Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

"Hiếu thảo"

Phiên bản Dịch · 1591 chữ

Gâu! Gâu!

Con chó nhỏ có lông màu đen xám thay đổi dần dần vây quanh một tên nhóc choai choai, lởn vởn không dừng được. Mà cậu bé này đưa chân muốn cọ lên người con chó nhỏ của cậu.

"Đi qua một bên chơi đi. Đừng làm phiền tao làm công chuyện. Có thể chuyện này liên quan tới tiền đồ sau này của mày đó!"

Một con gà mái nhỏ mới bị Phong Thanh An bắt được từ trong chuồng gà đang kêu cục tác không ngừng. Đi từng bước giống như là kẻ trộm vậy, thò đầu ra nhìn thử bên trái bên phải.

Hôm nay là một ngày rất tốt, cha mẹ không có ở nhà. Cậu kiềm chế mấy ngày rồi mới có cơ hội như thế này.

Cũng không phải là làm chuyện gì xấu, đại ca cậu đi đến nay cũng đã hơn một tháng rồi. Biểu hiện của cậu cũng vô cùng khôn khéo, nếu không cha mẹ cũng không yên tâm để cậu ở nhà một mình.

Chủ yếu là Phong Thanh An muốn thử 'Huyết thuật Dẫn Linh Luyện' một lần. Vốn dĩ lúc đầu chỉ định đợi ngưng tụ hồn khế đầu tiên, tích lũy thật nhiều hơn lực rồi mới thử nghiệm bí thuật này.

Nhưng kế hoạch không theo kịp thay đổi, hơn một tháng này, cậu cần cù chăm chỉ tu hành, đêm đêm không nghỉ. Mặc du cách ngưng tụ hồn khế một khoảng cách tương đối nhưng cảm thấy hồn lực tích lũy cũng khá được rồi.

Phong Thanh An dựa theo đánh giá của mình, đủ để cậu thi triển 'Huyết thuật Dẫn Linh Luyện' một lần, thậm chí còn dư ra. Chuyện này sao cậu nhịn được chứ, bây giờ cậu vẫn không tìm được cách dùng khác của hồn lực.

Đây cũng là chuyện làm Phong Thanh An khá buồn bực. Mặc dù thời gian tu hành không lâu nhưng tốt xấu gì cũng tích lũy được nhiều hồn lực như thế rồi, nhưng cậu lại không có thay đổi gì đặc biệt.

Sức ăn cũng không có tăng thêm rõ ràng, dáng người cũng không có cao lên. Sức chịu đựng, tốc độ, tố chất các mặt không có thay đổi gì so với lúc trước. Ngoại trừ ngủ ngày càng ngon ra, sức sống cũng ngày càng dồi dào thì không có sự thay đổi gì rõ ràng nữa. Vì thế trước mắt Phong Thanh An chỉ có một loại lựa chọn là 'Huyết thuật Dẫn Linh Luyện' thôi.

Còn con gà mái nhỏ ở trong tay cậu thì là vì trong 'Huyết thuật Dẫn Linh Luyện' có chứa nguy hiểm nhất định. Thi triển tùy tiện có thể sẽ tạo thành tổn thương nhất định đối với thú cưng.

Cho nên Phong Thanh An tìm một vật còn sống khác trước để tiến hành luyện tập. Vì đạt đến tình huống khéo léo, lúc này mới thi triển lên con chó nhỏ mà cậu nuôi.

"Dẫn linh, luyện huyết!"

Hai tay của Phong Thanh An nắm chặt cánh của gà mái, không thèm để ý tới tiếng gà mái cục tác. Sau khi ổn định tâm trạng thì bắt đầu luyện tập dẫn linh mấy chục lần.

Vì tu luyện ra được hồn lực lôi kéo linh khí khắp mọi mặt trận, bước này Phong Thanh An đã quen rồi. Có điều cậu cũng lôi kéo chưa được bao nhiêu thì đột nhiên bước quan trọng nhất phía sau kia chính là luyện huyết!

Dẫn dắt linh khí ra ngoài cơ thể sinh linh của cậu, vì đạt được rèn luyện khí lực của cơ thế này, ân cần chăm sóc máu xương, để cho nó có hiệu quả thay da đổi thịt.

Mắt của Phong Thanh An hơi nheo lại, tiến vào trạng thái tương tự như tu luyện. Thoáng chốc đôi mắt cậu "nhìn" được trong trời đất, không chỗ nào không có "sáng".

Cậu dùng hồn lực nhiễu loạn "sáng" bên người, tiến hành dẫn dắt, thận trọng luyện tập. Vô cùng thuận lợi dẫn hai ba điểm sáng vào cơ thể của con gà mái nhỏ cậu bắt được. Quá trình vô cùng trót lọt, linh khí hòa hợp thuận lợi.

"Thành công!?"

Phong Thanh An hơi mừng rỡ trợn mắt, rút khỏi trạng thái đặc biệt kia. Sau phút chốc, cậu cảm giác được một lực giãy giụa mạnh hơn trước gấp mấy lần truyền tới từ tay của cậu. Con gà mái nhỏ này đập cánh điên cuồng, suýt nữa là thoát khỏi tay của cậu.

