Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2120 chữ

Chương 99:

“Hoắc tiên sinh, tôi đã bị Vương Nặc Thiên phát hiện ra thân phận thật rồi.” Bổi chiều ngày hôm sau, Lục Thành dừng xe bên bờ sông, anh ta đứng dựa người vào cửa xe, ghé vào điện thoại nói nhỏ một cậu.

[ Vậy sao? ] Giọng điệu của người phía bên kia rất thờ ơ, dường như không để tâm tới lời của anh ta lắm.

“Hoắc tiên sinh, vậy tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?” Lục Thành không khỏi mở miệng thắc mắc.

Hoắc Ngạn Vũ liếc mắt nhìn Trần Dục Sâm đang ngồi làm việc ở trước mặt mình, đột nhiên cảm thấy rất mệt, tâm mệt. Hắn bỗng nhiên cảm thấy chuyện lâu nay mình làm trở nên vô ích.

“Có gì để sau rồi nói.” Hoắc Ngạn Vũ đáp lại một câu, sau đó không để ý tới Lục Thành, ngắt máy.

Lục Thành sửng sốt hồi lâu, sau khoảng thời gian ngây người, anh ta đột nhiên bật cười. Cười mãi không ngớt, cười tới mức khóe mắt ươn ướt, không phải anh ta không cảm nhận được sự thay đổi của Hoắc Ngạn Vũ, dường như hắn không còn hứng thú gì về chuyện đối phó với Trần Dục Sâm nữa. Chỉ là Lục Thành vẫn không thể tin nổi, không thể tin được một người như Hoắc Ngạn Vũ lại dễ từ bỏ như vậy.

Hiện tại mọi chuyện đều quay trở về điểm xuất phát ban đầu, nếu như không có sự giúp đỡ của Hoắc Ngạn Vũ, chuyện lật đổ Trần Dục Sâm là không thể nào. Lục Thành cũng có thể hợp tác với Kai, nhưng anh ta không yên tâm về bọn họ.

Suy cho cùng, linh cảm của một người làm trong nghề bắt tội phạm lâu năm, Lục Thành có cảm giác Vương Nặc Thiên không đơn giản, dường như hắn ta đang giăng ra một cái bẫy, chỉ chờ con mồi nhảy vào là xong.

“Có việc?” Trần Dục Sâm ngẩng đầu khỏi đống tài liệu trên tay, thản nhiên hỏi một câu.

Trong lòng lúc này chỉ còn lại Hoắc Ngạn Vũ và hắn, câu này đương nhiên không phải hắn tự hỏi mình, chỉ còn lại Hoắc Ngạn Vũ.

“Ừ, nhưng không quan trọng, chú có thể xử lý sau.” Hoắc Ngạn Vũ không hề chột dạ, bình tĩnh đáp lại. Sau đó tiện tay với một tập tài liệu trên bàn lật ra xem.

Khoảng thời gian này hai bọn họ liên tục hợp tác với nhau giải quyết hết những kẻ ngáng đường Hoắc thị, cho nên mối quan hệ cũng hòa hoãn hơn không ít, chí ít không còn cứng ngắc như trước.

Trần Dục Sâm không tỏ ý kiến về câu trả lời của Hoắc Ngạn Vũ, hắn nâng mắt nhìn Hoắc Ngạn Vũ, hồi lâu mới thu ánh mắt về. Phòng chủ tịch lại rơi vào trạng thái im lặng tới áp lực.

Sau khi hết giờ làm, Hoắc Ngạn Vũ mặt dày theo Trần Dục Sâm trở về biệt thự của hắn. Mặc dù Trần Dục Sâm không muốn để hắn ta xuất hiện trước mặt Tô Y Tình cho lắm, nhưng cũng không tiện mở miệng từ chối.

Rất may, Tô Y Tình không có ở nhà. Cô ra ngoài từ buổi chiều, mà theo như lời của người giúp việc thì chính là qua chỗ Mộc Miên. Mộc Miên là phu nhân của Từ Viễn, con người Từ Viễn mặc dù không đứng đắn nhưng anh ta rất đáng tin, người phụ nữ có thể lọt vào mắt xanh của anh ta chắc chắn cũng không hạng bình thường, để Tô Y Tình giao thiệp với người như vậy, Trần Dục Sâm cảm thấy rất yên tâm.

Lại thêm việc đích thân Lộ Tinh Hà đưa đi, Trần Dục Sâm lại càng hài lòng hơn. Hắn thầm nghĩ trong lòng nhất định sau khi Lộ Tinh Hà trở về sẽ tăng lương cho cậu ta.

Hoắc Ngạn Vũ không thấy Tô Y Tình, cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên hay thắc mắc gì. Ngược lại Hoắc Linh Chi, lại nhiệt tình hiếm thấy. Từ lúc Hoắc Ngạn Vũ xuất hiện luôn quanh quẩn bên người hắn như cún con.

