Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2062 chữ

Chương 96:

Trong lúc tiệc cưới ở phía nhà họ Từ diễn ra tưng bừng náo nhiệt, thì tại một bệnh viện tư nhân nào đó lại là một màu tang thương.

Ông cụ Hoắc chết rồi.

Phản ứng đầu tiên của Tô Y Tình khi nghe tin này chính là sao có thể chứ, một người mới hôm trước còn khỏe mạnh một hai đòi nhận cô làm cháu, sao có thể nói chết là chết được.

Nhưng khi nhìn thấy thân hình gầy gò mặc áo bệnh nhân màu xám nhạt, trên mặt đắp một chiếc khăn trắng, cô lại cảm thấy, đúng là thế sự vô lường. Một người như ông cụ Hoắc cứ như vậy mà chết rồi. Một kẻ từng hô mưa gọi gió trên thương trường, là lão đại của giới hắc đạo, kết quả cuối cùng lại chết ở một nơi mà không ai biết đến này.

Tuy rằng ngoài miệng không thừa nhận hai người có huyết thống, nhưng khi nhìn thấy cảnh này trong lòng Tô Y Tình cũng không mấy dễ chịu. Lồng ngực như có tảng đá đè nặng, căn phòng này đủ lớn, nhưng không hiểu vì sao cô lại cảm thấy ngột ngạt vô cùng, chỉ muốn nhanh chóng đi ra khỏi chỗ này.

“Em không đau lòng à?” Hoắc Ngạn Vũ đứng trước mặt cô, nhìn chằm chằm vào thi thể của ông cụ Hoắc ở phía trước, nhưng trên người lại giống như có con mắt mọc ra sau đầu, đột nhiên hỏi một câu.

Giọng của hắn không lớn, nhưng ở trong căn phòng ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy này, từng câu từng chữ chui tọt vào tai cô không sót tiếng nào.

“Tại sao tôi lại phải đau lòng?” Tô Y Tình khoanh tay, lạnh lùng đáp, gương mặt vốn dĩ không tốt lắm nay lại càng thêm tái nhợt. Cô cười mỉa mai một tiếng: “Tôi và ông ta vốn chẳng có liên quan gì, hơn nữa ông ta lại còn là ông của kẻ thù tôi, tại sao tôi lại phải đau lòng, tôi chỉ ước nhà họ Hoắc cũng biết điều giống như ông ta, nên đi chết hết đi!”

Câu này nghe thế nào cũng cảm thấy cô là người chanh chua, không nói lý lẽ. Thế mà Hoắc Ngạn Vũ lại vẫn điềm nhiên, ngoại trừ mày hơi nhíu một chút, cũng không tỏ thái độ gì khác.

“Không phải ông ấy là ông của em sao?”

“Ngài Hoắc!” Tô Y Tình gầm nhẹ một tiếng, cắt ngang lời của hắn ta: “Tôi không biết vì sao các người năm lần bảy lượt cho rằng tôi là cháu của ông cụ Hoắc. Nhưng tôi muốn nhắc lại cho anh nhớ, tôi là người nhà họ An, đời này chính là người nhà họ An, kiếp sau cũng thế. Đừng làm ra cái vẻ các người với tôi thân quen lắm, thật buồn nôn!”

“Ngài Hoắc, nếu như không có chuyện gì nữa thì tôi xin phép được đi trước, tôi chỉ sợ mình ở đây thêm giây phút nào thì thi thể của ông cụ Hoắc sẽ không còn được nguyên vẹn như trước nữa.”

Nói xong, cô quay gót bước ra ngoài. Rất kỳ lạ, lần này Hoắc Ngạn Vũ không đuổi theo mà lại đứng im tại chỗ, sau khi Tô Y Tình rời đi, Hoắc Ngạn Vũ bần thần hồi lâu, hắn đặt tay lên vị trí trái tim, nơi đó hắn có thể cảm nhận được trái tim đang nảy lên thình thịch.

“Ông à, liệu cháu có thể chăm sóc cho cô ấy được không?”

Một câu này, có chút giống thì thầm, lại có chút giống tự hỏi… Nhưng Hoắc Ngạn Vũ biết, không ai có thể trả lời câu này giúp hắn được rồi.

Hoắc Ngạn Vũ đột nhiên nhớ lại đêm qua, khi ông cụ Hoắc vẫn còn chút hơi tàn.