Lát sau, Phong Thanh An với vẻ mặt mừng rỡ cũng có hơi hoang mang. Vì cậu thấy cơ thể trọng trọng của con gà mái nhỏ này bắt đầu phình lên rất nhanh, phồng như quả bóng.

"Sắp nổ rồi!"

Lúc thấy dị biến đột nhiên xuất hiện này, trong đầu Phong Thanh An không kịp suy nghĩ gì cả, tay run một cái ném con gà mái này ra. Chỉ là khi con gà mái này còn chưa rơi xuống đất thì đã nổ tung ở trên không trung.

Ầm!

Đỏ nè, đen nè, đỏ đậm nè tung tóe trong không trung giống như là mưa đang rơi vậy. Trong thoáng chốc, cậu vô thức nhắm mắt lại, Phong Thanh An ngồi chồm hổm cảm giác được có một chất lỏng ấm áp sền sệt đang rơi xuống mặt và tóc của mình.

Đến khi cậu mở mắt ra lại thì nhìn thấy bừa bãi đầy đất ở trước mắt thì ngây cả người ra. Cho dù cậu có kiến thức vượt xa bề ngoài của cậu, nhưng không bên trong kiến thức này không có một con gà giãn nở cỡ một quả bóng rổ, sau đó chợt nổ tung.

"Đây chính là có nguy hiểm nhất định ở trong miêu tả à?"

Phong Thanh An lau đi vết máu đen trên mặt, nhìn cảnh lộn xộn trước mắt, không nhịn được lẩm bẩm.

Cách đó không xa, gia cầm trong chuồng vịt lồng gà cũng ngơ ngác nhìn cảnh này. Cho đến khi âm thanh của Phong Thanh An vang lên, những con gia cầm này mới bắt đầu kêu điên cuồng, đạp nước đạp cánh đâm khắp nơi, chắc chắn là bị dọa tới ngu rồi.

Ngao ô!

Không chỉ những con gia cầm này, thậm chí ngay cả hai con ngỗng không lo lắng đi loanh quanh trong viện, còn có bé Đen luôn đảo quanh chân Phong Thanh An cũng bị doạn tới kêu la, cụp đuôi trốn vào một góc.

Mà động tĩnh của những con này làm gây ra làm cho Phong Thanh An hoàn hồn. Bây giờ không phải là lúc để cậu suy nghĩ, nhanh thu dọn viện tử này sạch sẽ mới là chuyện quan trọng. Nếu không để cha mẹ cậu về thì cậu cũng không biết nên giải thích thế nào.

"Gà con gà con mày đừng trách tao, mày vốn là một món ăn trong nhân gian. Năm nay đi sớm thì sang năm tới sớm chút!"

Phong Thanh An lẩm bẩm lời chú giết gà học được, cầm chậu sành tới bắt đầu dọn dẹp miếng xương còn dính lông gà thịt nát rơi lả tả trong viện.

Mặc dù rất ghê tởm nhưng ai bảo là cậu tự làm khổ mình cơ chứ. Hơn nữa, thông qua việc dọn dẹp hiện trường huyết án này, Phong Thanh An cũng biết được sâu hơn cái bí thuật dành riêng cho Ngự Thú Sư này rốt cuộc kinh khủng bao nhiêu.

Bí pháp này sợ là không chỉ đơn giản là dùng để cường hóa khí lực của thú cưng, nâng cao tỷ lệ lột xác. Nếu không phải dùng quen thì cũng có thể biến thành một cáh giết hại hết sức kinh khủng.

Dù sao bây giờ cậu cũng có hồn lực rồi, ngay cả ngưỡng cửa của Ngự Thú Sư còn chưa bước vào được nữa. Phong Thanh An biết cái chỗ cậu dẫn dắt linh lực kia đúng là không đâu vào đâu. Nhưng chỉ là một chút linh lực như thế thôi, cưỡng ép hòa hợp vào cơ thể gia cập lại xảy ra thay đổi đáng sợ như thế.

"Tao không phải là một đồ tể tay dính máu, nghịch luyện bí pháp làm gì. Phải nghiên cứu công dụng thỏa đáng mới được."

Phong Thanh An ngừng bắn ra rất nhiều suy nghĩ nguy hiểm, bắt đầu tổng kết bài học kinh nghiệm:

"Sau khi linh lực dung nhập vào chắc là cần phải dẫn dắt, để tao hỗ trợ luyện hóa. Nếu như con gà này có thể lưu lại linh khí của mình, để cho mình dùng cũng sẽ không bị nuôi nhốt ở trong lòng."

Các loại suy đoán hiện lên ở trong đầu, một lần thất bại chẳng là gì cả. Mặc dù kết quả của lần thất bại này mãnh liệt ngoài tưởng tượng của cậu nhưng mà ánh mắt của Phong Thanh An như lửa nóng nhìn chằm chằm lòng gà chuồng vịt:

"Tao còn rất nhiều lần thử nghiệm mà, cơ hội nghiệm chứng suy đoán. Không vội, cứ từ từ!"

"Ừm, thịt gà nát bét này nên đi lấy nồi hầm thì hơn, không thể lãng phí được. Đợi cha mẹ về để cho họ ngạc nhiên, họ chắc sẽ khen tao hiếu thảo đúng không?"

Bạn đang đọc Ngự Thú Sư Duy Nhất Tu Tiên Giới của Thụy Huyết Phong Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi takenoko
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.