Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mộ Hi, mình có thai rồi

Phiên bản Dịch · 2038 chữ

Chương 76: Mộ Hi, mình có thai rồi

Tô Y Tình có chút sợ, không dám nhìn mặt Lâm Tú cho lắm, dù sao chuyện của Lâm Hạ vẫn còn in rõ trong ký ức của cô.

Cũng may thái độ của Lâm Tú vẫn rất bình thường, không biết là thật sự không để tâm, hay là không hề hay biết chuyện này.

Trần Dục Sâm đúng là làm theo y những gì hắn bảo, cho người mời gia sư về dạy kèm cho cô, không cho phép cô bước ra khỏi nhà nửa bước.

Việc này khiến cô cảm thấy hết sức khó hiểu, không phải là hắn nói tất cả chỉ là một trò chơi sao, sao còn phải phí công phí sức vào chỗ cô như vậy?

Không chỉ không đối xử tốt với cô, mà thái độ của hắn cũng thay đổi nghiêng trời lệch đất, giống như hắn cảm lấy có lỗi với cô, muốn dùng cách này để bù đắp cho cô vậy.

Trần Dục Sâm, rốt cuộc là anh muốn cái gì? Trái tim của cô, cô còn chẳng biết mình đã đặt ở đâu, so có thể đưa cho Trần Dục Sâm được nữa.

Lúc Tô Y Tình không ở bên cạnh thì hắn cảm thấy nhớ tới phát điên, muốn bắt cô về nhốt lại cạnh mình. Còn lúc thật sự thấy cô chết héo ở nơi lồng vàng son, hắn lại cảm thấy không đành lòng.

“Mộ Hi?”

Lâm Tú lạnh lùng đưa điện thoại cho cô, Tô Y Tình khó hiểu nhận lấy.

Vừa nghe thấy giọng của người trong điện thoại, gương mặt nhợt nhạt không cảm xúc cuối cùng cũng hiện lên chút ý cười.

“Là mình, có chuyện gì vậy?”

Người phía bên kia chính là Mộc Miên. Cô nàng vừa nghe thấy âm thanh quên thuộc đã cất giọng mừng rỡ: “Ơn trời, cuối cùng cũng có thể liên lạc được với cậu rồi! Lâu nay cậu đi đâu vậy? Có muốn đi dạo phố mua sắm với tớ chút không?”

Tô Y Tình liếc mắt nhìn về phía cửa, Trần Dục Sâm đã đứng ở đó từ bao giờ, nụ cười trên môi cô đột nhiên tắt ngúm.

Trần Dục Sâm nhanh chân bước tới, ngồi xuống bên cạnh cô, ôm cô đặt lên đùi mình. Lúc này hắn mới phát hiện, cô gầy quá. Gầy tới mức chỉ cần dùng một tay hắn cũng có thể bóp nát được cô.

“Mộ Hi? Mộ Hi?” Đầu bên kia Mộc Miên không thấy cô đáp lại, sốt ruột lên tiếng.

Trước nay Mộc Miên đâu phải là người thích đi dạo phố nói chuyện, rất nhanh Tô Y Tình đã nhận ra ẩn ý trong lời nói đó.

Cô nhìn Trần Dục Sâm phía sau lưng, điềm nhiên đáp lại: “Xin lỗi, tớ không thể đi với cậu được.”

Mộc Miên là cô gái đơn giản, nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của cô có hơi thất vọng, nhưng cũng không dây dưa nhiều, hỏi thăm qua loa vài câu rồi tìm cớ cúp máy.

“Sao lại không đi cùng cô ấy?”

Toàn bộ cuộc nói chuyện ban nãy, Trần Dục Sâm đều nghe thấy, hắn vùi đầu vào cổ cô, hít sâu một hơi thoải mái.

Tô Y Tình cười lạnh một tiếng: “Anh sẽ cho tôi đi sao?”

“… Chỉ cần có Đầu Trọc đi theo, sau này em đi đâu cũng được.” Sau vài phút trầm ngâm ngắn ngủi, Trần Dục Sâm mới bình tĩnh nói ra, hắn thận trọng nhìn gương mặt cô, sợ bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào đó.

Tô Y Tình thầm kinh ngạc, không ngờ hắn lại cho phép cô ra ngoài. Cô mím môi, lát sau mới nở nụ cười: “Được, vậy tôi đi. Chỉ là tôi không có tiền, anh có thể cho tôi mượn thẻ được không?”

Về mặt vật chất, Trần Dục Sâm chưa bao giờ ngược đãi cô, hắn nghe người ta nói mua sắm có thể giúp tâm trạng phụ nữ tốt hơn rất nhiều, cho nên cô vừa nói ra, Trần Dục Sâm đã không do dự rút tấm thẻ đen ra đưa cho cô.

