Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bình yên trước khi bão táp ập về

Phiên bản Dịch · 2259 chữ

Chương 75: Bình yên trước khi bão táp ập về

"Nói cho em, chuyện lần trước chỉ là cạm bẫy, ngay cả lần bị thương nặng nhất ở biệt thự Bạch Vân cũng như vậy, những dịu dàng mà tôi cho em cũng chỉ là kế hoạch của tôi và Ngũ Lương mà thôi, không ngờ em lại quá dễ lừa." Hắn lạnh lùng cười.

Tô Y Tình bàng hoàng, liếc sang Ngũ Lương, từ vẻ mặt của cậu ta, cô biết, Trần Dục Sâm nói thật!

Cô không thể tin nổi, vì một trò chơi, Trần Dục Sâm lại tự làm bản thân bị thương nặng tới suýt mất mạng như vậy, rốt cuộc hắn bị điên, hay rảnh rỗi đến phát chán? Cô thật sự không thể lý giải.

Thì ra, kẻ ngốc nhất vẫn luôn là cô. Người ta giăng bẫy chờ cô, cô không phụ sự mong đợi liền nhảy vào không chùn bước.

Tô Y Tình chợt nhớ tới một câu nói trong quyển tiểu thuyết mà cô hay đọc hồi cấp hai, khi đó nam chính nói với cận vệ của mình rằng chinh phục trái tim phụ nữ cũng giống như nuôi chó vậy, nuôi có cũng cần có kỹ xảo của nuôi chó, ngươi không thể cho nó ăn quá no, để nó được nuông chiều mà sinh ra kiêu ngạo. Nhưng cũng không thể để nó quá đói, nếu không nó sẽ bị kẻ khác dụ dỗ chạy đi mất. Quan trọng không phải ở chỗ ngươi đối tốt với nó đến đâu, mà là mỗi lần ngươi đối tốt với nó, đều khiến đó không thể nào quên.

Khi đó cô còn mắng nam chính là tên đàn ông xấu xa, mắng nữ chính ngu ngốc mới có thể bị lừa gạt… Nhưng không ngờ hôm nay cô lại chính là kẻ ngu ngốc đó.

Không thể không nói, kế hoạch của hắn đúng là rất hoàn hảo, lần nào cũng có thể xuất hiện vào đúng lúc cô khó khăn nguy hiểm nhất. Khiến cho cô dần dần thả lỏng cảnh giác, đứng trước thế tiến công của hắn chỉ đành nộp vũ khí đầu hàng, giao ra trái tim.

Lòng của Tô Y Tình lạnh dần, hơi ấm ít ỏi vừa mới len lói đã bị Trần Dục Sâm dập tắt không chút thương tiếc.

Nhìn Trần Dục Sâm lạnh lùng, nhìn Ngũ Lương hờ hững, cô đột nhiên phát hiện, bản thân chỉ là con chuột bạch bị đem ra đùa bỡn, tốt bụng đến ngu xuẩn.

Thì ra, kẻ đáng thương nhất chính là cô, kẻ đáng thương hại nhất cũng chính là cô, cô còn ngây thơ đi thương hại người khác, nực cười đến cực điểm.

Cô còn tưởng rằng, hắn dịu dàng che chở cô đều xuất từ tấm lòng, khiến cô bứt rứt không thôi vì không thể đáp lại tình cảm của hắn. Thì ra hết thảy đều là giả, hết thảy chỉ là thủ đoạn hắn ta dẫn cô mắc câu, Trần Dục Sâm, anh tàn nhẫn quá. Có thể đùa bỡn lòng người đến trình độ này, tìm khắp thiên hạ cũng không thấy kẻ thứ hai!

Tô Y Tình cười cười tự giễu: "Thì ra, tôi sắm vai con ngốc lâu như vậy, bị các người đùa bỡn xoay quanh. Trần Dục Sâm, anh hẳn phải đắc ý mới đúng, anh tức giận cái gì?"

