Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi không phải là hoàng tử mà là một con rồng hung dữ

Phiên bản Dịch · 2208 chữ

Chương 92: Tôi không phải là hoàng tử mà là một con rồng hung dữ

Lời nói của Tô Y Tình có bao nhiêu phân lượng, tới tận hôm nay Trần Dục Sâm mới rõ. Cô nói sẽ khiến cho hắn sung sướng, đúng là đã khiến hắn sung sướng tới mức muốn ngừng mà không được.

Cảm giác của lần này hoàn toàn không hề giống với trước kia, có lẽ là vì cô chủ động đáp lại hắn, chủ động đáp lại sự mời gọi của hắn, để hai người hòa vào làm một, để cô nở rộ trong lòng hắn.

Trần Dục Sâm như đứa trẻ lần đầu nếm được vị ngọt của kẹo, cả ngày quấn lấy Tô Y Tình không bỏ.

Trước ngày Từ Viễn từ bỏ cuộc sống tự do, bước vào cuộc hôn nhân của mình khoảng một tuần, anh ta có tới tìm Trần Dục Sâm. Không biết hai người đã nói những gì, nhưng kết quả là ngày hôm sau hắn ta lôi cô dậy, đưa cô đi tới sân bay.

Nghe Trần Dục Sâm bảo rằng, hắn còn dẫn theo vị hôn thê của mình. Tô Y Tình cũng không mấy để tâm, cho tới khi cô nhìn thấy Mộc Miên đi cùng với Từ Viễn.

Lúc thấy Từ Viễn dắt tay Mộc Miên xuất hiện ở sân bay, Tô Y Tình thật sự vô cùng kinh ngạc.

Tranh thủ lúc làm xong thủ tục, hai người đàn ông vào phòng chờ hút thuốc, Tô Y Tình hỏi cô nàng kia với vẻ mặt nghiêm trọng: “Từ Viễn làm gì cậu rồi, sao cậu lại theo anh ta?”

Mộc Miên vừa ăn bánh pudding vừa trừng mắt nhìn cô, “Ôi cậu nói làm tớ buồn thật, Từ Viễn chính là kẻ làm tớ có thai, chính là chồng chưa cưới của tớ mà?”

Tô Y Tình thật muốn phun nước vào cô nương này.

“Sao tớ chưa từng nghe cậu kể chuyện này cho tới nghe?”

“Ơ, tớ vẫn chưa kể à. Ừm thật ra là hiện tại quan hệ giữa tới với anh ta cũng được xem là khá thân thiết. Cái gì, tại sao lại khá thân thiết á? Ngày nào anh ấy cũng đến trường tìm tớ, vừa đến là đã kéo tớ đi chơi khắp nơi, cậu nói xem anh ấy muốn làm gì?”

“Cậu thộn à! Một gã đàn ông bám đuôi một cô gái, cậu nói xem anh ta muốn làm gì!”

Mộc Miên phụng phịu nuốt miếng pudding, cái cằm hơi run rẩy, “Đương nhiên là tớ biết, nhưng mà… Người ta vốn không thích tớ, ngay cả đứa con trong bụng này của tớ cũng suýt nữa bắt bỏ đi, thậm chí… Thậm chí nhìn thấy tớ không mặc quần áo, anh ấy cũng chỉ như nhìn thấy một đống thịt… Chép miệng một cái rồi đi ra!”

Lần này, Tô Y Tình đưa hai tay lên bóp cổ Mộc Miên: “Cậu còn dám cởi quần áo cho anh ta nhìn!”

Mộc Miên bị bóp cổ đến mức phải liệng bỏ đồ ăn đi, tóm lấy tay Tô Y Tình, cuống quýt giải thích: “Không…Không phải như cậu nghĩ đâu…Khụ khụ…Lúc bọn tớ về khách sạn hôm tớ đi dạo phố với cậu ý…Khụ…Tớ vào phòng tắm thay quần áo nhưng quên khóa cửa, anh ấy vô tình xông vào.”

Nhưng Tô Y Tình không thấy yên, mắt thấy Mộc Miên sắp đi vào con đường giống mình, cô hận không thể bổ cái đầu khờ khạo của cô nàng ra nghiên cứu.

“Mẹ kiếp, làm mệt thân tớ còn nghĩ chồng chưa cưới của cậu là kẻ khốn khiếp nào, hóa ra lại chính là tay Từ Viễn kia!”

Mộc Miên cảm thấy hơi tủi thân: “Tớ cũng đâu có ngờ là hai người lại quen nhau từ trước…”

“Cậu còn dám nói!”

“Này! Buông tay ra! Cô làm gì đấy!”

Đúng lúc này, Từ Viễn đã hút hết thuốc, liếc mắt thấy cảnh tượng hỗn loạn đó, anh ta vừa hét lên vừa nhanh chân chạy đến, tóm vai Tô Y Tình và đẩy cô ra, rồi căng thẳng kiểm tra cái cổ mũm mĩm kia.