Trần Dục Sâm cũng không cảm thấy kì lạ, dù sao trong mấy năm ở nước ngoài, chỉ có Hoắc Linh Chi làm bạn bên cạnh Hoắc Ngạn Vũ, thân nhau là chuyện rất bình thường.

Chỉ có điều, chỉ có đương sự mới thật sự biết được vì sao Hoắc Linh Chi lại ‘ân cần’ như vậy.

“Chú à, có thể cho cháu biết chỗ ở của anh Thành được không?” Hoắc Linh Chi ôm lấy cánh tay Hoắc Ngạn Vũ, chớp chớp đôi mắt to tròn, chỉ thiếu nước ôm chân Hoắc Ngạn Vũ mà cầu xin nữa thôi.

Trong lòng Hoắc Ngạn Vũ trầm xuống, nhưng mặt vẫn không đổi sắc: “Chú đâu có biết nhà của Lục Thành, chuyện này cháu phải hỏi Lôi Hạo mới đúng, sao lại hỏi chú?”

“Chú nói dối! Cháu từng nhìn thấy hai người đi cùng nhau!”

“Chú và Lục Thành quen nhau?” Trần Dục Sâm ngồi đối diện với hai người, mắt híp lại, khóe môi khẽ cong lên, cười hỏi.

“Không quen.”

“Có quen!”

Hai giọng nói vang lên cùng một lúc, chỉ tiếc là một giọng bình tĩnh, còn một giọng chính là sốt sắng.

Trần Dục Sâm cười cười, cũng không hỏi lại nữa. Hắn đứng dậy xoay người đi lên lầu.

Phía sau vẫn còn đang vang lên tiếng năn nỉ cầu xin của Hoắc Linh Chi: “Chú à, coi như là chú tạo phúc cho cháu đi, không phải là chú muốn nhìn thấy cháu cả đời không được gả ra ngoài đấy chứ…”

Cùng lúc đó, tại biệt thự nhà họ Từ.

“Mộc Miên, chuyện này là thế nào?” Tô Y Tình ôm bụng, đứng lùi ra phía sau một bước, cảnh giác nhìn chằm chằm vào người đối diện.

Mộc Miên đột nhiên bị gọi tên sờ sờ mũi, ngượng ngùng nói: “Tại anh ta nói muốn gặp cậu, nhân tiện…”

“Mình không hỏi chuyện đó!” Tô Y Tình tức giận, ngắt lời Mộc Miên.

Hôm nay đột nhiên Mộc Miên lại gọi cô tới nhà họ Từ, Tô Y Tình vốn không hề nghi ngờ, dù sao xác thực hai người bọn họ đã rất lâu chưa gặp nhau, hơn nữa ngày đó đột nhiên rời khỏi hôn lễ, Tô Y Tình vẫn cảm thấy áy náy với cô ấy.

Nhìn thấy Tô Y Tình tức giận như vậy, Mộc Miên có hơi hoảng hốt: “Mình…”

“Mộc Miên, em đi ra ngoài trước đi, anh muốn nói chuyện với Y Tình một chút.” Đúng lúc này, Vương Nặc Thiên ở phía đối diện bước lên phía trước một bước, nhẹ nhàng mở lời.

“Em…”

“Cậu đi đi, mình cũng có chuyện cần hỏi anh ta.” Tô Y Tình đúng là có một câu muốn hỏi Vương Nặc Thiên.

Hôm nay đã gặp hắn ta ở nơi này, Tô Y Tình cũng không muốn trốn tránh nữa. Có một số chuyện, trốn tránh là vô dụng, cách tốt nhất chính là đối mặt với nhau làm rõ mọi chuyện.

“Vậy được rồi, mình đi ra ngoài trược.”

Sau khi bóng dáng Mộc Miên biến mất nơi ngã rẻ của hoa viên, Vương Nặc Thiên lại bước lên trước một bước. Ký ức đêm đó ở nhà họ Vương vẫn còn in sâu trong trí nhớ của cô, Tô Y Tình theo bản năng lùi lại một bước, kéo dài khoảng cách với hắn.

“Em có thai!” Giọng điệu của hắn không nén nổi kinh ngạc, dường như lúc này hắn mới chú ý tới bụng nhỏ đang nhô ra của cô.

“Nếu không thì sao?” Tô Y Tình lạnh lùng đáp lại.

“Là của Trần Dục Sâm à?” Vương Nặc Thiên lại tiếp tục mở miệng hỏi, sau khi hỏi xong, nhìn thấy gương mặt của cô tối sầm lại, hắn mới biết mình lỡ lời, vội vàng sửa miệng: “Ý anh không phải là như vậy... Ý của anh là…”

“Vương tiên sinh, anh không cần phải giả bộ như vậy, cái thai này đúng là của Trần Dục Sâm. Anh cũng cảm thấy tôi ghê tởm đúng không, mang thai con của kẻ thù, đúng thế, chính tôi cũng cảm thấy bản thân mình rất ghê tởm…” Tô Y Tình cười mỉa mai một tiếng.

