Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2372 chữ

Chương 98:

“Karim, ồ không, phải gọi là Lục đại thiếu gia mới đúng chứ nhỉ.” Vương Nặc Thiên dường như đã biết người ở trong phòng chính là Lục Thành, trên mặt hắn không có vẻ gì là ngạc nhiên, hắn nhướn mày, bên ngoài cười nhưng trong không cười nói.

Lòng Lục Thành trùng hắn xuống. Trong đầu đang nghĩ kế sách để thoát khỏi nơi này, rất rõ ràng, nhìn vào động thái của Kai, nơi này đã bị người của gã khống chế. Tuy rằng trong lòng hoảng hốt, nhưng càng như thế Lục Thành lại càng tỏ ra bình tĩnh lạ thường, anh ta thong dong đút hai tay vào túi quần, mở miệng đáp lời Vương Nặc Thiên: “Cũng không thể Vương tiên sinh ngài đây được.”

Vương Nặc Thiên nhếch môi không cho là phải, hắn sải bước vào trong phòng, vừa mới tiến lên trước vài bước đã lập tức nhìn thấy người phụ nữ phía sau lưng Kai, không hiểu vì sao trong lòng Vương Nặc Thiên có hơi khó chịu, nhìn qua bộ dạng của cô ta, chắc chắn là khi nãy Kai đã đụng tay đụng chân với cô ả.

Kai không phải là kẻ giữ mình trong sạch gì, ít nhất là trước khi Vương Nặc Thiên biết gã, ngay cả lần đầu tiên nhìn thấy gã, cũng chính là cảnh gã đang trên giường với phụ nữ. Trước kia không cảm thấy gì, nhưng hiện tại nhìn thấy cảnh này, không hiểu vì sao Vương Nặc Thiên thấy rất chướng mắt.

“Kai.” Giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo u ám hơn bình thường.

“Vâng.” Lòng bàn tay Kai toát mồ hôi lạnh, Vương Tử chưa bao giờ giọng điệu này để nói chuyện với gã.

Hiện tại Vương Tử đang tức giận, Kai biết. Hơn nữa gã còn rất muốn nhìn thấy Vương Tử tức giận vì mình. Chỉ là tới khi thực sự nhìn thấy Vương Tử túc giận, Kai lại thấy đau lòng không thôi. Trong lòng vừa ngọt ngào lại vừa đau lòng.

“Muốn chơi phụ nữ thì cũng phải biết chọn địa điểm. Không sợ làm bẩn mắt cậu Lục đây sao?”

“… Vâng.” Hóa ra là sợ bẩn mắt của người khác.

“Đưa cô ta ra ngoài đi.”

“Vâng.” Kai bực bội quay đầu, kéo tay mỹ nữ ngực to kia đứng dậy, thô bạo lôi ra khỏi phòng. Lúc ra ngoài còn không quên kéo theo A Bính đang nằm im bất động trên sàn.

Trong phòng chỉ còn lại Lục Thành cùng Vương Nặc Thiên. Lục Thành nhìn gương mặt đầy sẹo của Vương Nặc Thiên, lại nhớ tới bộ dạng của hắn ở buổi tiệc nhận quyền thừa kế ngày hôm đó, không nhịn được lắm lời: “Cậu là Vương Tử, hay là Vương Nặc Thiên?”

Vương Nặc Thiên ngồi xuống ghế sofa, thuận tay ném gói thuốc trên bàn khi nãy của Kai đang hút dở vào thùng rác. Nhàn nhạt đáp: “Có quan trọng không, Karim?”

Nhìn động tác thuận tay không chút trở ngại của hắn, Lục Thành trầm ngâm như có điều suy nghĩ, xem ra Kai và Vương Nặc Thiên này rất ‘quen thuộc’ với nhau.

“Tôi có một câu rất muốn hỏi.”

“Mời nói.”

“Làm sao các người biết tôi là Karim? Hơn nữa không sợ chuyện này hôm nay chỉ là cái bẫy Trần Dục Sâm bày ra chờ các người nhảy vào sao, Vương Tử?”

