghiêng đầu ngủ đều từ từ tỉnh lại. Nàng dụi mắt cũng bắt đầu đánh giá xung quanh mình.

Giơ cánh tay đón gió xuân, bồ liễu lay động, mùi hương hoa cỏ cùng gió xuân phất qua gò má, nhu hòa thư hoãn, thích ý lan tràn.

Nhưng xem nha hoàn bà tử, tư quản sự trong phủ chạy chân làm việc, lại là một phiên quang cảnh khác . Ngẫu nhiên ở trước hòn giả sơn lời nha hoàn phía sau ầm ĩ tất cả đều không thấy tung tích, bà tử thích náo nhiệt từng cái cũng đều thận trọng từ lời nói đến việc làm, tư tới vội vàng, quản sự đối đáp có tự.

“A!” Vu Linh ở trong lòng kinh ngạc cảm thán một tiếng.

Ngày thường đại bá mẫu chủ trì nội trợ luôn luôn trị gia cực khoan hậu, nhưng lại cố tình luyến tiếc tiền, thanh danh tốt không gặp nhiều ít nhưng thật ra đem tôi tớ một phủ từ trên xuống dưới dung túng không còn quy củ, mỗi người nhàn tản chậm trễ. May có tổ phụ Vu Linh khắc nghiệt chấn, đại trên mặt mới quá đến.

Ngụy ma ma không chỉ một lần coi thường bản lĩnh trị gia của Thôi thị : “Không hổ là tiểu môn hộ ra tới, ngay cả hạ nhân đều khống chế không được, còn đảm đương chính phòng trưởng tức”.

Hôm nay nhưng thật ra quái, Vu Linh vẫn là lần đầu được kiến thức bộ dáng quy củ nhân gia .

Bạn đang đọc Ngư Thủy Xuân Lai của Lộc Thanh Nhai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy87051857
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.