Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2184 chữ

Chương 97

Bụng nhỏ của Tô Y Tình đã nhô ra một chút, nhìn thấy nụ cười của Hoắc Linh Chi, cô cũng bất giác cong môi.

“Em về lâu chưa?”

Hoắc Linh Chi nhìn thấy hành động của Tô Y Tình, nháy mắt liền hiểu ra, cô nhóc chạy tới đưa tay xoa xoa bụng cho cô, mở miệng lầu bầu: “Hai người có em bé từ khi nào vậy, sao em chẳng biết gì cả! Lần trước cũng thế, hai người tính chờ tới khi nào mới cho em biết hả?”

Tô Y Tình híp mắt cười: “Còn chưa kịp nói cho em, không phải giờ em cũng biết rồi sao. Đáng lý ra giờ này em phải ở nhà hỏa táng rồi chứ, sao bây giờ còn ở đây?”

Vốn chỉ là một câu nói suông, nhưng sau khi Hoắc Linh Chi nghe xong lại giật mình: “Thôi xong rồi, em quên mất! Lục Thành, em đang chờ anh Lục Thành, không biết anh ấy đi đâu rồi, rõ ràng là hẹn nhau ở chỗ này rồi mà! Giờ lại chỉ thấy xe không thấy người!”

“Em gọi thử cho anh ấy chưa?”

“…”

“Sao thế?”

Hoắc Linh Chi mở miệng lí nhí: “Anh ấy… Không cho em số!”

Nghe tới đây, Tô Y Tình bỗng phì cười. Cô cũng không còn là cô nhóc ngây thơ chưa biết gì giống như một năm trước, một kẻ được xem như ‘kinh nghiệm già dặn’ như cô đây chỉ cần nhìn qua cũng biết, Hoắc Linh Chi và Lục Thành, nhất định có gút mắc nào đó… Mà chín phần mười chính là gút mắc về tình cảm.

“Có cần chị cho số không?”

Cô nhóc lập tức gật đầu như gà mổ thóc: “Cần! Tốt quá!”

“Đưa điện thoại của em cho chị.”

Nghe vậy, cô nhóc nghiêng đầu khó hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều, lặng lẽ rút điện thoại ra đưa cho Tô Y Tình.

Trí nhớ của cô vẫn luôn rất tốt, trước kia cô từng nhìn thấy số của Lục Thành như máy Trần Dục Sâm, mặc dù chỉ là thoáng qua, nhưng cô vẫn không hề quên.

Cô nhanh chóng nhập vào máy một dãy số, sau đó ấn nút gọi. Phải tới hai ba phút sau mới có người bắt máy.

Nghe giọng điệu cũng biết người phía bên kia không thích cuộc gọi này lắm.

“Chuyện gì thế?”

Phía bên kia rất ồn, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, tiếng chai lọ ra đập vào nhau, còn có cả tiếng cười nói át hết cả tiếng của Lục Thành, phải mất vài chục giây sau Tô Y Tình mới nghe ra Lục Thành đang nói gì.

“Anh Thành, là em, Y Tình.”

“Linh Chi à, coi như anh xin em, chúng ta không thể nào tới với nhau được đâu, anh Hạo của em sẽ chém anh ra thành khúc đấy! Anh còn yêu mạng mình lắm, anh vẫn chưa muốn chết đâu!” Có lẽ Lục Thành không nghe thấy câu kia của Y Tình, anh ta bắt đầu mở miệng lảm nhảm.

Không đúng lúc, bởi vì Tô Y Tình muốn cho Hoắc Linh Chi nghe, cho nên mở loa to hết cỡ. Giờ phút này, từng chữ từng câu chui tọt vào trong tai Hoắc Linh Chi, mặt con bé tối sầm lại, nghiến răng ken két: “Lục Thành, đừng để cho em tìm thấy anh! Nếu không em nhất định sẽ khiến cha mẹ anh không nhận ra nổi con trai của mình!”

“Ôi cha mẹ ơi, anh Thành lại nói chuyện với con gái này! Anh em, nhìn xem chuyện lạ chưa kìa!”

Bên kia vang lên tiếng cọ xát, một giọng nói bỗng vang lên, Tô Y Tình nhận ra, đây chính là giọng của tên A Bính.

“Cút ngay!” Tiếp đó là tiếng quát giận dữ của Lục Thành.

“Ôi anh cấm dục nhiều năm như vậy, đám anh em còn tưởng anh là gay nữa cơ. Em còn đang bảo nếu em tự dâng mình lên cho anh thì anh có thưởng cho em chút gì nữa không cơ đấy!”

Lục Thành nóng máu lập tức nâng chân, đá một phát vào mông A Bính khiến gã kêu oai oái như heo chọc tiết.

Phía bên này, Tô Y Tình nín cười tới khổ sở. Nhìn sắc mặt càng ngày càng không tốt của Hoắc Linh Chi, cô e hèm một tiếng, lấy lại giọng: “Anh Thành, em là Y Tình, không phải là Linh Chi!”