Vương Nặc Thiên không phủ nhận việc anh ta gọi mình là Vương Tử, xem như ngầm thừa nhận lời khẳng định đó của Lục Thành, hắn ta thờ ơ đáp lời: “Chuyện tôi muốn biết, không ai có thể che dấu. Karim, cái tên này rất hay, sao lại cứ phải dùng cái tên Lục Thành chứ?”

“Vậy sao?”

“Nguyên nhân hôm nay tôi đích thân tới đây gặp anh, chắc không cần nói lại nữa chứ?”

“Tại sao cậu lại có thể thoát khỏi vụ nổ ngày hôm đó?”

Vương Nặc Thiên bị cắt ngang, nhíu mày tỏ vẻ không vui. Nhưng giáo dưỡng của hắn vẫn luôn rất tốt, vẫn kiên nhẫn đáp lời Lục Thành: “Mạng lớn mà thôi.”

“Vì sao Kai và cậu có thể quen được nhau?”

“Karim, đừng có không biết tốt xấu như thế.” Mặt mũi Vương Nặc Thiên, hiển nhiên là tức giận vì câu hỏi này của Lục Thành.

“Vương Tử, cậu ở chỗ này, vậy thì Vương Nặc Thiên thật sự đang ở đâu?”

“… Ha ha ha…” Vương Nặc Thiên im lặng quan sát Lục Thành ở phía đối diện, sau đó đột nhiên bật cười.

“Karim, cậu đang kéo dài thời gian ư?”

“Đúng thì sao.” Lục Thành nghĩ mục đích của mình đã quá rõ ràng, không cần thiết phải che dấu Vương Nặc Thiên.

Khóe miệng của Vương Nặc Thiên khẽ cong lên, nhưng đó không phải là nụ cười: “Đang chờ M.J sao?”

Lục Thành từ chối cho ý kiến.

“Karim à Karim, không ngờ một người thông minh sáng suốt như cậu cũng có lúc nhầm lẫn tệ hại tới như vậy. Chẳng lẽ cậu chưa từng điều tra M.J rốt cuộc có thân phận thế nào sao?” Vương Nặc Thiên thật sự rất thắc mắc về vấn đề này.

Xong, hắn lại không nhận được đáp án từ Lục Thành. Không phải là Lục Thành chưa từng điều tra qua M.J, mà là không thể tra được, hơn nữa M.J là người của ông cụ Hoắc, là người năm giữ phần thế lực phía bên châu Âu, không phải nói tra là tra.

Ngay cả Trần Dục Sâm, tốn nhiều công sức như thế mà cũng chỉ tra được nơi ông ta ở là ở tiểu bang Califonia của Mỹ, tên là M.J. Ông cụ Hoắc chết, lfm thuộc hạ trung thành, M.J chắc chắn sẽ trở về nước tham dự tang lễ. Lục Thành phải đánh cược cả mạng sống của mình mới có thể lừa được chút thông tin về ông ta từ chỗ Hoắc Linh Chi.

Hôm nay cũng là hắn mạo danh Trần Dục Sâm mời M.J tới đây. Nắm được thế lực của M.J, không sợ không tiêu diệt được Trần Dục Sâm.

Nhung hiện tại, nghe Vương Nặc Thiên nói như vậy, Lục Thành đột nhiên có một dự cảm không tốt. Quả nhiên, lại nghe Vương Nặc Thiên nói tiếp: “M.J chính là cha của Kai, thời gian gần đây sức khỏe của ông ấy không tốt, lần này cũng là nhờ Kai đi tới dự đám tang của ông cụ Hoắc thay ông ấy. Cậu nói xem, chuyện này có phải là rất trùng họp không?”

Thế lực phía châu Âu đã rơi vào tay Vương Tử.