“Sau này ta chết, hãy chôn ta cùng một chỗ với Yến Túc, mộ của bà ấy ta đã tìm được rồi. Đời này sống phụ bà ấy, vậy thì tới lúc chết rồi ta sẽ đi bồi tội…”

“Yến Tranh và chồng của nó đã được ta sắp xếp chu toàn rồi, sáng ngày mai sẽ lên máy bay qua Nam Phi, nó cũng đã hứa với ta, cả đời này sẽ không quay về nước nữa…”

“Hoắc Ngạn Vũ, người ta yên tâm nhất là con, người ta lo lắng nhất cũng là con. Nhà họ Hoắc không thể không có Trần Dục Sâm, tuy rằng cách làm của thằng bé có chút tiêu cực, nhưng không thể không thừa nhận những năm gần đây Hoắc thị trong tay thằng bé phát triển rất tốt. Ta biết con hận ta, vậy thì hãy để ta làm một chuyện cuối cùng mà một người làm cha nên làm. Tô Y Tình, con hãy đưa con bé đi, rời xa Trần Dục Sâm, con có thể cưới nó cũng được. Phải làm nó quên Trần Dục Sâm đi, tính cách con bé quật cường, rất giống với Yến Túc năm đó, Ngạn Vũ à, hãy cho nó một thân phận mới, hứa với ta… Ngạn Vũ, chăm sóc tốt cho Y Tình, Ngạn Vũ… Ngạn Vũ…”

“… Được, con hứa.”

Tới lúc này, ông cụ Hoắc mới yên tâm nhắm mắt, bàn tay đang nắm chặt tay hắn cũng dần dần buông lỏng.

Hoắc Ngạn Vũ hoảng hốt, sau đó nhìn thấy lồng ngực của ông cụ Hoắc phập phồng lên xuống mới thở phào nhẹ nhõm, ông chỉ thiếp đi mê man.

Hắn ta đứng dậy, chân hơi run rẩy, vịn bờ tường chậm rãi đi ra ngoài. Gương mặt tuấn tú tái mét, cửa phòng vừa khép lại, hắn lập tức tinh mắt nhìn thấy bên ngoài hành lang có một bóng dáng đen sì.

Hoắc Ngạn Vũ lập tức đứng thẳng dậy, sải bước dài đi về phía đó, chỉ có bàn tay đang siết chặt trong túi quần nói cho hắn biết, Hoắc Ngạn Vũ… Mày đã thua rồi.

Đúng thế, Hoắc Ngạn Vũ không phải người nhà họ Hoắc, chỉ là một đứa con nuôi mà ông cụ Hoắc nhận về. Chẳng trách ‘mẹ’ của hắn lại đối xử độc ác với hắn như vậy. Hóa ra bà ta vốn không phải mẹ ruột của Hoắc Ngạn Vũ hắn, có người mẹ ruột nào lại bắt con mình ăn sống rắn chứ. Có người mẹ nào lại nỡ ra tay đánh con mình trầy ra tróc thịt chứ, có người mẹ nào lại nỡ đẩy con mình vào hang rắn chỉ vì muốn chạy thoát thân chứ… Đáng lí ra hắn phải nghĩ tới chuyện này sớm hơn mới đúng.

Chẳng trách năm xưa Hoắc Đình Xuyên lại không đặt hắn vào mắt, bởi vì ông ta biết, ông cụ Hoắc có điên rồ cỡ nào cũng không thể giao nhà họ Hoắc cho một người ngoài.

Nay bắt hắn rời xa Trần Dục Sâm, chẳng phải cũng là do sợ sau khi ông ấy chết đi, hắn sẽ ra tay với đứa ‘cháu trai’ này hay sao?

Hoắc Ngạn Vũ cười khổ một tiếng, bây giờ, ngay tới cả lý do để hắn kiên cường sống tiếp cũng không còn nữa rồi.

Cuối cùng hắn cũng hiểu, vì sao bản thân năm lần bảy lượt tha cho Trần Dục Sâm, hóa ra trong người hắn không chảy dòng máu giống như bọn họ. Không thể tuyệt tình độc tác được giống như dòng máu Hoắc thị. Những mưu tính trước đây của Hoắc Ngạn Vũ bỗng chốc hóa về hư không. Tuy rằng hắn hận nhà họ Hoắc, nhưng đúng là thiếu ông cụ Hoắc một món nợ nhân tình, lời chăn trối của ông ấy, hắn liều chết cũng phải làm được.

“Karim, đi thôi, kế hoạch có chút thay đổi.” Hoắc Ngạn Vũ bước vào trong bóng tối, giọng nói có chút âm u.

Thoắt cái hai bóng đen đã biến mất nơi hành lang rộng lớn.

