Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Từ Viễn biến mất rồi

Phiên bản Dịch · 2021 chữ

Chương 95: Từ Viễn biến mất rồi

Ba ngày trôi qua nhanh như một cái chớp mắt. Chẳng mấy chốc giới truyền thông đã đưa tin rầm rồ về chuyện hai và Mộc và Từ liên hôn với nhau.

À, cũng không thể gọi là liên hôn, phải gọi là chính thức bắt tay hợp tác về chung một nhà mới đúng, dù sao bọn họ cũng đã hôn ước từ nhỏ.

Nơi được chọn để cử hành lễ cưới chính là nhà thờ rộng lớn ở ngay trong thành phố. Tuy bình thường Trần Dục Sâm cấm cản cô rất nhiều, nhưng trong ngày hôm nay hắn lại phá lệ để Tô Y Tình tự do đôi chút. Tất nhiên là vẫn phải trong tầm khống chế của hắn.

Nhưng điều này không hề ảnh hưởng tới Tô Y Tình, từ sáng sớm Tô Y Tình đã xuất hiện ở nhà của Mộc Miên, giúp cô nàng trang điểm. Mộc Miên bình thường vốn dĩ xinh đẹp, nay trở thành cô dâu, đương nhiên lại càng rực rỡ lộng lẫy hơn.

Miệng cô nàng cười không ngớt, bụng nhỏ đã hơi nhô lên, nhưng dường như cô nàng không hề có ý muốn che dấu nó. Mãi tới khi cô nhắc là bụng nhô lên như vậy thì lúc chụp ảnh sẽ không được đẹp, tới tận khi đó cô nàng mới thất vọng não nề, đồng ý nâng váy cao lên một chút che bụng đi.

Bàn tay của Tô Y Tình đặt ở phần bụng đã nhô ra của Mộc Miên, cô có thể cảm nhận được sự sống trong đó, chính là một sinh mạng.

“Mộc Miên, sau này để tớ làm mẹ đỡ đầu cho con cậu được không?” Cô híp mắt cười, hỏi.

Mộc Miên đắc ý giương cằm: “Cái đó thì còn phải xem tâm tình tớ đã.”

Nhìn thấy bộ dạng chỉ thiếu nước vểnh đuôi lên trời này của Mộc Miên, Tô Y Tình chỉ hận không thể đập cho cô nàng một trận.

Thời gian cử hành hôn lễ rất nhanh đã tới sát, nhưng chú rể thì vẫn chưa thấy đâu. Trong lòng mọi người cũng sốt ruột, tuy ngoài mặt cô nàng Mộc Miên vẫn cười tít mắt, tỏ ra không để tâm, nhưng Tô Y Tình là ai cơ chứ? Chính là bạn thân của Mộc Miên, cô ấy nghĩ gì, sao cô có thể không đoán được. Có lẽ trong lòng cô ấy còn lo lắng hơn gấp trăm ngàn lần mọi người ở đây.

Tô Y Tình cũng không biết rốt cuộc bên kia đã xảy ra chuyện gì, cô từng gọi cho Trần Dục Sâm mấy cuộc, nhưng đều không có ai nghe máy. Thời gian từng giây từng phút cứ thế trôi qua, từ vô tư không lo lăng ban đầu, hiện tại Mộc Miên đã đứng ngồi không yên, đôi mắt hơi đỏ lên.

Nhưng có lẽ vì sợ khóc sẽ làm trôi lớp trang điểm đi, cho nên Mộc Miên chỉ cắn môi không dám khóc.

Trong lúc cha mẹ Mộc Miên đang dùng sức liên lạc với bên nhà trai, thì cuối cùng cũng nhìn thấy đoàn xe dài tít tắp của bên nhà họ Từ tới.

Bởi vì mọi nghi thức của hôn lễ đều diễn ra ở dưới nhà thờ, cho nên Mộc Miên nhanh chóng lên xe, cả quãng đường lên xe Từ Viễn không hề xuất hiện để mở cửa hay dìu cô nàng.

Trong lòng Tô Y Tình thầm cảm thấy không ổn, nhưng vẫn chưa nói rõ được không ổn chỗ nào.

Đúng lúc này, điện thoại cô reo lên. Tô Y Tình ghé mắt nhìn thử, là Trần Dục Sâm.

