Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Em nghĩ em là ai?

Phiên bản Dịch · 1516 chữ

Chương 74: Em nghĩ em là ai?

“Báo thì báo thôi.” Cô cũng chẳng quan tâm lắm, dù sao là một người đã chết, có báo thì cũng có tác dụng gì.

Nhưng hiển nhiên câu nói này đã dỗ Trần Dục Sâm vui vẻ, khóe miệng hắn nhếch lên, vẻ u ám trong mắt cũng tan biến đi không ít.

“Sau này trở về, tôi sẽ cho em một hôn lễ độc nhất vô nhị, tôi nhất định sẽ bảo vệ em, sẽ không để em chịu tổn thương thêm lần nào nữa.” Giống như một lời tuyên thệ, một lời hứa trịnh trọng đối với cả cuộc đời sau này của Tô Y Tình.

Tuy biết rằng lời hứa này khó mà thực hiện được, nhưng trong lòng cô vẫn không khỏi rung lên từng hồi, cảm giác hạnh phúc vừa mới le lói lên đã bị cô ép xuống.

Dưới sự kiên trì của Tô Y Tình, cuối cùng hắn cũng quyết định lịch về nước của bọn họ cũng là vào ba ngày sau.

Vừa bước sân bay, cô đã không nhịn được thở ra một hơi thoải mái. Đúng là có đi tới đâu cũng không thể bằng đất nước của mình được.

Qua kỳ nghỉ dài hạn này, tâm trạng của cô cuối cùng cũng tốt hơn trước rất nhiều, ít ra cô không còn ít nói, lạnh lùng như trước nữa.

Trần Dục Sâm cũng không thể không thừa nhận rằng ý kiến của Ngũ Lương đưa ra quả nhiên là chính xác, đi qua nước ngoài thư giãn, thái độ của Tô Y Tình đối với hắn cũng đã hòa hoãn hơn một chút.

Chỉ có điều, bình yên này chẳng kéo dài bao lâu thì bão tố đã ập tới.

Sau khi trở về nước, việc đầu tiên Trần Dục Sâm làm chính là đưa cô đi gặp đám anh em của mình, giới thiệu cho bọn việc Tô Y Tình chính là chị dâu của bọn họ.

Với hành động này của hắn, Tô Y Tình chỉ cười nhạt, từ chối cho ý kiến.

Chỉ là, buổi tối hôm đó, cô nghe được một tin rất thú vị…

Vừa mới định đẩy cửa phòng Vip bước vào, bên trong đã truyền tới tiếng nói cười ha ha của Đầu Trọc:

“Mẹ nó, ả Mai Hồng Linh đó không hổ là diễn viên, dáng người còn chuẩn hơn mấy em bên chỗ chị Hoa. Chỉ có điều sức chịu đựng hơi kém, đám anh em mới kịp làm một lần, còn chưa kịp cảm thấy mùi vị gì thì đã lăn ra ngất. Cũng tiếc thật, người đẹp như vậy mà anh Sâm cũng không thương tiếc, tao nghe nói…”

Mấy câu sau, Tô Y Tình không thể nghe lọt tai được nữa.

Nhìn thấy gương mặt cô trắng bệch, Trần Dục Sâm không nói hai lời lập tức cho cậu ta đưa cô về.

Trên đường trở về, trong đầu Tô Y Tình bất giác lại nhớ tới câu khi nãy của Đầu Trọc:

“Mai Hồng Linh chết rồi, chết rất thảm. Đám pháp y bên phía cảnh sát nói, con ả đó bị chém đứt tứ chi, chảy máu đến chết, thời gian kéo dài bốn năm giờ. Thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, khuôn mặt còn bị vụn thủy tinh cào nát."

“… Chậc chậc, tao đoán có lẽ cũng vì mức độ nghiêm trọng của vụ này, cho nên đám cảnh sát kia không dám thông báo ra ngoài, chỉ sợ gây chân động hoang mang dư luận, cho nên mới thông báo rằng cô ta chết vì tự tử!”

“Tô tiểu thư, Mai Hồng Linh ngu ngốc, đắc tội với người không nên đắc tội… Tôi khuyên cô một câu, Ngài Trần rất nguy hiểm, đừng chọc giận ngài ấy, sẽ không có lợi gì cho cô cả.” Ngũ Lương theo bên cạnh cô, đương nhiên những lời cô nghe thấy cậu ta cũng nghe thấy, nay thấy cô thất thần, cậu ta không nhịn được nhiều lời một chút.

Mai Hồng Linh, cô ta chết thảm như vậy. Tới bây giờ cô vẫn chưa thể tin được, một người phụ nữ xinh đẹp thông minh như cô ta lại bị chặt chân chặt tay.

Dạ dày cô bỗng quặn lên.