Ông cụ Hoắc chết, đương nhiên là chuyện lớn. Chưa tới hai ngày, các tin tức đều đã đứng đầu trên trang nhất, thậm chí còn lên cả HOT search. Tin tức còn Hot hơn cả việc hai nhà Mộc Từ liên hôn.

Sau khi chuyện ông cụ Hoắc qua đời truyền ra ngoài, Hoắc thị đối mặt với cơn bão lớn trước nay chưa từng có. Đám người trong hắc đạo đều biết trong tay ông cụ Hoắc có một thế lực khiến ai cũng kiêng dè, lại tuyệt đối trung thành, chỉ cần lấy được con dấu trong tay ông là có điều khiển được thế lực đó, có thể làm mưa làm gió ở trong nước, hơn nữa còn có khả năng mở rộng thế lực ra nước ngoài. Nhất thời, đám chuột nhắt trong bóng tối rục rịch không ngừng, miếng bánh thơm ngọt này, ai ai cũng muốn cắn một miếng.

Không chỉ có đám người trong hắc đạo làm loạn, mà ngay cả trên thương trường, mấy công ty đối đầu với Hoắc thị lại đột nhiên đoàn kết, lăm lăm nhìn vào mấy dự án lớn mà Hoắc thị đang nắm giữ.

Những chuyện này ập tới nhanh như vậy, thế nên Trần Dục Sâm vốn đã bận nay lịch trình lại càng thêm kín mít. Muốn chen chân vào cũng khó. Vậy nên chuyện của Từ Viễn đã bị hắn ném qua sau đầu từ lâu.

Dạo gần đây, Trần Dục Sâm ngủ muộn hơn cả chó, dậy sớm hơn cả gà, nhưng ngày nào công việc cũng chất cao như núi. Đôi khi hắn chỉ kịp về tắm rửa, ôm hôn Tô Y Tình một chút đã phải đi tới công ty.

Tô Y Tình lại đang trong thời gian nghén, lúc hắn trở về thì cô đã ngủ say, lúc hắn đi thì cô còn chưa tính, thế nên thời gian hai người nhìn mặt nhau đếm trên đầu ngón tay.

Cũng may Trần Dục Sâm tuy đề phòng với Hoắc Ngạn Vũ nhưng chưa tới mức biến thành bệnh đa nghi. Hắn bắt tay với Hoắc Ngạn Vũ, một người xử lý chuyện ngoài sáng, còn một người xử lý chuyện trong bóng tối. Nhà họ Hoắc vốn không sinh ra những kẻ bất tài, cho nên chưa tới hai ngày sau khi hợp tác mọi chuyện đã tạm xem như yên đẹp.

Ông cụ Hoắc được hỏa táng, ngày hôm đó vốn Tô Y Tình không muốn đi. Trùng hợp Trần Dục Sâm cũng chẳng muốn cô đi, vậy nên hai người không nói nhưng cũng tự ngầm hiểu ý nhau.

Ông cụ Hoắc mất, là cháu gái, sao Hoắc Linh Chi có thể không về được. Chỉ có điều lần này trở về Hoắc Linh Chi đã thay đổi, Tô Y Tình cảm thấy Hoắc Linh Chi đã trưởng thành hơn rất nhiều, nhiều tới mức cô suýt không nhận ra nữa.

Lần thứ hai cô nhìn thấy Hoắc Linh Chi là lúc con bé đang đứng dựa người vào xe moto màu đen, chiếc xe rất quen mắt, cô nghĩ mãi mới phát hiện ra đó chính là chiếc xe của Lục Thành.

Mái tóc óng mượt màu vàng của Hoắc Linh Chi đã được nhuộm lại màu đen tuyền, tóc được buộc cao lộ ra gương mặt nhỏ nhắn, sống mũi thanh tú xinh đẹp.

Đôi mắt nâu bị che dưới lớp kính màu đen sáng bóng. Bộ đồ lolita trên người trước kia đã bị thay bằng đồ đen bó sát, để lộ da dáng người thon thả hoàn hảo. Trước vểnh sau cong, chỗ cần lồi thì lỗi, chỗ cần lõm tuyệt đối không thừa một miếng thịt nào.

Chẳng trách Tô Y Tình không nhận ra, mà ngay cả Lộ Tinh Hà đi bên cạnh cô cũng ngớ người ra. Không biết đó ai. Cũng may tuy rằng phong cách ăn mặc đã khác biệt một trời một vực với trước kia, nhưng tính khí cô nhóc vẫn không thay đổi.

Nhìn thấy cô đi tới, lập tức thu lại dáng đứng ngả ngớn, gỡ kính ra, nhe răng cười: “Chị Y Tình!”

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.