Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2013 chữ

Chương 100:

"Y tá đó là người của Trần Dục Sâm, em còn muốn bỏ ngoài tai lời của anh nữa hay không?" Vương Nặc Thiên cúi đầu nhìn điện thoại bị vỡ màn hình, nhếch môi hỏi.

"Chuyện này là sao?"

Tại sao An Lệ Minh lại bị đối xử như vậy. Em trai cô…

"Em nhìn đoạn video đó còn chưa hiểu sao?"

"Tôi hỏi anh chuyện này là sao?" Tô Y Tình gầm lên, ngắt lời Vương Nặc Thiên.

Hắn ta mím môi, hồi lâu sau mới thở dài đáp: "Như em nhìn thấy, anh cũng vừa biết chuyện này cách đây không lâu. Anh còn nhớ trước kia anh từng nói với em là anh sẽ qua nước ngoài không? Ừm, anh thật sự định qua nước ngoài. Nhưng trước khi đi anh muốn tới thăm Lệ Minh một lần, thời gian quá gấp gáp nên chỉ kịp tới bệnh viện vào buổi tối, nào ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng đau lòng này…"

"Anh vốn định cho người thông báo với em, nhưng Trần Dục Sâm thật sự quá đề phòng, anh không có cách nào tới gần em, người của anh cũng không thể. Chỉ đành nhờ tới Mộc Miên."

"Tại sao anh lại biết cô ta là người của Trần Dục Sâm?" Tuy rằng đau lòng cùng giận dữ, nhưng càng như thế, cô lại càng phải giữ cho bản thân mình được tỉnh táo.

"Em vẫn còn chưa tin ư?" Vương Nặc Thiên lắc đầu, cười khổ một tiếng.

"Chẳng qua chỉ là một đoạn video, không hề có thêm chứng cứ nào khác, anh bảo tôi tin chuyện nàu thế nào?"

"Đi thôi, anh đưa em đi xem cái này."

Hắn ta nói xong bèn nâng tay lên muốn kéo lấy tay cô, nhưng Tô Y Tình không muốn cho hắn chạm vào, nên nhanh chóng lùi người về phía sau một bước.

Vương Nặc Thiên nở nụ cười bất lực, cũng không ép cô nữa, hắn ta đi trước dẫn đường. Mặc dù không nghe tiếng chân phía sau nhưng hắn vẫn có thể chắc chắn, Tô Y Tình đang đi theo mình.

Bọn họ rời khỏi nhà họ Từ bằng cửa sau, sau biệt thự là một dãy xe đang chờ sẵn, ở trong xe, Kai cầm vô-lăng, nhìn thấy Vương Nặc Thiên đi ra vội vã bước xuống mở cửa xe cho hắn.

"Cô An." Gã rũ mắt, che khuất tâm tình nơi đáy mắt, lên tiếng chào hỏi Tô Y Tình.

Tô Y Tình gật đầu xem như đáp lại. Xe nhanh chóng lăn bánh, lao vun vút trong bóng đêm. Cô không quen đi với tốc độ như vậy, mới chỉ ngồi một chút đã không chịu được, mặt mũi trắng bệch.

Rất nhanh Vương Nặc Thiên đã chú ý đến điểm này, hắn ta nhíu mày nhìn Kai đang cho xe lao điên cuồng trên đường.

"Kai, đi cẩn thận một chút, Y Tình đang mang thai."

"... Vâng." Bàn tay nắm vô-lăng của Kai khẽ siết chặt, lộ ra các khớp xương trắng bệnh, gã ta lại càng cúi thấp đầu hơn.

Xe dừng ở một ngôi nhà hoang cách thành phố 30km về phía Tây. Vương Nặc Thiên tự mình xuống xe mở cửa cho cô. Nhìn thấy cảnh tượng đó, bàn tay đang nâng lên của Kai khẽ hạ xuống.

Hoá ra, từ trước tới nay đều là gã tự mình đa tình.

Tô Y Tình đi theo hắn ta vào bên trong, căn nhà hoang này vốn là một khu công xưởng làm nến bị bỏ hoang từ những năm tám mươi, sàn nhà được làm từ gỗ đã mục nát từ lâu. Đống đồ dụng cụ máy móc làm nến bị hỏng nằm chỏng chơ trên mặt đất, cô phải cố gắng lắm mới có thể tìm được chỗ đặt chân.

