Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chủ tịch Hoắc, người ta không muốn

Phiên bản Dịch · 2575 chữ

Chương 93: Chủ tịch Hoắc, người ta không muốn

“Dục Sâm!”

Trần Dục Sâm và Tô Y Tình đều giật mình. Bọn họ xoay người lại liền bắt gặp một hình bóng quen thuộc, Hoắc Ngạn Vũ.

Tô Y Tình trợ tròn mắt về sự xuất hiện của hắn, không phải hắn mới gọi cho Trần Dục Sâm cách đây không lâu sao? Tại sao bây giờ lại xuất hiện ở nơi này?

Cũng giống như Tô Y Tình, Trần Dục Sâm cũng cảm thấy khá là bất ngờ. Nhìn thấy tầm mắt của Hoắc Ngạn Vũ rơi vào trên người Tô Y Tình, hắn ta không kịp suy nghĩ đã kéo cô sát vào trong lồng ngực. Giống như đang tuyên bố chủ quyền vậy.

Nhưng ánh mắt của Hoắc Ngạn Vũ cũng không dừng ở trên người cô lâu lắm, chỉ lướt qua rồi lập tức rời đi ngay. Hoắc Ngạn Vũ nghiêm mặt: “Dục Sâm, trở về ngay, ông sắp không trụ được nữa rồi.”

Tim Tô Y Tình giật thót một cái, nhưng Trần Dục Sâm lại vẫn bình tĩnh như thường, hắn nhướn mày:

“Đây chính là lý do mà chú phải đi từ tận đó qua đây để đón tôi phải không?”

“Chú không có nhiều thời gian để dây dưa với mày, ông sắp không trụ được nữa, muốn gặp mày lần cuối.”

Thú thực, nhìn hai người đàn ông trẻ tuổi thế này xưng chú cháu, không hiểu vì sao Tô Y Tình lại cảm thấy quái lạ, có một cảm giác gì đó rất khó tả.

“Có phải là tôi nên cảm thấy may mắn vì tới tận khi chết ông vẫn nhớ tới người cháu này hay không?”

Lần này Hoắc Ngạn Vũ lại trầm mặc không đáp, hồi lâu sau hắn mới cau mày: “Sưc khỏe của ông vốn không còn như xưa, hôm qua vừa bị ngã cầu thang, hiện tại vẫn còn đang trong phòng cấp cứu. Trần Dục Sâm, dù ông có làm gì đi chăng nữa thì ông vẫn là ông của mày, trở về đi, gặp mặt ông lần cuối.”

Sự xuất hiện của Hoắc Ngạn Vũ đã đánh bay hết tâm trạng vui vẻ của cô, nghe tin ông cụ Hoắc sắp không xong, trái tim của Tô Y Tình nặng trĩu, tâm trạng như rơi xuống đáy vực.

Thật sự Hoắc Ngạn Vũ không hề rảnh, nếu như không phải điện cho Trần Dục Sâm không được thì hắn cũng đã không mất công qua tận đây. Những lời muốn nói hắn cũng đã nói, quyền quyết định là thuộc về Trần Dục Sâm.

Hoắc Ngạn Vũ liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ trên tay, đã hơn tám giờ tối, chuyến bay của hắn sắp bắt đầu. Hắn không thể tiếp tục nán lại chỗ này nữa.

Hắn cầm lấy áo khoác trên ghế, đứng dậy rời đi. Khi đi qua người Tô Y Tình, miệng hắn hơi mấp máy, âm thanh phát ra cũng chỉ đủ để hai người bọn họ nghe thấy. Hắn nói: “Nếu có thể thì trở về nhìn mặt ông, ông rất nhớ em.”

Ơn trời, nhờ sự xuất hiện của Hoắc Ngạn Vũ, chuyến du lịch tình nhân này còn kết thúc nhanh hơn Tô Y Tình nghĩ. Tuy rằng ngoài miệng Trần Dục Sâm nói không quan tâm, nhưng thật ra vẫn âm thầm cho người đặt vé trở về nước ngay trong đêm.

Bởi vì phải đi gấp chưa có thời gian chuẩn bị cho nên trạng thái của Tô Y Tình không tốt lắm. Vừa bước xuống máy bay đã nôn liên tục, khiến Trần Dục Sâm không thể không nán lại chờ cô.

