Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Về kinh

Phiên bản Dịch · 1658 chữ

Thầy đồ Trương đi khỏi, người thầy già này chịu đi là vì chủ yếu do Phong Thanh An thề son sắt đảm bảo, giọng vang vang có lực dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.

Đương nhiên không phải là thi đậu Tiến sĩ gì đó rồi. Chuyện này cũng hà khắc quá đối với trẻ con, chẳng qua là chỉ bảo đảm chắc chắn phải chăm chỉ đi học, tuân theo tiên hiền cổ lễ.

Từ đó, Phong Thanh An bị đập tan ước mơ vứt khoa cử qua một bên, chuyên tâm tu hành. Giai đoạn hiện tại chỉ có thể đi học đàng hoàng mà thôi. Thậm chí là đi tham gia khoa cử từng bước một giống như đại ca của cậu vậy.

Đương nhiên là không thể lơ là tu hành gì đó rồi. Con đường siêu phàm nhập thánh đang ở ngay trước mắt, sao Phong Thanh An có thể vứt bỏ được, phải nhín được một chút thời gian.

Huống chi, tu hành Ngụ Thú Sư dường như có thể thay thế cho một giấc ngủ. Dù không thể thay thế hoàn toàn nhưng nhìn trạng thái tinh thần hiện tại của cậu, vẫn khá là ổn.

Sau khi thầy đồ Trương đi, mặt trời đã leo lên đỉnh đầu, nhà họ Phong lại bắt đầu ồn ào. Vẫn là người tới thăm đại ca cậu, có điều những khách khứa này đến từ chỗ xa hơn.

Trạng nguyên về quê, sao có thể kết thúc huyên náo trong một ngày được. Có điều phần ồn ào này không liên quan tới Phong Thanh An lắm.

Bây giờ cậu đang nằm dưỡng thương đàng hoàng ở trong phòng ngủ của mình. Dù sao cha mẹ cậu cũng đập cho cậu một trận mà. Mặc dù không có bị thương tới gân cốt nhưng lại bị thương da thịt, phải chăm năm ba ngày mới được.

Vô vị quá, Phong Thanh An chỉ có thể lấy chọc chó ở trong phòng làm thú vui. Cũng may là có con chó con này ở đây với cậu, nếu không cậu sẽ chán chết mất.

Chuyện đáng giá hơn chính là Ân thị và người cha biết điều Phong Thủ Lễ của cậu cũng không có phản ứng gì lớn với con chó nhỏ đột nhiên xuất hiện này, còn có hơi vui mừng nữa.

Nói thế nào đi nữa thì nhà họ cũng là đại trạch hai cửa rồi, Phong Thanh Bình không thể nào ở thường được, chỉ có thể ở trong nhà một khoảng thời gian thôi, còn phải về Kinh Thành nữa. Sau khi đại ca đi thì nhà chỉ còn lại ba người thôi, cảm thấy có hơi trống vắng, có thêm một con chó nhỏ cũng không tệ lắm.

Lập bia khắc đá, tế bái tổ tiên.

Thập Lý Phong Gia Cương được bao phủ trong bầu không khí vui vẻ vui mừng trong năm này liên tiếp. Khắp nơi đều là không khí vui vẻ, hơn nữa còn năm ngày liên tiếp, trong làng đều có cỗ chiêu đãi khách khứa từ các phương.

Nhưng Phong Thanh An chỉ tham gia vào ngày đầu tiên, những ngày còn lại cậu chỉ có thể nằm ở trong phòng ngủ của mình. Có điều bụng của cậu không bỏ qua cái gì cả, mỗi ngày trước lúc mở tiệc thì đều có vài tên nịnh nọt của cậu bưng chén đũa, lấy thịt cá vào phòng của cậu, phục vụ rất dễ chịu.

Mấy ngày liên tiếp ăn thịt cá liên tục, Phong Thanh An cảm thấy thịt trên người mình nhiều hơn rồi. Có điều ngày tốt này cuối cùng chỉ là tạm thời mà thôi.

Vì đại ca cậu sắp về kinh rồi!

Cho dù là Phong Thanh An nằm sấp ở trong nhà mấy ngày cũng phải ngồi dậy đi tiến. Vì lúc này vết thương của cậu cũng sắp khôi phục rồi, cũng không biết nguyên nhân có phải là do cậu tu luyện 'Hồn quyết Dẫn Linh Uẩn' hằng đêm hay không?

"Con phải đi rồi à? Không thể ở nhà thêm vài ngày sao?"

Ân thị vô cùng không nỡ níu tay áo của con trai trưởng, lau nước mắt trên khóe mắt không ngừng.

Con đi ngàn dặm thì mẹ lo lắng, lúc trước con trưởng đi tham gia khoa cử cũng làm cho Ân thị ăn không ngon, ngủ không yên. Hôm nay thi đậu Trạng nguyên nhưng phải ở riêng hai nơi.

Kinh Thành đâu chỉ cách cái Thập Lý Phong Gia Cương này mười ngàn dặm. Lần đầu tiên Ân thị hiểu được đứa trẻ còn chưa được nuôi lớn này, sau này muốn gặp nhau cũng rất là khó khăn.

"Mẹ à, hôm nay con đã là Tu soạn Hàm Lâm ngũ phẩm rồi. Lần này về nhà là lấy cớ xin nghỉ về thăm người nhà với chủ quản, đã quyết định ngày về từ lâu rồi, hôm nay con trai không thể vi phạm được!"