Ngay chính giữa của căn nhà chính là hình ảnh một người phụ nữ bị trói vào trên ghế, mắt bị bịt lại bằng một dải lụa màu đen, đầu cô ả rũ xuống một bên, cả người không nhúc nhích, nếu như không phải lồng ngực cô ta còn phập phồng thì Tô Y Tình còn nghĩ rằng cô ta đã chết rồi.

Xung quanh cô ta là một đám lưu manh, đám người đó nhìn thấy Vương Nặc Thiên và Kai đi tới, vội vã đứng thẳng dậy nghiêm túc đồng thanh hô to.

Bọn họ nói chuyệ bằng tiếng Pháp, cô nghe không hiểu, chỉ nhìn thấy gã được gọi là Kai phất tay, lập tức có một gã tìm ra một cái ghế trong đống đổ nát, cung kính đặt trước mặt Vương Nặc Thiên.

Một gã khác thì lấy xô nước lạnh ở góc nhà, ào một tiếng, không khách khí đổ xuống người cô ta, sau khu đổ hết thì ném cái xô qua một bên, vang lên tiếng 'keeng' chói tai.

Cô ả kia bị dội một xô nước lạnh, nhưng vẫn không hề có dấu hiệu sẽ tỉnh.

Một tên trong số đó hung hăng đạp một phát vào ghế, lớn giọng mắng: "Mẹ nó, con điếm này, nếu còn không tỉnh tao sẽ cho đám anh em chơi mày tới chết!"

Câu này được nói bằng giong tiếng Quảng bập bẹ, nghe sao cũng thấy buồn cười, nhưng Tô Y Tình không cười nổi, bởi vì sau khi gã ta nói như vậy, ả kia đột nhiên 'ưm' một tiếng, dần dần cử động.

Chỉ cần một âm thanh nhỏ phát ra, nhưng cũng đủ để Tô Y Tình nhận ra đó chính là kẻ trong đoạn video kia của Vương Nặc Thiên.

Mắt cô đỏ lên, hai tay siết chặt lại, cô nhìn chằm chằm vào cô ta, miệng mím chặt.

“Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây!” Sau khi tỉnh dậy, phát hiện bản thân bị trói trên ghế, cô ta giật mình hốt hoảng lên tiếng.

“Không muốn chết thì câm miệng lại cho tao!” Gã kia đá vào bụng cô ta một cái, thô tục mắng.

Tiếp đó gã tiến lên giật tấm vải đen đang che mắt cô ta ra, cô ta nheo mắt, nhìn một hồi mới có thể thấy được đáp người xung quanh mình, tên nào tên nấy mặt mũi hung ác, có tên trong tay còn cầm súng!

Súng!

Cả đời này cô ta chưa bao giờ nhìn thấy súng, cô ta biết mình không thể đối cứng với đám người này, cho nên nhanh chóng ngậm miệng không nói tiếng nào, chỉ có đôi mắt lươn thi thoảng vẫn đảo qua đám người kia, đặc biệt là Tô Y Tình và Vương Nặc Thiên đứng ở giữa.

“Nói đi, cô đã làm gì An Lệ Minh?” Vương Nặc Thiên kéo cái ghế lại gần, ấn Tô Y Tình ngồi lên đó, nhàn nhạt hỏi.

Cô ta vẫn im lặng không đáp.

Vương Nặc Thiên nhướng mày, Kai đứng phía sau lập tức rút khẩu súng ra bắn một phát vào mắt cá chân cô ta, cô ả đau đớn hét lên một tiếng.

“Mẹ con điếm này, anh ấy đang hỏi mày đấy, có muốn ăn kẹo đồng không?” Gã đứng bên cạnh cô ta rút khẩu súng lục ra chỉ thẳng vào trán cô ta, nghiến răng nói.

“Ngũ, cô ta vẫn chưa chịu nghe lời sao?” Kai đứng phía sau Vương Nặc Thiên lạnh lùng hỏi.

Kẻ được gọi là Ngũ kia nở nụ cười xuề: “Anh Kai, con điếm này lúc bắt về còn chưa tỉnh thuốc cho nên vẫn còn hôn mê, bọn em nghe lời của anh không dám động tới cô ta, cho nên đành trói cô ta lại trước, để mặc cô ta tới bây giờ. Nhưng mà anh yên tâm, cho em 5 phút, đảm bảo em sẽ khiến cô ta mở miệng khai không sót chữ nào.”

Kai vừa định mở miệng đồng ý thì Vương Nặc Thiên đã lên tiếng: “Không cần.”

