Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thử cảm giác linh hồn hòa hợp cũng không tệ

Phiên bản Dịch · 2016 chữ

Chương 91: Thử cảm giác linh hồn hòa hợp cũng không tệ

“Tên trai bao ấy để cho một mình em dùng, không tốt sao?”

“Phúc phận ấy xin nhường cho người khác.” Tô Y Tình cười lạnh một tiếng, không cho là phải.

Đáp lại lời cô là những cú va chạm mạnh mẽ của Trần Dục Sâm.

Thường thì cuối quần hắn sẽ quấn lấy cô, đưa cô đi mua sắm cho khuây khỏa. Mặc dù lần nào Tô Y Tình cũng không hề tỏ ra hứng thú, nhưng Trần Dục Sâm vẫn kiên trì không bỏ.

Cô từng thử thăm dò hắn mấy lần, từng ngỏ ý muốn đi thăm cha mẹ, nhưng lần nào cũng bị hắn chuyển qua chủ đề khác làm cho phân tâm. Cuối cùng có một hôm Tô Y Tình không nhịn nổi vùng lên phản kháng.

“Mau đi thay đồ ra ngoài.” Trần Dục Sâm đứng trước giường, sửa sang lại cổ tay áo, liếc mắt nhìn Tô Y Tình đang cuốn chăn nằm trên giường, trầm giọng nói.

“Không thay, không đi!” Cô vùi đầu vào chăn, không muốn động đậy.

Cô mới ngủ dậy, giọng nói không còn lạnh lùng như ngày thường mà trở nên mềm dịu hơn, lời này nghe qua giống như đang làm nũng. Khóe miệng Trần Dục Sâm không nhịn được cong lên, hắn bước về phía giường, ôm Tô Y Tình từ trong chăn ra ngoài.

Tô Y Tình không hề mặc quần áo, thân thể cứ lõa lồ trước mặt hắn như vậy. Nhìn những vết xanh tím trên cơ thể cô, đôi mắt nâu của hắn tối sầm lại. Xong cũng không có hành động gì khác, chỉ bế cô vào phòng tắm, thả cô vào bồn tắm đã xả nước ấm sẵn.

Nhìn thấy hai mắt cô vẫn nhắm nghiền, Trần Dục Sâm có hơi buồn cười: “Nếu em còn không mở mắt ra thì tôi sẽ tắm cho em ngay bây giờ.”

Đôi mắt đang nhắm chặt của Tô Y Tình vội vàng mở lớn, trừng to hết cỡ. Nhìn thấy ánh mắt nửa đùa nửa thật của Trần Dục Sâm, cô mới biết mình đã bị hắn lừa. Nếu như hắn đã muốn thì còn cần phải mở miệng báo trước sao?

Tô Y Tình vừa thẹn vừa giận, giơ tay đẩy hắn một cái: “Cút!”

Trần Dục Sâm bị đẩy cũng không để ý, hắn đứng dậy liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay: “Cho em mười phút.”

Hắn hơi ngừng một chút, đoạn lại mỉm cười nhìn cô: “Mười phút sau em còn chưa ra ngoài thì tôi không ngại vào đây giúp em.”

Tô Y Tình tức giận trừng mắt với hắn. Ai ngờ động tác này lại chọc Trần Dục Sâm vui vẻ, hắn xoa đầu cô, sau đó mới nhấc chân ra ngoài.

Cô chỉ sợ hắn xông vào đây thật, mặc dù hai người đã từng thân mật qua vô số lần, nhưng trần trụi nhìn thẳng vào đối phương thì vẫn chưa bao giờ. Cho nên Tô Y Tình không dám chậm trễ, dùng tốc độ nhanh nhất cuộc đời cô, chỉ dùng tám phút đã xong xuôi hết mọi thứ bước ra ngoài.

“Rất tốt, vẫn còn thừa hai phút.” Trần Dục Sâm đang vắt chéo chân đọc báo ở trên ghế, nhìn thấy cô bước ra ngoài, hắn mỉm cười đứng dậy.

Trần Dục Sâm ôm ngang eo cô, bế cô xuống tận phòng bếp. Từ sau lần cô bị đưa tới chỗ ông cụ Hoắc, toàn bộ người hầu trong nhà kể từ vệ sĩ cho tới người giúp việc đều đã được thay mới hoàn toàn.

Nhìn một bàn đầy thức ăn thơm phức, lại chợt nhớ tới vết máu trên tạp giề cô nhìn thấy hôm nọ, những mỹ vị trên bàn vừa vào miệng đã giống như sáp nến. Tô Y Tình ăn được vài miếng đã không thể nào nuốt tiếp được nữa.