Máy bay vừa đáp xuống sân, đứng từ xa đã có thể nhìn thấy Lộ Tinh Hà đang chờ bọn họ sẵn bên cạnh chiếc xe phiên bản giới hạn đắt tiền.

Xe không về biệt thự mà đi tới bệnh viện đầu tiên. Quả nhiên Hoắc Ngạn Vũ không nói dối, ông cụ Hoắc thật sự đang cấp cứu ở trong phòng. Chờ hơn hai tiếng, bác sĩ mới bước ra từ trong phòng, kết thúc cuộc phẫu thuật kéo dài hơn mười tiếng.

Đã gần hai giờ sáng, gương mặt ai nấy đều tràn đầy sự mỏi mệt.

Bác sĩ nhìn thấy Trần Dục Sâm, gật đầu một cái: “Bệnh nhân đã ổn định, nhưng vẫn cần quan sát thêm. Hiện tại người nhà chưa thể vào thăm được, mời về trước cho.”

Không biết có phải do ánh đèn mờ trên hành lang của bệnh viện hay không, thế mà Tô Y Tình lại nhìn thấy sự thất vọng trong ánh mắt của Trần Dục Sâm.

Tuy rằng sự thất vọng này chỉ là nhìn thấy trong chớp mắt, nhưng cũng đủ khiến cô rùng mình.

Ngay cả bình thường mối quan hệ giữa ông cụ Hoắc và Trần Dục Sâm cũng không được tốt, nói gì tới việc hắn ở lại chăm sóc cho ông cụ. Biết ông không sao, Trần Dục Sâm cũng không quản nhiều như thế, ôm Tô Y Tình ra xe, trở về biệt thự.

Có lẽ hắn thật sự mệt, vừa mới đặt lưng xuống giường đã ôm chặt lấy cô, nhắm mắt ngủ say. Tay cô lần xuống eo, nhẹ nhàng rút một con dao nhỏ sắc bén có dạng hình cái khuy bấm ra ngoài, đưa tới gần vị trí trái tim của hắn.

Thuốc ngủ đã có tác dụng, đúng thế, cho Trần Dục Sâm uống thuốc ngủ trực tiếp là việc không thể nào, nhưng cho vào miệng cô, để hắn hôn cô… Thì lại là một việc hoàn toàn khác.

Mũi dao nhọn xuyên qua quần áo, chạm vào lồng ngực của hắn. Tô Y Tình có thể cảm nhận được tiếng tim đập thình thịch của Trần Dục Sâm.

“Y Tình, cảm nhận đi, tôi có tim nhưng nó chỉ đập vì mình em.”

Câu nói ngày đó của Trần Dục Sâm đột nhiên xuất hiện trong đầu của cô. Con dao nhỏ trong tay cô như miếng sắt nặng tựa ngàn cân, không thể di chuyển nổi.

Chỉ cần đâm một chút, một chút thôi, thì Trần Dục Sâm sẽ chết. Mọi chuyện sẽ kết thúc. Cha mẹ cô sẽ được thả, nhà họ Hoắc sẽ hỗn loạn giống như ý muốn của Yến Túc và Yến Tranh.

Nhưng Tô Y Tình không xuống tay được! Cho dù có muốn phủ nhận thế nào cô cũng không thể chối bỏ được sự thật, cô không thể xuống tay với Trần Dục Sâm được!

Cô nghĩ, ván cờ mà Yến Tranh và Yến Túc thiết kế rất hoàn hảo, nhưng lại xảy ra một sai sót lớn, đó chính là cô đem lòng yêu Trần Dục Sâm. Chỉ cần sai sót này, cũng đủ để phá hủy một bàn cờ của bọn họ.

Lòng bàn tay cô toát mồ hôi lạnh, cuối cùng Tô Y Tình thu tay, nhét con dao lại về vị trí cũ, xoay người nằm ngửa, hai mắt nhắm lại như muốn ngủ.

“Tại sao lại không tiếp tục?”

Trong đêm tối, âm thanh của Trần Dục Sâm lại càng trở nên rõ ràng hơn.

Trong lòng Tô Y Tình khẽ lộp bộp vài tiếng, nhưng cô vẫn im lặng không đáp, chỉ có thân thể đang căng lên đã bán đứng cô.

“Nhát dao ban nãy, nếu như em dám đâm thêm, thì tôi nhất định sẽ bẻ gãy cổ em.”