“Y Tình?” Cuối cùng Lục Thành cũng nghe được cô đang nói gì.

“Ừm, em muốn đi tới vài nơi, anh có thể tới đưa em đi được không, Lộ Tinh Hà có việc phải đi với Trần Dục Sâm rồi.”

“Chuyện này… E là không được, anh đang ở bên ngoài. Em cũng nghe thấy rồi đó, đám anh em tụ tập, anh không thể bỏ đi lúc này được… À, hay là anh bảo Đầu Trọc tới đưa em đi nhé?”

Tô Y Tình đưa điện thoại ra xa một chút, mở miệng mấp máy vài câu với Hoắc Linh Chi.

‘Em có muốn chị gọi Đầu Trọc tới đưa em đi không?’

Hoắc Linh Chi nhớ lại cái gã đầu tròn bóng loáng trước kia, rùng mình một cái, cật lực lắc đầu.

“À không phiền anh nữa, xe của Trần Dục Sâm vừa trở về, em ngồi xe với anh ta cũng được.”

Nói xong câu này, chưa đợi cho anh ta đáp lại, cô đã dập máy.

Tô Y Tình đưa máy cho Hoắc Linh Chi: “Đây là số của Lục Thành.”

“Cảm ơn chị!”

“Nếu như em còn không đi là sẽ muộn thật đó. Hay là để chị bảo Lộ Tinh Hà đưa em đi nhé!”

“Không cần, em tự đi xe được mà chị!”

Thời gian thật sự không còn nhiều nữa, cô bé nhanh chóng leo lên xe moto, phóng xe rời đi.

Nhìn bộ dạng của Hoắc Linh Chi, xem ra tình cảm giữa cô bé với ông cụ Hoắc cũng chẳng tốt đẹp gì cho lắm.

Tô Y Tình không nén nổi tiếng thở dài, cô xoay người đi vào trong biệt thự. Dạo gần đây cô đặc biệt thích ngủ, ngay cả tâm trạng đi ra ngoài dạo chơi cũng không có, cả ngày ở trong biệt thự, không đọc sách thì chính là đi ngủ, ngoan ngoãn cực kỳ.

“Karim, vở kịch hoàn hảo đấy!” Kai ngồi trong một góc, điếu thuốc trên tay đã sắp cháy hết, chỉ còn lại tàn thuốc đỏ rực, gã rít một hơi thuốc lá, sau đó mở miệng nói.

Lục Thành ném điện thoại qua một bên, mặt mũi tối sầm lại: “Kai, tôi không thích thuốc lá.”

“Lạ thật đấy!” Kai cũng không tiếp tục hút thuốc nữa, gã dụi điếu thuốc còn dang dở vào tàn gạt, mở miệng thắc mắc.

“Lạ?”

“Chỉ cần là người trong thế giới này, đều có ba thứ không thể bỏ, một là chất kích thích, hai là đàn bà và cuối cùng chính là máu tươi.”

Lục Thành trầm mặc, không đáp lời gã.

Nhưng Kai không quan tâm, gã ngã người, tiện tay ôm một cô em bốc lửa đang ngồi rụt rè ở bên cạnh lên đặt trên đùi, bàn tay to lớn thô ráp bắt đầu len vào trong váy, càn rỡ không kiêng nể bắt đầu sờ mó.

Trên mặt vẫn bình tĩnh thờ ơ nói tiếp câu khi nãy còn dang dở: “Mà Karim cậu, rượu không uống, thuốc lá không dùng, thuốc phiện không chơi, đàn bà không đụng… Còn máu tươi, xem ra quý ngài Karim đây không thích giết người cho lắm nhỉ? Karim, cậu khiến tôi có cảm giác mình đang đối mặt với bọn cớm vậy!”

Tim Lục Thành đập thịch một cái, anh ta ngã người vào ghế sofa phía sau, hai chân vắt chéo, bộ dạng ngả ngớn câm ly rượu trên bàn, khẽ nhấp một ngụm: “Kai, đầu chỉ có một, suy nghĩ cẩn thận trước khi nói.”

“Thôi nào thôi nào, tôi chỉ nói đùa mà thôi, đừng tưởng là thật!” Kai cười nhạt một tiếng, bàn tay dưới váy của nữ tiếp viên kia vẫn không dừng lại, liên tục càn quấy, mặt tiếp viên càng ngày càng đỏ, thi thoảng còn không nhịn nổi cất tiếng rên rỉ khe khẽ.

Nắm tay hai bên khẽ siết chặt lại, mặc cho là ai, bị đặt trong hoàn cảnh như thế cũng không thể nhịn nổi khuất nhục này. Nhưng ở đây chỉ có hai kẻ giết người không ghê tay, nào có kẻ nào đặt sự khuất nhục hận thù này vào mắt.