Cô biết biết, nụ cười của mình nhất định rất nhợt nhạt, rất đau xót...

Hắn hừ lạnh một tiếng, ấn mạnh tôi lên vách tường, Tô Y Tình cảm giác không khí bị rút sạch khỏi lồng ngực, xương sống cũng sắp nứt vỡ.

"Chưng bộ mặt này ra ít thôi, tôi lừa cô thì sao? Cô không lừa tôi chắc? Cô đã bao giờ cho tôi một chút thật lòng? Đã bao giờ cười đúng nghĩa với tôi, đã bao giờ cam tâm tình nguyện nằm dưới thân của tôi? Chưa bao giờ hết, cô chỉ cho tôi thứ thương hại tức cười mà thôi!"

Trần Dục Sâm dữ tợn rít gào, giống như con dã thú bị thương, đôi mắt phẫn nộ, oán hận, cùng... Tuyệt vọng.

Vì sao? Lần nào bị thương, bị lừa cũng là cô, sao hắn còn tỏ ra đau đớn hơn cô? Cô làm anh tổn thương? Hay đây lại là một trò chơi khác?

"Tôi giăng bẫy để bắt lấy trái tim của cô, nhưng mẹ nó chứ, cô làm gì có tim!" Hắn nghiến răng nghiến lợi.

"Tôi có tim, nhưng... Anh không xứng!" Tô Y Tình gằn từng tiếng.

Trái tim của cô, từng giao cho hắn, chỉ là hắn không biết mà thôi. Còn hiện tại, hắn không xứng để nhận nó!

Nhìn Ngũ Lương đang lo lắng, cô suýt nữa bật cười, hiện tại mới lo lắng, liệu có quá muộn rồi không? Cậu ta biết mọi chuyện ngay từ đầu, lại không nói một lời, trơ mắt để cô trở thành chuột bạch cho hắn ta tiêu khiển, cậu ta còn vô tình hơn Trần Dục Sâm!

"Tôi biết cô để tim ở đâu, Tô Y Tình, tôi vốn định làm ngơ như không biết, nhưng cô đã lựa chọn trở mặt, tôi đây cũng không cần cố kỵ làm gì. Tôi sẽ bắt Lệ Minh Quân về, lóc từng miếng thịt của nó cho cô xem." Hắn cười lạnh lùng, giống như con sói dữ nhìn thẳng con mồi.

Cô hoảng sợ, cắn răng nói: "Trần Dục Sâm, tôi thật sự không nên coi anh là người!"

Dã thú chung quy vẫn là dã thú, kết cục của vị nông phu chính là bị trăn nuốt chửng vào bụng.

Vốn tưởng rằng giữa bọn họ đã có điều thay đổi, thì ra vẫn y như cũ. Hắn vẫn là Trần Dục Sâm.

"Vậy sao? Hiện tại hối hận cũng không kịp nữa rồi. Cô bảo mỗi lần lên giường cùng tôi đều cảm giác như bị cưỡng hiếp? Tôi đây sẽ cho cô trải nghiệm xem, cái gì gọi là cưỡng hiếp thật sự!" Hắn kéo cô, đẩy mạnh vào phòng ngủ.

Ngũ Lương tiến lên can ngăn: "Tiên sinh, cô ấy vừa khỏe lại, đừng..."

"Cút!" Trần Dục Sâm hung hăng đóng sầm cửa phòng, giọng Ngũ Lương bị ngăn cách ngoài cửa.

Cậu ta không cứu được cô, chuyện Trần Dục Sâm muốn làm, không ai có thể cản nổi.

Tô Y Tình bị hắn đá ngã, Trần Dục Sâm chậm rãi tới gần, tựa như sư tử vờn mồi, không vội vã ăn tươi nuốt sống, mà là muốn hưởng thụ nỗi sợ hãi trước khi chết của cô.