“Mật khẩu là ngày sinh của em, trời lạnh rồi, đi ra ngoài đường nhớ mặc ấm một chút.”

Cô sinh ngày 13 tháng 3, cung Bạch Dương. Hắn sinh ngày 22 tháng 8 cung Sư Tử. Nhìn xem, ngay cả chòm sao cũng ‘ăn khớp’ tuyệt vời như thế, bảo sao cô toàn bị hắn bắt nạt.

Tô Y Tình không khách khí nhận lấy tấm thẻ, môi lần Trần Dục Sâm chạm vào cô, hắn đều có phản ứng. Chỉ là hắn không nhẫn nhịn dục vọng nữa, chỉ cần muốn cô thì cô sẽ không thoát được.

Trần Dục Sâm ôm cô lên phòng, Tô Y Tình nhận được thứ mình muốn, tất nhiên cũng phải cho hắn ăn chút quả ngọt, cô giãy dụa vài cái có lệ, sau đó mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Ngày hôm sau Đầu Trọc tới đón cô đi rất sớm, cô và Mộc Miên hẹn nhau lúc tám giờ, nhưng đã tám giờ kém vẫn không thấy cô nàng đâu. Cô rất kiên nhẫn ngồi ở trong khu mua sắm đợi.

Cô nàng tới trễ mười lăm phút. Vừa nhìn thấy cô đã vẫy tay tươi cười rạng rỡ, chỉ là nụ cười đó hình như thiếu đi thứ gì, khiến cô không thể nắm bắt được.

Cô gạt tâm tình đó qua một bên, đứng dậy đi về phía Mộc Miên.

Mộc Miên xúc động lao tới, ôm chặt lấy Tô Y Tình. Giọng nói của cô nàng gần như là nức nở: “Mộ Hi, mình… Mình…”

Tô Y Tình liếc mắt nhìn Đầu Trọc cách đó không xa, nhỏ giọng nói vào tai cô nàng: “Đừng nói chuyện ở đây, có gì vừa đi vừa nói.”

Mộc Miên biết đây không phải là nơi để nói chuyện, cảm xúc của cô nàng cũng chỉ mất kiểm soát khi đó, sau khi nghe Tô Y Tình nói lại càng trở nên bình tĩnh hơn.

Bọn họ đi dạo qua mấy cửa hàng quần áo, thử hết bộ này tới bộ kia, trong lúc Tô Y Tình đang thay quần áo ở trong phòng thử đồ, cô nàng túm đại lấy một cái váy, đi sát lại về phía phòng thay đồ, vờ như đang soi thử vào gương, nhưng lượng tin tức từ miệng tỏa ra lại vô cùng lớn:

“Mộ Hi, mình có thai rồi.”

Tô Y Tình giật thót một cái, cô cẩn thận hỏi: “Là của ai?”

Mộc Miên không phải hạng người dễ dãi, cho dù cậu ấy và Sâm Nhiên có thành đôi, nhưng cũng không thể tiến tới bước này nhanh như vậy được.

“… Là của vị hôn phu.” Mộc Miên ủ rũ đáp.

Lần đó cô nàng đi uống rượu ở Bar, không biết thế nào lại gặp tên đó, cũng không rõ vì sao sau khi tỉnh dậy hai người lại ở trên giường cùng nhau. Lại càng mơ màng hơn về việc mình đã có thai… Với tên đó.

Tô Y Tình thở phào nhẹ nhõm một hơi, chí ít vẫn còn biết rõ là ai: “Vậy hai người tính như thế nào?”

“Anh ta muốn mình bỏ đứa bé, nhưng mình không bỏ được. Cuối cùng hai bên gia đình biết chuyện, định ngày làm lễ cưới rồi.”

Phải lấy một người mình không yêu, sao Mộc Miên có thể vui vẻ được.

Tô Y Tình hết lắc đầu lại tới thở dài, cuối cùng vẫn không biết nên an ủi cô nàng thế nào, cô bước ra ngoài, lắc đầu thở dài, ôm chặt lấy Mộc Miên, như muốn nói cho cô nàng biết, dù cho có xảy ra chuyện gì, cô vẫn sẽ mãi là người bạn tốt nhất của cô nàng vậy.

“Đi thôi, nhân cơ hội cậu được làm mẹ, mình sẽ mua tặng cậu vài thứ!”