Phong Thanh Bình nắm ngược lại tay của Ân thị nói nguyên nhân. Làm quan thì khôgn thể tùy tiện làm xằng như lúc trước được nữa.

"Nói cũng đúng, con của mẹ đã là quan lớn rồi!"

Ân thị vừa kiêu ngạo vừa đau khổ nói.

"Đại ca à, giá trạch viện của Kinh Thành thế nào? Nếu lấy bổng lộc của huynh thì phải mất bao lâu mới có thể mua được một trạch tử ở Kinh Thành? Cũng không cần phải lớn lắm lâu, đủ để cả nhà chúng ta ở là được rồi!"

Phong Thanh An ở bên cạnh nhìn mà chia tay của hai mẹ con làm người ta rơi nước mắt lã chả thì chỉ cảm thấy ê răng, không nhịn được xen mồm.

"Giá đất Kinh Thành..."

Phong Thanh Bình nghe được đệ đệ của mình nhắc tới chuyện này, chàng Trạng nguyên thi đậu Lục Nguyên đầu tiên từ lúc Đại Tấn lập triều tới nay cũng không nhịn được lắc đầu:

"Lấy bổng lộc của huynh hiện tại, tích cóp ba trăm năm nữa có lẽ chỉ mua được một nhà dân dưới tường thành ở Kinh Đô mà thôi!"

"Nhà dân dưới tường thành!"

Khóe miệng của Phong Thanh An hơi giật giật, trong một tòa thành thì đất dưới chân tường thành là tồi nhất, vì tường thành sẽ che ánh sáng mặt trời.

"Đại ca, đệ cảm thấy hi vọng vào huynh nhanh chóng lấy được quý nữ vương hầu đáng tin hơn là cố gắng thăng quan mua nhà đó."

"Đệ, cái thằng nhóc này nói bậy gì đó."

Phong Thanh Bình cười mắng.

"Đây không phải là vì muốn đại trạch ở Kinh Thành à? Có đại trạch rồi thì huynh dễ đón mẹ cha và đệ đi hưởng thụ mà!"

"Đại trạch thôi mà, cũng không lâu lắm đâu!"

Phong Thanh Bình tự tin nói.

"Được đó, đệ chờ được!"

Mắt của Phong Thanh An sáng lên, rất là mong chờ, qua một lần đánh trống lảng của Phong Thanh An, bầu không khí chia tay thương cảm nhạt hơn nhiều.

Cuối cùng, người nhà họ Phong và các người trong làng tới đưa tiễn đều đi chung. Chàng Trạng nguyên này leo lên một chiếc xe ngựa giản dị, không màu mè. Ân thị vốn dĩ muốn nói gì đó, lo lắng cho con trai nhà mình trên đường về kinh xa xôi ngàn dặm có thể gặp nguy hiểm gì hay kông. Có điều đợi khi bà thấy được xung quanh xe ngựa lục tục xuất hiện kỵ sĩ khí chất anh dũng, thoáng chốc không nói gì nữa.

Chỉ cần là người thông minh thì có thể nhìn ra được những người cưỡi ngựa lớn, mặc trang phục quan đội này rõ ràng có lai lịch khác thường.

Ngựa lớn kia thấy thế nào cũng mạnh hơn lừa ở quê dùng để kéo xe nhiều, hoàn toàn không thể so sánh được. Trái lại thì rất thích hợp dùng xung phong ở chiến trường.

"Quả nhiên là không bình thường, một bước lên mây xanh rồi!"

Có người trong làng thấy chiến trận như thế, không nhịn được khẽ cảm thán. Trạng nguyên về quê, nhìn mộc mạc giản dị nhưng thực tế người ta chỉ là khiêm tốn thu mình, không muốn khoe khoang mà thôi.

"Học sĩ Hàn Lâm có đãi ngộ tốt như thế à?"

Nhìn xe ngựa đã đi xa tới mức không thấy, Phong Thanh An không nhịn được lẩm bẩm.

Cậu không hề nnghi ngờ chút nào, những người canh giữ xung quanh xe ngựa của đại ca cậu, còn có những con người khỏe mạnh họ cưỡi, một khi phủ thêm giáp trụ, cầm vũ khí lên là có thể đấu tranh anh dũng trên chiến trường hiểm ác.

"Hoàn hồn, con đừng nhìn nữa, nếu muốn giống như đại ca con thì phải học cho giỏi, đừng có nhớ thương Nha nội gì đó của con nữa!"

Phong Thủ Lễ vỗ lên đầu thằng con trai thứ hai không có ích của mình. Mấy ngày nay ông cũng lo nghĩ vất vả cho con trai cũng nhiều. Ông không khó có thể tưởng tượng được người mà mình sinh ra, ngày sau có thể trở thành một anh công tử quần là áo lụa.

"Cha, cha ra tay nhẹ chút đi. Con biết rồi, con sẽ học hành thật giỏi, hôm đó chỉ là nói đùa thôi!"

Phong Thanh An xoa đầu, bất mãn lẩm bẩm.

Tuy nói mấy ngày nay cậu chịu tội nhưng hiệu quả đã hiện rõ, đã không ai yêu cầu cậu thi Trạng nguyên, đậu Tiến sĩ gì nữa. Chỉ cần cậu có thể đi học đàng hoàng, làm người tốt, hiền lành yên phận là được rồi.

Bạn đang đọc Ngự Thú Sư Duy Nhất Tu Tiên Giới của Thụy Huyết Phong Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi takenoko
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.