Nhìn Trần Dục Sâm đang ngồi ăn ngon lành bên cạnh, lại nhìn vào chén cháo của mình, Tô Y Tình bỗng chốc thấy hơi bực bội.

“Nhìn tôi có giúp em no hơn được không?”

Âm thanh từ tính của hắn đã đánh thức Tô Y Tình đang ngây người, đối diện với đôi mắt tràn đầy ý cười của hắn, cô mới phát hiện ra nãy giờ mình đang ngơ ngác nhìn Trần Dục Sâm.

Mặt Tô Y Tình bỗng chốc đỏ bừng lên, nhưng cũng không lâu lắm, cô đã tìm được chủ đề phá vỡ bầu không khí đáng xấu hổ này.

Chỉ có điều, Trần Dục Sâm lại không hài vòng về chủ đề này cho lắm.

“Lâm Tú đâu? Sao tôi không nhìn thấy dì ấy?”

Mặt Trần Dục Sâm khẽ đanh lại, hồi lâu sau hắn mới đáp: “Tôi cho bà ấy về quê rồi, hơn bốn mươi năm phục vụ cho nhà họ Hoắc, cũng đã tới lúc phải nghỉ ngơi rồi.”

Tô Y Tình liếc nhìn người đầu bếp mới đến đang loay hoay trong bếp, khẽ ‘ừ’ một tiếng. Cũng không biết là có tin hay không.

“Y Tình, quên chuyện này đi, quên Lâm Tú, quên mọi chuyện mẹ em đã từng làm với em đi, bắt đầu một cuộc sống mới với tôi được không?” Ánh mắt Trần Dục Sâm rất chân thành, tha thiết.

“Nếu như tôi nói không muốn quên, muốn trở về với cuộc sống trước kia, liệu anh có tha cho tôi không?” Tô Y Tình không trả lời mà hỏi ngược lại.

“Không đời nào.” Trần Dục Sâm không do dự lập tức đáp lại ngay.

Nghe vậy, cô nở nụ cười châm chọc: “Vậy ý kiến của tôi còn tác dụng gì.”

“Y Tình, em đừng có ngày nào cũng đối đầu với tôi như vậy được không?” Giọng nói của Trần Dục Sâm mang theo vài phần bất đắc dĩ.

“Nào dám…” Tô Y Tình đang nói bỗng dưng lại ngừng, cô chần chờ một lúc, sau đó mới tiếp tục mở miệng:

“Trần Dục Sâm.”

“Ừ?”

“Cha mẹ tôi không có liên quan gì tới thù hận của anh, anh có thể thả họ ra được không?”

Lần này Trần Dục Sâm im lặng rất lâu, tim Tô Y Tình đập thình thịch, chờ đợi phán quyết mà hắn đưa ra. Nhưng câu trả lời của Trần Dục Sâm lại chính là: “Y Tình, cháo nguội rồi, mau ăn đi.”

Nhưng cô nào phải người dễ từ bỏ như vậy, có đôi khi Tô Y Tình cứng đầu tới mức làm người khác bực bội.

“Coi như tôi cầu xin anh, à không, coi như tôi làm giao dịch với anh đi… Tôi sẽ ở bên cạnh anh… Mãi mãi. Đổi lại, cha mẹ tôi phải được tự do, anh không được phép làm hại tới họ.”

“Y Tình, em lấy tự tin ở đâu ra, để làm giao dịch này với tôi?” Ánh mắt Trần Dục Sâm lóe lên, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ. Hắn thong dong đưa miếng thịt mới cắt vào miệng, nhẹ nhàng chất vấn cô.

“Dựa vào anh yêu tôi đủ không?” Tô Y Tình hơi cử động một chút, bởi vì có việc cần cầu xin người ta, cho nên chủ động leo lên đùi hắn, dạng hai chân vòng quanh eo Trần Dục Sâm, hai tay vòng qua cổ hắn, nở nụ cười xinh đẹp.

Mỹ nhân trong lòng, hơn nữa còn là người mình yêu, nói không động lòng chính là giả. Hơn nữa Trần Dục Sâm cũng chẳng phải quân tử gì cho cam, hắn thuận thế luồn một tay vào trong vạt áo của Tô Y Tình, ngón tay thon dài lặng lẽ lần mò tới ngực, khẽ đẩy áo ngực của cô lên cao, bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn ngực của cô.