Cô lui về phía sau, hôm nay thật sự không muốn bị hắn cưỡng ép. Thân thể đau đớn có thể chịu được, nhưng cô không cách nào thừa nhận thống khổ nơi tâm hồn.

Con người vừa hôm trước còn thâm tình thề son sắt: "Yên tâm, tôi sẽ không để em đau khổ cả đời."

Con người vừa buổi sáng còn dịu dàng ôm tôi, vành tai và tóc mai chạm vào nhau.

Vậy mà nay, lại muốn dùng phương pháp tàn nhẫn như vậy để đối đãi cô. Tuy biết mọi dịu dàng trước kia đều là giả dối, đều là để dẫn cô ngu ngốc mắc câu, thế nhưng, trái tim vẫn cảm thấy đau quá...

Hắn kéo cô dậy, muốn đẩy cô xuống chiếc giường trải ga trắng muốt, Tô Y Tình không nhớ nổi cô đã chảy máu bao nhiêu lần trên chiếc giường này, quả thật, cô căm thù nó.

Theo bản năng, cô đẩy hắn, Trần Dục Sâm không ngờ cô sẽ phản kháng, bởi trước kia cô chưa từng làm vậy.

Nhưng mới chạy được vài bước, Tô Y Tình đã bị hắn túm về.

"Còn dám chạy? Ở trong này không ai cứu cô đâu!" Giọng hắn cực kì phẫn nộ, tựa như con dã thú nổi điên. Không, hắn vốn chính là dã thú.

Bị hắn túm đẩy, cô va vào cạnh bàn, xô đổ thiên sứ thủy tinh đặt trên đó, vỡ tan tành.

Tô Y Tình ngã xuống, mảnh thủy tinh cắm vào lưng, đau thấu xương, vầng trán rịn đầy mồ hôi lạnh. Rốt cuộc không giãy dụa nổi, cô cuộn người co quắp.

Trần Dục Sâm đi tới ôm cô dậy, cô ý thức được hắn muốn làm cái gì.

"Đừng! Muốn làm thì làm ngay ở đây." Giọng cô có chút bối rối, thật sự không muốn chảy máu trên chiếc giường kia nữa.

Mà Trần Dục Sâm chỉ cười lạnh lùng, tiếp tục bế Tô Y Tình tới đó.

Cô nằm trên giường tựa như cừu béo đợi làm thịt, mà hắn là con sư tử chuẩn bị hưởng dụng bữa ăn ngon. Xem ra, 'Sư tử và cừu' là chủ đề vĩnh hằng giữa bọn họ.

Hắn nhẹ vỗ về khuôn mặt trắng bệch của cô, giọng nói có chút đau khổ: "Vì sao em lại cứ cứng đầu như vậy? Biết rõ không phản kháng được, còn cố liều chết giãy dụa?"

Tô Y Tình nở nụ cười yếu ớt, cô cũng muốn biết vì sao. Vì sao hắn lại thích dẫm nát người ta dưới lòng bàn chân, thay đổi như chong chóng, sớm nắng chiều mưa như vậy? Hắn thích cảm giác thao túng hết thảy lắm hay sao?

Hắn chậm rãi cởi quần áo của cô, nhìn thấy hình xăm trên vai cô, trong mắt hiện lên chút dịu dàng, cúi đầu khẽ liếm, còn liên tục lẩm bẩm: “Mộ Hi, em là của tôi."

Hình xăm này cũng là do hắn ban phát, có một lần hắn cắn vào vai cô tới mức chảy máu, để lại sẹo, hắn không muốn vết sẹo làm ảnh hưởng tới cơ thể hoàn mỹ này, cho nên đề nghị xăm một hình nhỏ lên đó.

Trước kia hắn làm vậy, cô thường cảm thấy bất đắc dĩ cùng sầu não, nhưng hiện tại chỉ cảm thấy lạnh buốt sống lưng, lông tơ đều dựng thẳng.