Mộc Miên thấy Tô Y Tình đang tức nghẹn, vội vàng giải thích, “Bọn em đang đùa mà! Anh làm gì mà nói năng hung dữ với Y Tình thế!”

Tô Y Tình thì lại thở phì phò gào lên với Từ Viễn: “Một đứa ngây thơ như nó không dây vào anh được đâu, anh tránh xa nó ra!”

Từ Viễn là kẻ đào hoa, thay phụ nữ như thay áo. Chưa từng vì ai lưu tâm. Cô nàng Mộc Miên ngây thơ sao có thể là đối thủ của anh ta được!

Nhưng nhìn vào ánh mắt của Mộc Miên khi nhìn Từ Viễn, Tô Y Tình cảm thấy, cô nàng này thật sự đã rơi vào lưới tình với Từ Viễn rồi. Hồi học đại học cô nàng từng thích Hạo Nhiên là thật, nhưng một Hạo Nhiên ngây ngô chưa từng trải qua sự đời sao có thể có sức hấp dẫn bằng một người đàn ông thành thục như Từ Viễn. Mộc Miên thích anh ta, cũng không phải là không có lý.

Không đợi Từ Viễn trừng mắt, Trần Dục Sâm đã kéo cô vào một gian hàng nước giải khát, gọi đồ uống rồi nói: “Em có cảm thấy, người ta là hoàng tử và lọ lem, còn em là bà mẹ kế độc ác không?”

Tô Y Tình còn chả thèm cười lạnh: “Anh với bạn anh tự thấy mình tốt như vậy sao? Các anh mà là hoàng tử cái nỗi gì? Dính thêm cái nốt ruồi đen lên xem có diễn được vai ác không nhé?”

Trần Dục Sâm rót nước hoa quả ép vào cốc, đưa đến trước mặt Tô Y Tình: “Tôi cũng không nói mình là hoàng tử, nhưng tôi là một con rồng hung dữ. Em cứ đường hoàng đứng giữa tòa thành của tôi, ai dám xưng hoàng tử, chán sống mà đến cứu em, tôi sẽ khiến kẻ đó chết không có chỗ chôn!”

Không thể nói lý với kẻ điên, Tô Y Tình liếc xéo anh ta một cái, trong lòng đang thầm tính xem làm thế nào để cho cô nàng Mộc Miên kia tỉnh ngộ.

Làm mẹ đơn thân cũng còn tốt hơn ôm một trái tim đầy tổn thương tới cuối đời!

Điểm đến của họ là thủ đô Tây Ban Nha – Madrid. Khách sạn họ chọn ở ngay gần cung điện Hoàng Gia. Cửa ban công đối diện cổng vào của cung điện, cả khu sân rộng tràn ngập hơi thở Châu Âu cổ xưa thu hết vào tầm mắt.

Tên cầm thú Trần Dục Sâm luôn dâng trào cảm hứng mỗi khi đến một địa điểm mới, việc đầu tiên phải làm là kéo Tô Y Tình lên thử giường xem cứng mềm thế nào.

Lại thêm việc đột ngột thay đổi địa điểm, cho nên hôm qua vừa tới đây, sáng hôm nay cô đã đau nhức hết cả đầu, khiến lịch trình đi du ngoạn của cả đoàn bị hoãn lại. Mãi tới tận chiều Tô Y Tình mới khá hơn một chút.

Mộc Miên biết việc mình ở bên cạnh Từ Viễn khiến Tô Y Tình không vui nên đã kể hết mọi chuyện cho cô nghe, rằng người nào đó che ô cho cô nàng, lúc lại ân cần rót nước. Dáng vẻ đó thật khiến Tô Y Tình không chịu nổi nữa, đành phải gằn giọng nói: “Đủ rồi, làm như tớ là gậy chia cắt uyên ương ý. Nếu cậu tình nguyện theo Từ Viễn thì tớ không ngăn cản, chỉ có điều, đừng vì mấy lời ngon ngọt của anh ta mà không phân biệt nổi phương hướng, đến lúc ấy thì đừng có khóc với tớ!”

“Đâu có đâu, tớ chỉ xem anh ta như một người bạn thân, so anh ấy với cậu thì vẫn quý cậu hơn mà.”

Mộc Miên thấy Tô Y Tình đồng tình thì như mở cờ trong bụng, liên mồm thề thốt, chỉ còn thiếu nước thò đuôi ra ngo ngoe nữa thôi.

Từ Viễn ngồi bên cạnh có vẻ ăn rất ít, chỉ thỉnh thoảng kéo cô nàng kia về phía mình, đến cuối cùng, anh ta dứt khoát chào tạm biệt đôi Trần Dục Sâm rồi lôi Mộc Miên đi.

Chuyến du lịch tình nhân lần này không hề xa hoa quá đáng, Trần Dục Sâm chọn toàn thứ bình dân, không lái xe, nhập gia tùy tục.