“Cậu định xử lý tên này thế nào?” Kai đá một chân vào kẻ đang nằm dưới sàn, A Bính.

Nhìn thấy Lục Thành không đáp, gã ta lạnh giọng: “Karim, vở kịch này không phải là thật, đừng đắm chìm vào trong đó. Gã này đã nhìn thấy mặt tôi, không thể giữ lại.”

“Ồ không, Kai, xem ra cậu đã hiểu lầm nghiêm trọng về tôi rồi. Tôi trầm ngâm không đám chỉ là muốn nghĩ xem nên xử lý gã ta thế nào để không nhìn thấy máu mà thôi.”

“Vậy ư?” Hiển nhiên Kai không cho là thật.

A Bính nằm dưới sàn, tuy rằng tay chân không thể cử động, nhưng tai vẫn có thể nghe thấy. Nõ nghe thấy đoạn đối thoại giữa hai người mà đầu óc lùng bùng, vẫn không thể hiểu nỗi rốt cuộc bọn họ đang nói gì, chỉ có linh cảm mách bảo gã rằng, hai người này đang muốn giết gã.

“Vậy cậu đã nghĩ ra cách gì chưa? Quý ngài Karim đáng mến.”

“Cách thì có một, chỉ có điều không tiện lắm, dù sao mà chẳng chết… Đôi khi, nhìn thấy máu một chút cũng đẹp.” Nói xong, Lục Thành đứng bật dậy, rút khẩu súng lục trong túi quần ra, bắn một phát lên đầu A Bính nằm dưới đất.

Nòng súng gắn giảm thanh, không hề phát ra tiếng động lớn. A Bính trợn tròn mắt, vẻ kinh sợ trong ánh mắt vẫn chưa rút đi, nhưng cứ như vậy mà chết.

Cùng lúc đó, dưới sự trêu đùa của Kai, mỹ nữ trong tay gã ta lên cao trào, không nén nổi tiếng rên rỉ bật ra ngoài.

Kai sững người giây lát trước hành động của Lục Thành, sau đó mấy giây gã bỗng nhiên cười lớn: “Quả nhiên là Karim, ngay cả giết người cũng không thèm chớp mắt!”

“Thật ra phát súng khi nãy của cậu vẫn chưa được đẹp lắm đâu, lệch qua một chút nữa là chúng ta sẽ có phát súng hoàn hảo ở giữa mi tâm rồi.” Kai có vẻ tiếc nuối, gã rút bàn tay từ trong cơ thể mỹ nữ kia ra ngoài, ngón tay dính chất lỏng nhớp nháp của nữ tiếp viên kia, Kai cũng không chê bẩn, đưa hai ngón tay lên miệng liếm láp, hành động dâm mỹ vô cùng.

Lục Thành ở phía đối diện ném khẩu súng trong tay qua một bên, rút từ trong túi ra một chiếc khăn tay, lau đi lau lại.

“Nếu muốn chơi gái thì cút!”

“Đừng nóng vội, hôm nay tôi đến đây đương nhiên không phải chỉ để chơi gái…” Kai đứng thẳng người dậy, hai tay đút vào túi quần. Gã thong thả sửa lại cái áo sơ mi đã bị nhàu nhỉ, ung dung mở miệng: “Ông chủ của tôi, muốn gặp cậu.”

Chủ nhân của tôi, muốn gặp cậu.

“Ông chủ?”

“Đúng vậy, cũng đã sắp tới giờ rồi, chúng ta nhanh chóng đổi qua một phòng khác sạch sẽ hơn đi, nơi này bẩn quá, không hợp với một người cao quý như ngài ấy.” Khi nói tới mấy chữ này, ánh mắt của Kai hơi lóe lên, có chút dịu dàng trong đó.

Lục Thành từ chối cho ý kiến, cũng đứng người dậy: “Đi thôi.”

“Không cần phải tìm phòng khác, ngay tại chỗ này cũng được, tôi không ngại.” Đúng lúc này, một giọng nói u ám vang lên, cửa phòng ‘cạch’ một tiếng bị đẩy ra.

“Ngài… Ngài…” Kai bỗng nhiên trở nên luống cuống, gã bỗng nhớ tới phía sau mình còn một người phụ nữ quần áo không chỉnh tề, chỉ cần nhìn qua cũng biết đã vừa xảy ra chuyện gì.

Tuy rằng ngoài miệng nói không quan tâm, nhưng trong tiềm thức Kai vẫn không muốn để Vương Tử nhìn thấy hình ảnh không đứng đắn này của mình.

Vương tử điện hạ của hắn, không nên bị vấy bẩn bởi hình ảnh như vậy.

“Vương Tử? Vương Nặc Thiên?” Lục Thành ngơ ngác nhìn người vừa mới bước vào phòng, gương mặt người này, vừa giống Vương Tử đã chết, lại vừa giống Vương Nặc Thiên, người thừa kế nhà họ Vương.

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.