Cô vừa mới bắt máy, giọng của Trần Dục Sâm đã truyền tới từ bên kia, giọng nói đâu còn vẻ bình tĩnh thường ngày mà thay vào đó là sự lo lắng gấp gáp: “Y Tình, cản Mộc Miên lại, tạm thời giữ chân cô ấy. Không thấy Từ Viễn đâu cả, tôi đang cho người đi tìm cậu ta!”

Chú rể biến mất ngay trong ngày cưới của mình…

Trần Dục Sâm vừa mới nói xong, Tô Y Tình đã lập tức ngẩng phắt đầu lên nhìn, xe đã đi được một doạn, bây giờ cô có cản cũng không kịp!

Tô Y Tình vội vàng gọi cho Đầu Trọc, bảo gã lấy xe tới nhanh chóng đưa mình tới nhà thờ. Phải tới trước Mộc Miên một bước thì mới có thể cản cô ấy lại được.

Từ đây đi tới nhà thờ có hai con đường, một con đường chính đã bị đoàn xe của nhà họ Từ chiếm, con một con đường tắt rất khó đi, lại không an toàn. Nhưng cô không quản được nhiều như vậy, vừa ngồi vào xe đã ra lệnh cho gã đi vòng bằng phía đường tắt. Nếu may mắn sẽ đến sớm hơn bên kia một chút.

Mặc dù quãng đường bị rút ngắn đi rất nhiều, nhưng đối với Tô Y Tình lại không hề dễ chịu, chiếc xe lao vun vút qua các hẻm nhỏ, ngồi trên xe, bụng dưới của Tô Y Tình cứ đau âm ỉ. Cô cắn răng, gạt cảm giác đó qua một bên.

Nhưng Tô Y Tình lại tính sai một bước, bởi vì là hẻm nhỏ cho nên có vô số người thuộc tầng lớp hạ lưu sống ở đó, cho dù Đầu Trọc có gan to bằng trời cũng không dám phóng xe tông người ta, cho nên khi cô tới được tới nhà thời, Mộc Miên đã ở trong nhà thờ từ lâu.

Tô Y Tình đành phải chạy bộ qua đó. Mộc Miên đứng chùm khăn, đứng ở trong nhà thờ rộng lớn, một mình! Bên cạnh cô nàng là vị mục sư đứng tuổi, ông ta cầm trong tay một cuốn kinh thánh, thi thoảng lại nhìn lên đồng hồ được treo trên nhà thờ rộng lớn.

Thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng trong tâm trạng lo lắng bất an của Mộc Miên, trong sự hồi hộp của mọi người, chú rể cũng đã xuất hiện. Nhưng người xuất hiện lại không phải là Từ Viễn.

Người này giống Từ Viễn tới bảy phần, nhưng rõ ràng không phải là anh ta.

Chuyện này có thể qua mắt được đám người, nhưng không tài nào qua mắt nổi Tô Y Tình và Mộc Miên.

Vị mục sư đó không hề hay biết chuyện này, ông ta nâng mắt kính lên, nhìn thấy chàng trai trẻ cầm bó hoa đang đi về phía này, gật đầu mỉm cười.

Ông ta đặt tay của chàng trai trẻ đó lên tay của Mộc Miên, bàn tay Mộc Miên lập tức rụt phắt lại.

Trong lòng cô nàng một mảnh lạnh lùng. Dù cho Từ Viễn không muốn cưới cô thế nào, thì cũng không thể tìm một kẻ thế thân được.

Hành động của Mộc Miên khiến vị mục sư kia kinh ngạc, xong ông ta còn chưa kịp nói gì, chàng trai trẻ bên cạnh ông ta đã mỉm cười, gật đầu với ông ta một cái, tỏ ý muốn nói chuyện với cô dâu.

Đoạn, anh ta túm tay Mộc Miên, kéo cô nàng đi về phía sau lễ đường. Mí mắt Tô Y Tình giật giật, cô nhấc chân muốn đi theo, nhưng mới đi được vài bước đã bị một bàn tay to lớn túm chặt, kéo lại.

Cô vừa định vùng ra, lại nghe một giọng nói quen thuộc vang lên.

“Đi theo anh, ông sắp không xong rồi!”

“Hoắc Ngạn Vũ?”

Nhưng Hoắc Ngạn Vũ không đáp lại lời của cô, hắn ta nhanh chóng kéo cô ra khỏi đám đông, nhét cô vào trong xe, phóng xe rời đi.

Phía bên kia, Mộc Miên đang dùng sức giằng ra khỏi bàn tay to lớn túm chặt lấy tay mình kia.