Lúc này, hắn đột nhiên nhận ra điều gì không đúng, lập tức lật nghiêng người cô lại. Tô Y Tình nghĩ chắc hẳn hắn đã ngửi thấy mùi máu, bởi vì, chính cô còn ngửi được.

"Mộ Hi, sao em không nói?" Trần Dục Sâm kinh ngạc nhìn cô.

Nói? Muốn cô nói cái gì, xin hắn đừng cưỡng hiếp cô? Trần Dục Sâm là loại người nào, sẽ để tâm lời cầu xin của cô chắc? Vết thương nào trên người cô mà không phải do hắn ban tặng?

Nhìn hắn giả vờ giả vịt, cô không khỏi bật cười, cười đến toàn thân run rẩy. Ở trước mặt Trần Dục Sâm, cô chưa từng làm càn đến thế.

"Trần Dục Sâm, thu ngay nét mặt ấy lại! Anh biểu diễn cho ai xem? Thứ nước mắt cá sấu làm tôi ghê tởm!"

Tô Y Tình biết, tính cứng đầu của cô vừa mài sạch chút nhân tính cuối cùng của hắn, hoặc là nói, hắn căn bản không có nhân tính.

Hắn hung hăng ấn lưng cô xuống giường, tấm ga trắng muốt lập tức nở rộ nhiều đám mây đỏ, nhìn thấy ghê người.

Hắn hôn, không! Đã không thể gọi đó là hôn, mà căn bản là một loại cắn xé khát máu, phát tiết tuyệt vọng, giống như muốn tuyên bố, bọn họ... Không có ngày mai.

Thân thể đau, sau lưng đau... Tất cả đau đớn tra tấn cô, lại không bằng một góc của đáy lòng thương xót. Vì sao? Đau đến như vậy, đau vì một con dã thú đến như vậy?

Cô không ngừng tự hỏi chính mình, vì sao? Rốt cuộc vì sao?

Tô Y Tình không biết, cô thật sự không biết!

Đối mặt với loại đau lòng này, cô bất lực, cô yếu đuối, tôi bi ai, cô... Thật sự chịu không nổi.

Hai tay bị hắn túm chặt, cô không có cách nào che khuất đôi mắt, mà dù che được cũng vô dụng. Nước mắt chảy dọc theo gò má, rớt xuống.

Cả máu và nước mắt của cô, vậy mà đều lưu lại ở trên giường của hắn, rốt cuộc vì sao? Sao hắn lại khiến cô thảm hại nhường này? Hắn làm mọi điều chỉ để xem cô khóc, như vậy, hiện tại hắn đã vừa lòng chưa?

"Mộ Hi, em... Khóc." Hắn kinh ngạc nhìn cô.

Đúng vậy, cô khóc. Tô Y Tình chưa bao giờ khóc trên giường của hắn, nhưng lần này, cô khóc.

Bởi vì, trái tim cô đau quá...

Trần Dục Sâm muốn hôn môi cô, cô nghiêng đầu, hắn hôn lên má cô.

"Đừng khóc, em chưa bao giờ khóc."

Miệng nói dịu dàng là vậy, động tác dưới thân lại không hề ngừng, thế nhưng, đã nhẹ nhàng hơn hẳn.

Sau lần đó, cô lại bị nhốt trong biệt thự, chăm sóc cho cô vẫn là Lâm Tú. Bọn họ... Tựa như vừa trải qua một kiếp luân hồi, hết thảy trở về điểm xuất phát.

Khác ở chỗ, lần này hắn không ngày ngày chạy tới tra tấn cô, gầm rú với cô. Chuẩn xác mà nói, từ ngày đó trở đi, Tô Y Tình căn bản chưa gặp lại hắn. Nhưng cô biết, đây chỉ là bình yên trước khi bão táp ập về...

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.