Tô Y Tình nói là làm, cô toàn chọn những món đắt tiền, mua được thứ gì cũng đều nhét vào tay cô nàng. Bởi vì quẹt thẻ của Trần Dục Sâm, cho nên Tô Y Tình không hề có chút chướng ngại tâm lý nào.

Hai người dạo phố xong không ăn cơm, Tô Y Tình về thẳng nhà. Vừa vào cửa, cô bất ngờ phát hiện thấy giày của Trần Dục Sâm và Ngũ Lương ở huyền quan. Lúc này không sớm không muộn, cả hai cùng về khiến Tô Y Tình nảy sinh nghi hoặc, cố ý thả nhẹ bước chân, chậm rãi lên lầu.

Cửa thư phòng khép hờ, tiếng Trần Dục Sâm lạnh như băng truyền ra: "Vẫn chưa tìm thấy người sao?"

Tô Y Tình giật mình, vô thức dừng bước ngoài cửa, nín thở đứng đó, nghiêng tai lắng nghe bên trong nói chuyện.

Chợt nghe Ngũ Lương lên tiếng: "Chưa ạ. Tôi đã tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không có tin tức. Điện thoại tắt nguồn không định vị được, hẳn là đã chuẩn bị từ trước."

Trong căn phòng tĩnh lặng, giọng nói của Trần Dục Sâm càng trở nên lạnh lùng: "Tiếp tục đi, phải tìm cho bằng được." Hắn ngừng lại, bổ sung: "Cẩn thận, đừng để Tô Y Tình biết."

Tô Y Tình giật mình kinh sợ. Trên đời này, những người có quan hệ với cô, ngoại trừ ba mẹ và An Lệ Minh thì không còn ai. Cha mẹ cô vẫn còn ở trong tù, còn An Lệ Minh thì đang ở phòng chăm sóc đặc biệt. Rốt cuộc là chuyện gì?

Trong thư phòng, Trần Dục Sâm lại dặn dò câu gì đó, Tô Y Tình nghe không rõ, chỉ thấy Ngũ Lương trả lời ngắn gọn: "Rõ ạ." Tô Y Tình đang phán đoán thì Ngũ Lương nhanh chóng từ trong phòng đi ra, cô gần như lùi lại theo bản năng, cố gắng ẩn núp.

Không ngờ, vừa lùi được hai bước, không biết Lâm Tú ra khỏi bếp từ bao giờ, không rõ là cố ý hay vô tình, bà đứng dưới tầng nhiệt tình chào hỏi: "Cô Tô, cô về rồi ạ?"

Tô Y Tình thoáng sững người, xoay lưng nhìn xuống dưới, thản nhiên trả lời: "Ừm."Lúc quay lại, Trần Dục Sâm đã mở cửa thư phòng, đứng đó nhìn cô. Mặc dù sắc mặt vẫn rất điềm tĩnh nhưng ánh mắt lại hơi co giật. Trông thấy hắn, Tô Y Tình bình tĩnh lạ thường. Cô giương cằm, lạnh lùng nhìn hắn. Ngũ Lương từ trong thư phòng bước nhanh ra, khách khí chào cô, sau đó đi xuống.

Chỉ còn Trần Dục Sâm và Tô Y Tình ở cửa.

Trần Dục Sâm chăm chú nhìn cô, nhẹ nhàng bảo: "Mộ Hi, vào đi." Hắn quay người vào trước, ra hiệu cho cô đóng cửa. Hắn dựa trước bàn hờ hững nhìn cô, đôi môi mỏng khẽ mím thành một đường: "Nghe được bao nhiêu rồi?"

"Không nhiều." Tô Y Tình ngồi xuống, ngước lên nhìn hắn, không có ý định giấu diếm: "Các anh đang tìm ai, chuyện cần giấu tôi là gì?"

Hắn không trả lời ngay, ngập ngừng một chút, đáp: "Đang tìm Tô Hoài."

Tô Y Tình giật mình, trong lòng như có một tảng đá lớn rơi xuống. Cô không dám biểu hiện, tiếp tục trầm mặt, cười lạnh: "Tìm em ấy? Tại sao vậy?"

Tô Hoài làm em họ của cô, tuy là chị em họ, nhưng hai người không mấy thân thiết, từ nhỏ con bé đã sống ở thôn quê, còn cô sống ở thành phố, ấn tượng của cô về An Hòa cũng chỉ có đôi mắt đen láy, làn da màu bánh mật khỏe mạnh và nụ cười tươi rói như nắng xuân ấm áp.

Dường như bao nhiêu lần tích đức của gia đình người chú Tô Sính kia đều dồn vào người con bé, trái ngược với người mẹ bị người ta chán ghét, con bé lại dễ thương vô cùng.

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.