Nhưng bàn tay kia lại như gọng kìm sắt, kìm chặt khiến cô nàng phát đau.

“Chị dâu, em là Từ Niệm, là em trai của anh Từ Viễn… Chuyện xảy ra ngày hôm nay, em thay mặt nhà họ Từ xin lỗi chị cùng nhà họ Mộc!” Từ Niệm thu thay lại, vẻ mặt áy náy.

“Từ Viễn đâu rồi?” Mộc Miên lạnh lùng hỏi.

“Anh ấy có việc vừa lên máy bay rời đi cách đây hai tiếng trước. Nhưng chị yên tâm, cha của em đang cho người đi bắt anh ấy về đây rồi!”

Mộc Miên khoanh tay, nở nụ cười châm chọc: “Việc bận tới cỡ nào mà phải bỏ bê cả lễ cưới để đi cơ chứ… Nhà họ Từ các người xem Mộc Miên tôi là gì? Xem nhà họ Mộc chúng tôi là gì? Thích gọi thì gọi, không thích thì xua tay đuổi đi phải không!”

“Đừng, chị Mộc Miên, chị đừng hiểu nhầm, em không có ý đó! Ý của em là hiện tại anh ấy đang có việc gấp, nhưng nhà họ Từ tuyệt đối không có ý muốn trêu đùa nhà họ Hoắc, hôn lễ hôm nay vẫn sẽ tiến hành. Em sẽ lấy danh nghĩa của anh ấy để tiếp tục cử hành hôn lễ. Chậm nhất là tối nay, anh ấy sẽ có mặt ở đây! Khi đó em nhất định sẽ bắt anh ấy tới bồi tội với chị!”

“Để cậu thay Từ Viễn tiếp tục cử hành hôn lễ?”

“… Vâng.”

Mộc Miên tức tới mức bật cười, cô lớn tiếng cười nghiêng ngả, cười tới mức nước mắt cũng không kìm được chảy ra: “Có phải sau đó các người sẽ bảo rằng nếu như đã cưới thay, thì chi bằng cho đứa trẻ trong bụng tôi làm con của cậu thay Từ Viễn luôn cũng được đúng không?”

Từ Viễn từng nói là sẽ không cưới cô, nhưng lúc đó anh ta vẫn ấm áp, dịu dàng với cô khiến cô quên mất rằng Từ Viễn có thể chơi được với Trần Dục Sâm, có lẽ cũng chẳng kém cạnh hắn ta là bao. Tới hôm nay mới phát hiện ra, hóa ra lời anh ta đã nói là sẽ làm thật.

Xem ra những hành động ấm áp trước kia anh ta làm với cô cũng chỉ để che mắt gia đình hai bên mà thôi, thật ra trong lòng anh ta vẫn luôn có hình bóng của một người con gái khác. Chỉ tiếc là cô quá ngu ngốc, không nhận ra điều này sớm hơn.

Để tới bây giờ cũng đã muộn.

Mộc Miên là cô gái mạnh mẽ, dám yêu thì dám hận. Đôi khi rạch ròi tới mức đáng sợ. Nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của Từ Niệm, Mộc Miên đưa tay lên lau nước mắt, ổn định lại cảm xúc của mình, sau đó lạnh lùng nói: “Hôn lễ ngày hôm nay hủy, từ nay hai nhà Từ, Mộc không còn bất cứ quan hệ gì nữa.”

Vừa dứt lời cô đã quay người rời đi. Từ Niệm đứng im tại chỗ không đuổi theo, nhưng lời anh ta vừa nói ra lại không thể không khiến Mộc Miên dừng chân: “Chị Mộc Miên, chị muốn nói với báo chí thế nào? Nói rằng anh của em vì không thích chị cho nên mới không tới hôn lễ để nhà họ Mộc và nhà họ Từ làm trò cười cho mọi người? Hay là nói rằng chị không muốn kết hôn nữa nên muốn hủy hôn?”

“Với lại, em nghe nói bên công ty của bác Từ có một dự án đang gặp vấn đề, cần nguồn vốn rất lớn rót vào đó đúng không? Chị cũng rõ, trong thời buổi hiện tại chỉ có nhà họ Từ mới nguyện ý giúp đỡ nhà họ Mộc, nếu chị không muốn cứu công ty, không muốn tâm huyết bao năm của cha chị sụp đổ thì cứ rời đi. Em tuyệt đối sẽ không ngăn cản!”

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.