Nhưng bên ngoài lại vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra: “Em cũng biết tôi yêu em?”

Đám người hầu cùng người đầu bếp xung quanh đã ngửi thấy mùi không ổn, co chân chạy biến đi từ lâu, cho nên hiện tại trong cả căn biệt thự rộng lớn chỉ còn lại Trần Dục Sâm và Tô Y Tình.

Trong lòng Tô Y Tình thầm mắng Trần Dục Sâm vài câu, mãi sau mới mỉm cười đáp: “Biết, đương nhiên là biết, còn biết rất rõ nữa cơ!”

Vừa nói, cô vừa dùng ngón tay vẽ vòng tròn lên ngực Trần Dục Sâm. Hắn chỉ dùng một tay đã có thể túm được cái tay đang nghịch ngợm của cô.

“Vậy em thấy lời đề nghị của tôi khi nãy thì thế nào?”

“Cũng không tệ, nhưng mà…” Cô cố ý kéo dài thanh âm, sau đó mới lạnh nhạt nói tiếp: “Tình yêu đẹp là dựa trên sự tự nguyện của đối phương, mà tôi chỉ có thể yêu một người khác khi tôi hoàn toàn được tự do, không còn bị trói buộc bởi gia đình hay người thân… Trần Dục Sâm, theo quan niệm của tôi, tình yêu là dựa trên tiền đề của sự tự do!”

“Không phải tôi vẫn cho em đủ tự do hay sao?”

“Tự do về thân thể sao có thể gọi là tự do, tự do về tâm hồn mới là sự tự do! Đây là vụ mua bán công bằng, đúng chứ?”

“Không, Y Tình, em sai rồi. Em dựa vào đâu để nói đây là vụ mua bán công bằng? Dựa vào việc em nói yêu tôi sao? Người phụ nữ như em ấy à, nói yêu tôi có thể là lời thật lòng không?”

Hắn còn chưa nói hết câu, Tô Y Tình đã áp môi lên, hôn hắn cuồng nhiệt. Trần Dục Sâm chỉ sững sờ giây lát, sau đó nhanh chóng điền cuồng đáp trả. Sau nụ hôn cuồng nhiệt, Tô Y Tình thở hổn hển, mỉm cười nhìn hắn: “Như vậy có tính là thật lòng không?”

“Em nghĩ sao?”

Trần Dục Sâm gạt hết thức ăn trên bàn xuống đất, tiếp đó đặt cô ngồi lên trên, hắn nhướn mày nhìn cô.

Tô Y Tình cười khẽ một tiếng, nâng chân, bàn chân nhỏ nhắn cọ xát vào nơi đã cứng lên từ lâu của hắn: “Vậy thì sao?”

“Y Tình, em đang đùa với lửa.” Đôi mắt Trần Dục Sâm tối sầm lại, nhìn chằm chằm vào cô.

“Trần Dục Sâm, chỉ cần thuận theo ý tôi, tôi nhất định sẽ khiến anh sung sướng!”

Mẹ nó ai quản hắn là em họ cô chứ, dù sao cả đời này cô cũng đã bị hắn lôi xuống vũng bùn, chi bằng nhân lúc cô còn giá trị, cứu cha mẹ mình ra trước.

“Không cần thuận theo ý em, tôi cũng có thể khiến em sung sướng!” Trần Dục Sâm ghé sát người, cắn nhẹ vào vành tai Tô Y Tình. Hơi thở nóng rực phả vào vành tai mẫn cảm của cô, cả người Tô Y Tình vô thức run rẩy.

“Trần Dục Sâm, anh làm như vậy thì chỉ có được thân thể tôi, mãi không bao giờ có được trái tim tôi đâu!” Trần Dục Sâm bỗng dưng bế bổng cô lên, dọa Tô Y Tình sợ tới mức kêu la oai oái.

Hắn ôm cô đi lên lầu, chỉ nghe tiếng nói vọng lại: “Mẹ nó, thân thể em ở đây, còn quản trái tim em làm gì!”

Trần Dục Sâm ném cô xuống giường, chẳng cần màn dạo đầu cứ như thế đi vào, xong Tô Y Tình lại có thể nghe thấy rõ ràng, khi hắn tiến vào, hắn ghé sát vào tai cô, khẽ nói vài lời ban nãy chưa nói hết: “… Nhưng đôi khi, cũng có thể thử cảm giác linh hồn hòa hợp làm một là như thế nào, em nói có phải không, chị họ?”

Khi đó, Tô Y Tình biết, bản thân cô đã thành công rồi.

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.