Giao thông ở Barcelona rất tốt, nhất là ngồi xe công cộng, quả thật là một sự hưởng thụ. Chỉ cần một vé là được đi thăm cả thành phố, đặc biệt là lúc đi qua khu phố cổ, những chiếc xe buýt không cửa chạy cực chậm, khách du lịch có thể nhảy lên xe bất cứ lúc nào.

Lúc Trần Dục Sâm kéo Tô Y Tình lên xe buýt, vẻ rạng ngời của một chàng trai phương Đông đã khiến mấy bà cô vừa cười vừa huýt sáo.

Trần Dục Sâm cũng mỉm cười gật đầu với một người phụ nữ có mái tóc hoa râm, rồi ôm Tô Y Tình vào lòng, cùng ngồi xuống ghế thư thái ngắm những công trình cổ ở hai bên đường, lại còn thoải mái vẫy tay với một cô nàng nóng bỏng đứng ở gần cửa.

Lúc đi qua quảng trường, từ trong một con hẻm nhỏ truyền ra giọng hát trầm ấm của một cô gái. Giọng ca ấy có lúc chợt vút cao, khi lại hạ thấp mềm mại như làm nền nhạc cho cảnh tượng bồ câu bay trắng quảng trường, lướt qua tháp chuông của ngôi thánh đường mang phong cách Gothic. Ánh sáng rạng rỡ khiến người ta thật sự chìm đắm trong khung cảnh tuyệt diệu này.

Còn cô gái trong lòng, với mái tóc dài đã được tết lỏng thành hai bím xinh xinh, vài lọn tóc xõa bên má bị gió thổi nhẹ lên, vờn trêu qua chóp mũi và bờ môi Trần Dục Sâm.

Hai người không ai nói gì, lắc lư đều đều theo nhịp xe chạy, lẳng lặng tiến về phía trước…

Đúng lúc này, điện thoại của Trần Dục Sâm lại reo lên, phá hỏng bầu không khí lãng mạng hiếm có này. Hắn bực bội lôi điện thoại ra, vừa định tắt nguồn lại nhìn thấy một cái tên. Hắn nghĩ nghĩ một lát, sau đó vẫn dứt khoát dập điện thoại.

“Sao lại không nghe máy?” Khi nãy hắn không có ý định dấu cô, cho nên Tô Y Tình hoàn toàn có thể nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại, đó chính là ‘Hoắc Ngạn Vũ’.

Tô Y Tình đột nhiên nhớ tới một câu nói nổi tiếng mà cô từng đọc trong sách: “Tôn trọng đối thủ chính là tôn trọng bản thân, nhưng không có nghĩa đối thủ nào cũng đáng được tôn trọng.”

Đặt cả họ cả tên thế này, có phải Trần Dục Sâm cũng đặt Hoắc Ngạn Vũ vào vị trí đối thủ của mình?

“Đừng để ý tới nó, chúng ta tới nơi rồi.”

Bữa tối diễn ra ở một quán ăn gia đình. Sau khi thưởng thức xong món cá nướng rượu vang, hàu tỏi, bánh mì ôliu, Trần Dục Sâm đã ngà ngà, kéo Tô Y Tình lại hôn mãnh liệt ngay trước đài phun nước của khách sạn.

Đối với người Tây Ban Nha, hôn nhau ở nơi đông đúc là chuyện quá đỗi bình thường. Tô Y Tình không làm gì được, đành để mặc cho đầu lưỡi hắn ta càn quấy trong miệng.

“Đừng…Anh…Anh không ngửi thấy mùi tỏi à?” Tô Y Tình cố nén cơn tức. Vừa rồi, hầu hết tỏi đã trôi vào bụng hắn, ăn xong mà vẫn còn mùi. Muốn hôn hít kiểu rồ-man-tíc ở ngoài đường, chẳng lẽ hắn ta không thể về súc miệng đi đã hay sao?

Trần Dục Sâm thì lại nghiêm mặt: “Em không cảm thấy đó là mùi vị của tình đầu à?”

Có cái vị tình đầu nào như thế này không? Tô Y Tình muốn nổi giận với hắn ta nhưng chân lại giẫm phải chỗ nước bắn ra từ đài phun, loạng choạng một cái mà đã đã đập đầu vào bậc thang. Trần Dục Sâm vội vàng kéo cô dậy: “Sao thế? Bị tôi hôn đến mức không đứng vững nổi à?” Vì nghịch sáng, Tô Y Tình có thể thấy rõ khuôn mặt của Trần Dục Sâm.

Nỗi hoảng hốt kéo đến trong phút chốc. Không biết là ở đời này hay đời trước, hình như cũng từng có một người đàn ông ôm cô dưới ánh đèn đường, miệng còn mùi tỏi, ngây ngô hôn cô. Mà khi đó, cô lại mơ hồ có cảm giác mới lạ, mơ hồ vui mừng thầm trong lòng…

“Dục Sâm!” Phía sau họ truyền đến giọng nói của một người đàn ông.

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.