Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mùi vị sai sai

Phiên bản Dịch · 1567 chữ

"Tự nhiên con hầm canh gà làm gì thế hả?"

Lúc đêm xuống, tiếng của Ân thị tràn ngập lửa giận vang lên ở trong viện:

"Con đang phí phạm một con gà biết đẻ trứng của mẹ đó!"

"Con thấy hai người vất vả như thế nên muốn để lúc tối hai người về có thể ăn được một chén canh gà. Mẹ à, vậy thì mẹ không cần xuống bếp nữa."

Giọng trẻ con có vẻ hơi ấm ức đáp lại.

"Vậy thì cũng không thể tùy tiện như thế được. Con xem con nấu thành cái gì rồi hả?"

Thoáng chốc âm thanh của Ân thị yếu hơn vài phần, lửa giận trong lời nói cũng tiêu tan đi một nửa.

"Thôi được rồi, một con gà thôi mà. Bây giờ chúng ta cũng có thiếu mấy cái này đâu. Bây giờ thằng nhóc này cũng biết san sẻ cho bà một chút rồi, có lòng hiếu thảo rồi."

Phong Thủ Lễ thật thà hiền lành vội vàng khuyên nhủ. Mặc dù cũng tiếc cho con gà mái biết đẻ trứng này nhưng cũng đã chín trong nồi rồi. Lại giận với trẻ con thì có ích gì cơ chứ?

"Phong Thủ Lễ, ông bớt ở đó làm người tốt đi. Lại nếm thử nồi canh gà mà con trai ông nấu nè. Không biết cái thằng này bỏ bao nhiêu muối vào trong đó rồi. Cái này là cho người ăn thật à?"

Cha Phong nghe thế thì tiến lên dùng muỗng canh múc một muỗng. Sau khi nếm thử một hớp thì gương mặt sần sùi dầm mưa dãi nắng ra ngoài cũng nhíu lại. Mặn quá, đúng là không thể nào ăn được.

"Con bỏ bao nhiêu muối thế?"

Phong Thủ Lễ nghiêng đầu về phía thằng nhóc đang ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh, bề ngoài dễ thương.

"Không biết, con bỏ theo cảm giác thôi. Hơi nhiều rồi ạ?"

Phong Thanh An có hơi hoang mang, vì gà này đột nhiên phát nổ, không kịp hứng máu gà cho nên cậu bỏ nhiều muối vào canh hơn, nấu lâu hơn chút.

"Thêm ít nước vào canh này đi!"

Phong Thủ Lễ quay đầu nhìn Ân thị, sau đó lại nhìn chằm chằm Phong Thanh An, dặn dò nghiêm túc:

"Quân tử xa nhà bếp, con là người có học, yên tâm đi học là được rồi. Chuyện nấu cơm này để mẹ con làm là được rồi. Con đừng nhúng tay vào nữa!"

"Quân tử xa nhà bếp, không phải nói quân tử cách xa nhà bếp, ý nghĩa thật sự là..."

Phong Thanh An vốn định phổ cập một chút nhưng không ai nghe cậu phát biểu nữa. Đừng chỉ nhìn Phong Thủ Lễ đang an ủi khuyên bảo Ân thị, thực tế thì trong lòng anh nông dân thật thà này cũng đau lòng vô cùng, đây chính là một con gà mái biết đẻ trứng đó.

"Có lẽ con không làm quân tử được rồi!"

Sau khi đi khỏi nhà bếp thì Phong Thanh An đi tới trong viện nhìn những sinh mạng nhỏ ở trong viện, rất tự giác thở dài nói.

Quân tử phải có lòng nhân nghĩa, mà chắc chắn cậu phải luyện tập 'Huyết thuật Dẫn Linh Luyện'. Đối tượng luyện tập chỉ có thể là những con gà vịt này. Ngoại trừ gia cầm, cũng không còn vật còn sống nào khác có thể để cậu luyện tay.

Gâu! Gâu!

Thấy bóng dáng của Phong Thanh An, con chó nhỏ đang chạy tới lui trong viện xông tới ngay. Một người một chó chơi đùa một lúc lâu cho đến khi tiếng Ân thị kêu cậu ăn cơm truyền tới, lúc này Phong Thanh An mới vào nhà.

"Ăn đi, đây là thứ mà con lãng phí đó!"

Bưng một chén đầy canh gà lên đặt lên bàn. Nhưng mà gần Phong Thanh An nhất, cho dù là cánh tay của cậu ngắn cũng có thể gắp được.

"Cha, mẹ, ăn đi!"

Sau khi Phong Thanh An há to mồm ăn một hồi lúc này mới phát hiện chỉ có mình cậu đưa đũa tới chén canh gà kia. Cha mẹ của cậu chỉ gắp một chút thức ăn.

"Vị của canh gà này không ổn, con tự ăn đi!"

Trên mặt Ân thị lộ ra biểu cảm chê.

"Con ăn đi, cha không thích ăn thịt gà!"

Phong Thủ Lễ bưng cái tô to cười nói.

"..."

Cậu bé không nói lời nào, cúi đầu tiếp tục và cơm trong chén. Cậu đã nghe rất nhiều lời tương tự như thế rồi, luôn mượn cớ các thứ. Trước mười tuổi thì cậu sẽ tin là thật, nhưng kiếp này mười tuổi rồi, cậu không tin những lời như thế nữa.