Tô Y Tình có thể tưởng tượng được, khi hắn nói câu này, gương mặt hắn sẽ như thế nào. Có lẽ hắn sẽ nghiêng đầu, khóe miệng khẽ cong lên, một câu quyết định sống chết của người khác phát ra từ miệng của hắn lại nhẹ bẫng như không.

Lời của hắn, Tô Y Tình hoàn toàn tin. Hắn thật sự sẽ giết cô.

Tô Y Tình còn đang nghĩ nếu như hắn tỉnh dậy bật đèn, gọi cô dậy để chất vấn thì cô sẽ làm thế nào. Nhưng may thay, hắn chỉ nói đúng hai câu, ngay sau đó là sự im lặng bao phủ cả căn phòng. Cô cũng không biết mình đã ngủ từ bao giờ, chỉ biết sau khi tỉnh dậy cả căn phòng đã trống rỗng.

Mãi sau Tô Y Tình mới biết, Trần Dục Sâm có việc phải qua London một chuyến, ước chừng phải tầm ba bốn ngày sau mới có thể trở về.

Bởi vì sợ cô nhàm chán, cho nên trước khi đi, Trần Dục Sâm đã dặn dò Lộ Tinh Hà sắp xếp cho Tô Y Tình một công việc nhàn hạ ở công ty. Một là để cô bớt buồn chán, hai chính là để cô luôn có thể xuất hiện trong tầm mắt hắn hai mươi tư tiếng đồng hồ.

Bốn ngày sao, Tổng giám độc Hoắc từ London trở về, cơn sóng gió trong tập đoàn đã êm xuôi. Nhân viên trên dưới tập đoàn cũng không biết rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ nghe nói ông cụ Hoắc xảy ra chuyện, đám cổ đông có ý kiến, nhưng đều đã bị Trần Dục Sâm xử lý xong xuôi.Thấy Trần Dục Sâm đi vào với vẻ mệt mỏi, Tô Y Tình nhìn không chớp mắt, rồi nhanh nhẹn đứng dậy và cúi đầu như những thư ký khác, sau đó tiếp tục xử lý tài liệu.

Nhưng, vừa ngồi xuống ghế, còn chưa gõ được chữ nào, cô đã bị gọi vào phòng chủ tịch.

Trần Dục Sâm đã cởi bỏ chiếc áo khoác âu phục, nới lỏng cà vạt, chỉ mặc chiếc sơmi trắng phối cùng chiếc gile xám, gác hai chân lên bàn, ung dung ngắm cô thư ký đứng ở cửa.

Người con gái bốn ngày nay không gặp, mái tóc dài của cô được buộc gọn sau đầu, để lộ ra đôi tai đầy đặn, sợi dây chuyền bạch kim loang loáng ẩn hiện trên xương quai xanh, sau vạt áo sơmi. Bên dưới là chiếc váy bút chì màu đen dài đến đầu gối, tôn lên được phần thắt lưng quyến rũ của cô. Chiếc quần tất da chân đen ôm lấy đôi chân thon thả, dưới cùng là đôi giày cao gót đỏ.

Bộ quần áo trang nghiêm này lại dấy lên ngọn lửa dục vọng đã kìm hãm mấy ngày nay của Trần Dục Sâm.

“Lại đây!”

Tô Y Tình giẫm đôi giày cao gót xuống, chậm rãi đến trước bàn.

“Cởi cúc áo sơmi ra.”

Mệnh lệnh gì thế này? Tô Y Tình xoay người định đi.

“Đứng lại! Dám ra ngoài, tôi sẽ xé tờ đơn xin rút lại bản cáo án của cha mẹ em mà tôi vừa mới ký!”

Lời nói của Trần Dục Sâm thành công níu bước chân của Tô Y Tình lại.

“Ngoài uy hiếp ra, anh còn có thể giở thủ đoạn nào khác với tôi không?”

Tô Y Tình xoay người lại, vừa chậm rãi cởi cúc áo, vừa châm chọc nói.

Trần Dục Sâm không có tâm tư trả lời cô, lúc này, đôi mắt hau háu của hắn ta đang nhìn chằm chằm vào mảng da thịt lộ ra sau vạt áo sơmi.

“Bây giờ, cởi váy của em ra.”