“Cô Tề đúng không?” Hắn ta mở miệng rất lịch sự.

“Các người là ai?” Người phụ nữ gọi là Tề kia yếu ớt mở miệng chất vấn.

“Xem ra là phải rồi.” Vương Nặc Thiên gật đầu tự cho là đúng: “Cô Tề đây từng chăm sóc cậu Lệ Minh của nhà họ An đúng không?”

Tề Niệm nhìn qua là biết trong đám người này, người đàn ông này có phân lượng nhất, thái độ cũng thay đổi, cô là làm ngơ: “Lệ Minh, Lệ Minh nào?”

“Con điếm này!” Thái độ này lập tức khiến Ngũ đứng bên cạnh cô ta nâng chân đạp một phát vào người Tề Niệm.

Vương Nặc Thiên chỉ híp mắt cười chứ không hề ngăn cản. Tề Niệm rét lạnh trong lòng, không ngờ người đàn ông có vẻ bề ngoài đẹp trai ấm áp này lại độc ác như thế. Một bước phán đoán sai của cô ta đã khiến Tề Niệm lãnh đủ hậu quả, cô ta không dám huênh hoang như trước.

“Để tôi nhớ lại một chút.”

“Được, cô Tề cứ từ từ, tôi chờ được, chỉ là không biết đám anh em của tôi có kiên nhẫn chờ nữa hay không mà thôi?”

Lời này chẳng khác nào uy hiếp. Từ Niệm cắn răng, không dám chần chờ: “Đúng là từng chăm sóc, thế thì thế nào?”

“Vậy thì tốt, không biết cô Từ đây nhận lời từ ai để chăm sóc cậu ấy vậy?” Vương Nặc Thiên giả bộ thắc mắc.

Tề Niệm vốn là con riêng trong một gia đình cũng coi như là có tiếng tăm trong giới giám định cổ vật. Con riêng, chỉ cần nghe hai từ này là cũng có thể biết được cô ta được ‘yêu thương’ tới cỡ nào rồi. Làm con riêng, đâu ai cũng có thể được như Trần Dục Sâm và Hoắc Ngạn Vũ, quyền cao chức trọng không ai dám khinh nhờn. Làm con riêng, cũng chỉ có thể giống như Vương Nặc Thiên thật, bị người ta khinh nhục, chà đạp, cũng chỉ để làm đá lót đường cho người trong dòng họ.

Cuộc sống của Tề Niệm nhà họ Từ không hề dễ chịu, nói thẳng ra chính là không khác gì một con chó cả ngày trốn chui chốn lủi, chính vì thế tính cách cô ta cũng dần trở nên vặn vẹo biến thái, thích hành hạ người khác. Lấy đó là niềm vui, hồi nhỏ không có năng lực thì hành hạ động vật như mèo, chó nhỏ. Sau này đi làm y tá điều dưỡng thì thích hành hạ những bệnh nhân cô đơn không nơi nương tựa.

Chỉ là một người như Tề Niệm dù sao cũng là tiểu thư nhà họ Từ, bề ngoài bọn họ không hề bạc đãi cô ta, ít nhất là cô ta cũng được học và tốt nghiệp trường danh tiếng, một người như vậy, không thể nào trùng hợp tới mức đi làm người chăm sóc cho An Lệ Minh, đứa con trai không có chút phân lượng nào trong nhà họ An.

“Tôi chẳng nhận nhiệm vụ này từ ai cả, là do được phân tới mà thôi.” Dù Tề Niệm có ngu ngốc tới mức nào cũng không thể nào mở miệng thừa nhận mình nhận việc này từ người đó.

Người đó rất đáng sợ, cô ta không dám đắc tội. Nhìn thế nào thì cũng cảm thấy người trước mặt đây dễ nói chuyện hơn.

Nhưng Tề Niệm đã nhầm… So với Trần Dục Sâm, Vương Nặc Thiên chỉ có thể hơn chứ không kém. Hắn ta nghe vậy, mỉm cười nhìn cô ta.

Nụ cười khiến sống lưng Tề Niệm lạnh toát, quả nhiên, giây tiếp theo Vương Nặc Thiên đã mở miệng nói: “Xem ra trí nhớ của cô Tề đây vẫn chưa được tốt, Ngũ, chăm sóc tốt cho cô ấy, tôi không thích nói chuyện với một người đãng trí lắm đâu.”

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.