Phong Thanh An đưa đũa gắp một miếng thịt gà trong chén canh ra, cắn một miếng. Chỉ trong chốc lát, gương mặt nhỏ có cái miệng bóng loáng thoáng chốc nhíu lại, sau đó há mồm phun ra, gà bị nhai nát và hạt cơm nát rơi vào chén.

"Sao thế?"

Thấy con trai nhà mình nôn thức ăn từ trong miệng ra, Ân thị ân cần hỏi.

"Vị của thịt này sai sai ạ!"

"Tại sao không ổn? Có phải là mặn hay không, vậy cũng là do con bỏ nhiều muối quá đó!"

"Không, không phải. Mùi vị rất kỳ, con không nói ra được. Cảm thấy có vấn đề, không giống mấy thứ con ăn trước đó!"

Phong Thanh An cau mày, mặt mày nghiêm túc.

"Kỳ kiểu gì?"

Ân thị hơi kinh ngạc, cũng đưa đũa gắp một miếng thịt gà lên. Cắn một miếng, sau khi nhai trong chốc lát thì nhìn về phía Phong Thanh An:

"Mùi này có vấn đề gì đâu con!"

"Có vấn đề thật mà mẹ, miệng của mẹ làm sao rồi đó. Cha, cha ăn thử một miếng đi, mẹ nếm không ra rồi!"

Phong Thanh An nhìn về phía cha mình, nghe cuộc trò chuyện của hai mẹ con, Phong Thủ Lễ cũng hơi khó hiểu. Gắp một miếng thịt từ trong chén canh lên, sau đó nhai tới nhai lui, cũng rất khó hiểu:

"Cái này có gì đâu? Rất tươi mà!"

"Miệng của hai người bị làm sao rồi đó!"

Phong Thanh An lầm bầm, sau đó dưới sự soi mói của cha mẹ mình lại gắp một miếng thịt lên. Sau khi nhai một lát thì lại nhíu mày, há mồm rồi phun lại vào chén.

"Thịt này có vấn đề thật, không phải là một con gà bệnh chứ?"

"Nói bậy nói bạ!"

"Đừng có nói bậy nói bạ, sao có thể là gà bệnh được?"

Lúc này hai vợ chồng lại mắng cậu bé nhiều chuyện. Hai người không kkhông tin tà ma, mỗi người gắp một miếng từ trong chén canh rồi thưởng thức cẩn thận. Kiểm chững lẫn nhau, xác định thịt này không có vấn đề gì cả.

"Có lẽ là lúc sau thêm nước rồi nấu thêm một lần nên mùi vị không đúng lắm. Cho nên Hai Trâu mới cảm thấy kỳ!"

Phong Thủ Lễ tìm ra lý do vị giác khác thường của con trai.

"Cái miệng này của con kén chọn quá. Nếu là năm mất mùa thật thì cái miệng này của con chắc chết đói lâu rồi. Nhanh ăn hết chén cơm của con đi, không được để thừa lại một hạt gạo nào hết!"

Ân thị mắng.

"Vâng!"

Phong Thanh An ăn vài họng là ăn hết sạch chén của mình, sau khi ăn xong thì nhìn cha mẹ nói:

"Hai người thích ăn chén canh gà này thì hai người ăn đi. Con chắc chắn không đụng đâu, mùi vị kỳ lạ quá!"

"Có thích ăn hay không!"

Ân thị không nhịn được nói.

"Rõ ràng là mùi vị không ổn mà, là do hai người nếm không ra thôi!"

Lúc Phong Thanh An lẩm bẩm đi về phòng của mình, chỉ là sau khi đóng cửa phòng lại thì cậu không nhịn được bẹp bẹp miệng, dư vị của thịt gà.

Cha mẹ hai kiếp đều như nhau, hận không thể dành toàn bộ thứ tốt cho con.

Nhưng mà cậu không ăn được hết một nồi canh gà đâu! Cả nhà ăn chung không tốt hơn à?

Hiện tại nhà cậu cũng không thiếu cái này, Phong Thanh An thích ứng cực nhanh đối với chất lượng cuộc sống đột nhiên tăng vọt. Bởi vì cậu đã từng hưởng thụ cuộc sống tốt hơn nhưng cha mẹ của cậu vẫn ở lại trong quá khứ như cũ, sống cuộc sống keo kiệt.

Ví dụ như cha của cậu Phong Thủ Lễ, rõ ràng có thể thoải mái làm một địa chủ, hưởng thụ cuộc sống ông chủ nhưng lần nào cũng muốn vác cuốc xuống đất làm việc.

Mẹ cậu Ân thị cũng không kém chỗ nào hết, không cần làm mọi chuyện. Rõ ràng có thể lấy của cải hiện tại nuôi vài con sen, mướn vài người ở, hưởng thụ thoải mái nhưng mà họ không yên tĩnh được.

Phong Thanh An cũng không thể làm gì đối với chuyện này cả, chỉ có thể thỉnh thoảng sử dụng chút khôn vặt, chơi chút mánh khóe thôi.

Bạn đang đọc Ngự Thú Sư Duy Nhất Tu Tiên Giới của Thụy Huyết Phong Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi takenoko
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.