Lục Thành đột nhiên đứng bật dậy, lên đạn cho súng, chỉ thẳng vào trán Vương Nặc Thiên. Cả quá trình mất chưa tới ba giây. Nhưng Vương Nặc Thiên lại bình tĩnh vô cùng, không hề tỏ ý lo lắng, thậm chí còn mở miệng trêu chọc hắn: “Karim, lát nữa nếu có bóp cò thì đừng bắn chỗ đó, tôi sẽ không chết đâu, tốt nhất là bắn vào vị trí này, ‘pằng’!”

Vừa nói hắn vừa di chuyển tay về vị trí trái tim, còn làm động tác nổ súng: “Chỗ này, chỉ cần một viên thôi, thì cho dù có Hoa Đà tái thế cũng không cứu được tôi.”

“Đưa tôi ra khỏi đây!”

Lục Thành không muốn dây dưa với hắn, nhanh chóng kéo Vương Nặc Thiên đứng dậy.

Vương Nặc Thiên cực kỳ phối hợp, không hề phản kháng lại, điều này lại càng làm sự khủng hoảng trong lòng Lục Thành tăng lên gấp bội.

Đúng lúc Lục Thành đang kẽo hắn về phía cửa, thì lúc này cửa lại bị đẩy ra, Kai đứng ngoài cửa, sửng sốt nhìn hai người, mấy giây sau mới phản ứng lại được, gã lập tức rút khẩu súng của tên lính đánh thuê bên cạnh lên đạn, chỉ thằng vào Lục Thanfn.

Bầu không khí hết sức căng thẳng, nhưng đương sự là Vương Nặc Thiên dường như lại không cảm nhận bầu không khí này, vẫn thong thả mở miệng: “Kai, đừng cản đường Lục đại thiếu gia đây, nếu không e là cậu phải đi mua cho tôi một cỗ quan tài rồi đấy.”

Cơ bắp toàn thân của Kai căng lên, gã nghiến răng ra lệnh cho bọn đàn em phía sau: “Tránh ra!”

Ai cũng biết hành động này có nghĩa là thả hổ về rừng.

Mấy tên lính đánh thuê đứng phía sau ngập ngừng do dự không muốn tránh, Kai nóng máu quay khẩu súng bắn một phát vào vai của tên đứng ngay sau mình: “Cút!”

Tên đó ‘hự’ một tiếng, những kẻ khác thấy vậy không dám chống đối Kai nữa, vội vàng lui ra tránh đường cho Lục Thành.

“Nếu như mày dám làm hại Vương Tử, tao nhất định sẽ không tha cho mày!” Kai gầm lên một tiếng, không cam lòng đứng dẹp qua một bên.

Lục Thành không đáp lại lời gã, nhanh chóng dẫn Vương Nặc Thiên đi lên phía trước, tới tận khi ngồi vào xe phóng đi, Lục Thành vẫn còn hơi mơ màng, không thể tin được mình có thể an toàn rời đi.

“Cậu Lục, bây giờ cũng đã ra được rồi, cậu định khi nào mới thả tôi?”

Lục Thành liếc mắt nhìn Vương Nặc Thiên đang ngồi bên cạnh, lại liếc nhìn vào gương chiếu hậu, phía sau có vài ba chiếc xe đang bám theo, khoảng cách không xa không gần, nếu như không phải Lục Thành đã quen với việc bị bám theo thì cũng khó mà nhận ra được.

“Khi nào cắt đuôi được đám người phía sau tôi sẽ thả cậu xuống.”

Vương Nặc Thiên nhắm mắt, không biết có nghe thấy không.

Lục Thành không hổ là tay đua siêu hạng, mới qua hai va vòng quanh thành phố đã có thể cắt đuôi được đám phía sau. Anh ta để Vương Nặc Thiên ở một vùng ngoại ô xa xôi. Sau đó lên xe, định phóng xe rời đi.

“…Cậu Lục, dù có thù hằn tới cỡ nào thì cũng đừng để tôi lại một mình ở một nơi rừng núi hoang vu thế này chứ.” Ngay cả Vương Nặc Thiên đang bình tĩnh nãy giờ cũng không nhịn được cảm thấy cạn lời với hành động này của Lục Thành.