Đã quen với đủ trò biến thái của hắn, Tô Y Tình thầm cười lạnh, nhưng lại nảy ra ý khác. Cô nhấc mông ngồi lên bàn, giơ một chân, hất rơi chiếc giày cao gót, để lộ ra những móng chân được sơn đỏ, rồi nhẹ nhàng duỗi chân và đặt vào giữa hai chân Trần Dục Sâm, ngón chân khéo léo cọ xát vào thứ đang dần cứng lên trong quần hắn.

“Chủ tịch Hoắc, người ta không quen cởi quần áo trước mặt đàn ông, hay là ngài chịu khó một chút đi?” Vừa nói dứt lời, một chân đã nâng lên vai Trần Dục Sâm, xuyên qua khoảng cách giữa hai chân và lớp tất mỏng có thể nhìn thấy rõ chiếc quần lót đen viền hoa, mà xuyên qua lớp vải mỏng manh, chính là nơi khiến người ta mất hồn.

“Yêu tinh! Đến đây với tôi!”

Ngoài miệng thì nói lời khinh thường, nhưng Trần Dục Sâm thật sự muốn nuốt cô vào bụng. Hắn cố kiềm chế cảm giác khô nóng sắp bùng nổ phía bụng dưới, đưa một tay vuốt ve bàn chân đang “nhóm lửa” cho mình, lần theo bắp đùi vào váy Tô Y Tình, sau đó dùng ngón tay vén mép quần lót ra, trêu chọc cánh hoa ướt át của cô. Tô Y Tình giãy giụa hai chân nhưng ánh mắt thì lại đầy ý khiêu khích.

“Chủ tịch, hài lòng chưa?”

Câu trả lời của chủ tịch rất dứt khoát. Tức khắc, tất cả đống tài liệu trên bàn đều bị gạt xuống đất.

Tô Y Tình bị đẩy ngã xuống bàn, tất cả cúc áo đều bị cởi bỏ, chiếc áo lót đen bị đẩy lên trên ngực, váy cũng bị kéo lên đến hông. Một chân cô đặt trên vai anh ta, một chân khác chống trên mép bàn, còn quần tất bị Hoắc biến thái xé rách đũng, tiện cho hành động lưu manh của anh ta.

Không màn dạo đầu, mạnh mẽ xông vào. Đã mấy ngày nay Tô Y Tình không làm, giờ chỉ cảm thấy cơn đau buốt, nhưng nhanh chóng bị người đàn ông cường tráng làm cho khóc không thành tiếng. Cô chỉ có thể dang rộng hai chân, ngón chân quắp chặt lại.

“A…” Mái tóc xõa tung, cô càng giãy thì áo lót càng bó chặt. Nụ hoa hồng đang bị Trần Dục Sâm ngậm vào miệng, mút mạnh, phối hợp cùng sự tấn công dưới thân.

Tô Y Tình cắn môi, khép hờ mắt, bắt buộc mình phải tỏ ra say mê, cất tiếng rên khẽ.

Đàn ông bị nghẹn, đương nhiên không dễ dàng buông tha. Sau ba bốn tư thế khác nhau trên chiếc bàn rộng rãi, rốt cuộc, Trần Dục Sâm cũng rạp xuống người cô, giải phóng mình…

Hai chân Tô Y Tình kẹp trên lưng Trần Dục Sâm, cô cũng không ngừng thở hổn hển.

Đợi Tô Y Tình sửa sang lại áo váy, buộc lại tóc, dọn dẹp lại bàn làm việc, Trần Dục Sâm mới thỏa mãn đi vào phòng tắm nhỏ tắm nước lạnh.

Tô Y Tình nghe thấy tiếng nước chảy, liền vội vàng mở tập tài liệu trên bàn Trần Dục Sâm, rút mấy tờ ra xem. Đáng tiếc, toàn là tiếng Anh. Không thể xem ngay được, Tô Y Tình nhanh chân về phòng, lấy di động của mình rồi lại vào trong và chụp ảnh.

Đáng tiếc, quần lót đã bị tên cầm thú xé nát, bên dưới dính dính nhầy nhầy, tất chân cũng rách, khiến bước đi của cô không được bình thường.

Trợ lý Sâm ở ngoài phòng thư ký thấy Tô Y Tình cứ ra ra vào vào, bước đi lại không tự nhiên, liền hạ mí mắt vẻ hiểu chuyện: Thời đại này, mấy cô gái toàn ỷ vào nhan sắc để đi đường tắt. Mai Hồng Linh đã thế, xem ra Tô Y Tình này cũng vậy. Không biết, cô sẽ chống đỡ được bao lâu?

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.