“Không, Y Tình, em không hề ghê tởm, em rất sạch sẽ!”

Sạch sẽ hơn bất cứ thứ gì tôi biết. Sạch sẽ hơn cả chính bản thân tôi.

“Vương Nặc Thiên?” Tô Y Tình không hề phản ứng lại câu nói đó của hắn, có sạch sẽ hay không, chính bản thân cô cũng tự biết.

Vương Nặc Thiên ngây người ra vài giây, sau đó mới mở miệng đáp lại: “Anh đây.”

“Anh có thật sự là Vương Nặc Thiên không?”

“Sao em lại hỏi như vậy?” Vương Nặc Thiên cười hỏi.

“Đúng thế, sao tôi lại hỏi như vậy nhỉ? Sao còn có thể hỏi một câu ngu ngốc như vậy nhỉ, rõ ràng tôi phải nên nhận ra, anh không phải là Vương Nặc Thiên, Vương Nặc Thiên thật sự sẽ không bao giờ đối xử với tôi như lần trước.” Tô Y Tình nở nụ cười châm chọc.

“Đúng thế, anh không phải là Vương Nặc Thiên, Y Tình, anh là Vương Tử!”

Hôm nay tới gặp cô, hắn cũng không có ý muốn che dấu thân phận của mình, hắn sắp ngả bài với Trần Dục Sâm, hắn không muốn Tô Y Tình gặp nguy hiểm, hắn muốn cô nhanh chóng cách xa Trần Dục Sâm.

Đáp án này không nằm ngoài dự liệu của cô, đối mặt với câu trả lời này, Tô Y Tình không biết nên nói gì cho phải. Trong lòng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, dù sao cô cũng không muốn Vương Tử thật sự chết vì mình.

Nay biết hắn không chết, Tô Y Tình chỉ cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm, đúng, chỉ là như vậy mà thôi.

“Được rồi, Vương Tử, tốt nhất anh nên rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt, Trần Dục Sâm đang cho người tìm anh, nếu không muốn chết thêm lần nữa thì cả đời này đừng bao giờ về nước.”

“Anh có thể xem đây là em đang quan tâm anh không?” Tới lúc này, Vương Tử vẫn còn tâm tình trêu đùa cô.

“… Nếu điều đó làm anh vui.” Chỉ là một chút mộng tưởng, Tô Y Tình cũng không nỡ phá vỡ.

Nếu như cô đã biết đáp án của chuyện này, Tô Y Tình cũng không muốn đứng đây dây dưa với một kẻ như người xa lạ này nữa, cô xoay người có ý muốn rời đi.

“Y Tình, ở bên cạnh Trần Dục Sâm rất nguy hiểm, em hãy rời xa hắn ta đi.”

“Sau đó thì sao, đến bên anh sao, xin lỗi, tôi từ chối lời đề nghị này.” Tô Y Tình không quay đầu lại, vẫn tiếp tục đi về phía trước.

“Y Tình, xem thứ này đi, chắc chắn em sẽ phải suy nghĩ lại.” Vương Tử rút điện thoại từ trong túi ra, trên màn hình điện thoại là một đoạn video.

Video bắt đầu phát, tiếng rên rỉ ám muội từ video truyền ra ngoài vẫn không níu nổi bước chân của cô. Thậm chí cô còn cảm thấy hành động này của Vương Tử rất ngu ngốc, đoạn video trong tay hắn, cùng lắm là cảnh Trần Dục Sâm ân ái với người phụ nữ khác mà thôi.

Nhưng, rất nhanh Tô Y Tình đã biết là không phải, bởi vì cô nghe thấy tiếng rên rỉ nỉ non rất quen thuộc.

“Đừng… Đừng mà…”

Chỉ duy nhất hai chữ này, nhưng thành công níu lại bước chân của cô. Tô Y Tình xoay người lại, đi về phía Vương Tử, giật điện thoại trong tay ra, muốn nhìn cho rõ người trong đoạn video là ai.

‘Cạnh!’

Điện thoại rơi xuống đất, màn hình vỡ nát, nhưng video vẫn tiếp tục được phát. Tiếng rên rỉ thống khổ truyền từ đoạn video truyền ra ngoài, như con dao nhọn đâm thủng màng nhĩ của cô.

Trái tim của Tô Y Tình bỗng chốc rơi xuống đáy vực thẳm, cả người như rơi vào hầm băng, lạnh tới thấu tim.

Người trong đoạn video, chính là An Lệ Minh. Là em trai cô!

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.