“Hết cách, đề phòng vẫn hơn.” Lục Thành ấn nút nâng cửa kính lên.

Trước khi phóng xe rời đi còn rất nhân đạo để lại một cậu: “À quên không nói với cậu, nơi này sóng rất yếu, lại vắng người qua lại, khoảng 5 rưỡi sẽ có một chuyến xe buýt duy nhất trong ngày chạy qua, nếu như cậu không bắt kịp xe để trở về thành phố, thì e là đêm nay phải ngủ lại ngoài trời rồi.”

Nhưng Vương Nặc Thiên nào biết, chuyến xe buýt mà Lục Thành nói đó, cách nơi mà hắn đang đứng 3km.

Vương Nặc Thiên: “…” Có một câu mẹ nó nhất định phải nói!

Cuối cùng, tất nhiên là Vương Nặc Thiên không bắt được chuyến xe buýt để về thành phố. Đứng trước hoàn cảnh phải ngủ ngoài đường, cuối cùng Kai cũng tìm được hắn.

Vương Nặc Thiên từng hỏi vì sao Kai lại có thể tìm được hắn, nhưng Kai một mực im lặng không hé răng, Vương Nặc Thiên thấy như vậy, cũng không gặng hỏi nữa.

Thật ra không phải là Kai không muốn nói cho Vương Nặc Thiên biết lý do, mà là không dám nói. Thật sự là gã đã lén gắn vào điện thoại của Vương Nặc Thiên thiết bị theo dõ… Mà chuyện này, cho dù cho gã một trăm lá gan, gã cũng không dám nói ra.

Tới khi bọn họ trở về thành phố, đã là nửa đêm. Thành phố về đêm như con cự thú tỉnh dậy sau giấc ngủ say nồng. Vương Nặc Thiên rất hay mất ngủ, chuyện này Kai biết, nhưng không tài nào giúp hắn được.

Hiện tại, Vương Nặc Thiên đứng trên sân thường, gió thổi tới làm lọn tóc rũ xuống trước mặt hắn đung đưa. Da của Vương Tử vốn rất trắng, dưới ánh đèn dịu của sân thượng lại càng trắng hơn.

Kai đứng phía sau hắn, nhìn thấy cảnh này không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt. Yết hầu khẽ chuyển động lên xuống nhịp nhàng.

“Kai.”

Kai lập tức tiến lại gần hắn.

Đôi mắt Vương Nặc Thiên mơ màng, mặt hơi ửng đỏ, hiển nhiên là đã say rượu. Đêm nay hắn uống không ít rượu.

Vương Nặc Thiên nhìn thẳng vào đôi mắt của Kai, trong đôi mắt của gã tràn ngập hình bóng của hắn, trong đôi mắt của hắn cũng vậy. Cõ lẽ do men say, cũng có lẽ là do bầu không khí ấm áp này, Vương Nặc Thiên dần ghé sát mặt vào mặt Kai, môi kề môi.

Nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn nước không mang theo chút dục vọng nào, nhưng lại như liều thuốc kích tình mạnh hơn bất cứ thứ gì, tình cảm trong lòng Kai giờ phút này muốn dè lại cũng không có cách nào đè lại nổi.

Gã đảo khách thành chủ, đè Vương Nặc Thiên lên ban công, dùng sức hôn ngấu nghiến, không cho phép Vương Nặc Thiên nửa phần kháng cự.

Khóe miệng Vương Nặc Thiên bị gã cắn rách, tiếng rên rỉ nức nở bật ra khỏi miệng.

“Gọi tên, gọi tên tôi đi.” Kai rời khỏi môi của Vương Nặc Thiên, cắn cắn yến hầu của hắn, khàn giọng ra lệnh.

“Kai.”

“Không phải cái tên này.”

“M.J Jon, M.J Jon, M.J Jon!” Vương Nặc Thiên lặp đi lặp lại từng chữ một, nhưng muốn khắc vào lòng mình.

Đúng, hắn đã lừa Lục Thành, Kai không phải là con của M.J, mà hắn chính là M.J.

M.J Jon!

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.