"Ngũ Lương, dừng xe!" Cô quát lớn.

Cậu ta giật mình nhìn cô, lập tức dừng xe.

Tô Y Tình chạy xuống xe, ngồi ven đường nôn khan liên tục.

"Tô tiểu thư, cô không sao chứ?" Ngũ Lương thân thiết hỏi.

"Ngũ Lương, là hắn làm đúng không?" Tô Y Tình hít sâu một hơi, tựa vào thân cây, cơ thể như bị rút sạch sức lực.

"Tô tiểu thư..." Cậu ta có phần khó xử.

"Quên đi, chúng ta đi thôi." Thấy cậu ta không muốn nói, cô phẩy tay, không muốn gây khó dễ, đáp án không cần nói cũng biết, loại chuyện này, chỉ có hắn mới làm được.

"Tô tiểu thư, cô..." Ngũ Lương lo lắng nhìn cô.

“Yên tâm, tôi không ngốc đến mức chất vấn hắn chuyện này đâu." Mà cô dựa vào đâu để chất vấn?

Buổi tối, Trần Dục Sâm vừa xuất hiện liền ôm cô vào lòng, cô cảm thấy chính mình đang phát run.

Cùng ăn bữa tối, Tô Y Tình tận lực tránh né mắt hắn, cô không biết hắn có phát hiện hay không.

Cô cố gắng khống chế cảm xúc, nhưng khi nhìn thấy đĩa thịt bò tái đỏ trên bàn, tâm trí lại liên tưởng đến thi thể không toàn vẹn của Mai Hồng Linh, dạ dày lập tức quặn lên.

Tô Y Tình không nhịn nổi, chạy vào toilet nôn mửa.

"Mộ Hi, em sao vậy?"

"Đừng chạm vào tôi!" Cô gạt tay hắn ra, nhìn hắn buồn buồn, cô nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi: "Xin lỗi, tôi không sao."

"Ngũ Lương, Mộ Hi sao vậy?" Ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng

Cậu ta bối rối nhìn cô: "Tô tiểu thư… Hôm nay đã nghe đám Đầu Trọc kể về chuyện đó."

"Ngũ Lương, cậu tự biết phải làm thế nào."

"Đủ rồi, Trần Dục Sâm!" Cảm xúc của cô rốt cuộc cũng bùng nổ, cô thật sự không chịu nổi thái độ coi mạng người như cỏ rác của hắn.

"Mộ Hi, em có nhớ ai đã hại mình không?"

Tô Y Tình cố gắng tiết chế cảm xúc: "Đương nhiên là tôi nhớ, nhưng tôi không bảo anh giết cô ta."

Người phụ nữ cũng gián tiếp gây ra đau khổ cho cô, sao cô có thể không nhớ cho được!

"Tôi chỉ biết là, tôi trừng phạt đúng người đúng tội, cô ta khiến em..."

"Trần Dục Sâm, đừng lừa mình dối người, trong lòng anh hiểu rõ, người làm tôi tổn thương sâu nhất chính là anh. Mỗi lần lên giường cùng anh, tôi đều có cảm giác như bị cưỡng hiếp!"

Hắn nhìn cô, lạnh lùng nở nụ cười: "Cuối cùng cũng nói ra. Sợ tay tôi dính máu gì cơ chứ? Em nghĩ Vương Nặc Thiên, à không, phải là gọi là Lệ Minh Quân mới đúng chứ nhỉ, hắn thì sạch sẽ sao, em nghĩ cậu ta chưa từng giết người hay sao? Chẳng qua lấy cớ mà thôi!"

Hắn bóp chặt cằm cô, ánh mắt trở nên thô bạo.

Tô Y Tình nhìn hắn, bỏ qua điểm quan trọng nhất trong lời của hắn, cười nhẹ: "Nhưng anh ấy không hề giết người vô tội, điểm này không phải anh là người rõ nhất sao?"

"Đương nhiên tôi rõ, em chịu ăn hết đau khổ, lại còn nói sẵn lòng chịu đựng, cũng không phải là vì nó sao? Em thật vĩ đại! Đến tận bây giờ em nằm dưới thân tôi, vẫn còn nghĩ tới nó. Nó còn sống, em tưởng tôi không biết sao?"

Tim cô nhất thời cứng lại, cái gì? Ai còn sống?

Trông thái độ của cô, hắn cười châm chọc: "Trên giường vừa cười với tôi, xuống giường liền khóc vì nó, em coi tôi là người mù? Trần Dục Sâm tôi đây chưa bị đùa giỡn như vậy bao giờ. Nhìn em vì nó mà miễn cưỡng cười vui, tôi chỉ hận không thể xé xác em ra!"

Cô biết, sớm muộn gì bọn họ cũng tới bước này, thế nhưng... Đáy lòng vẫn đau nhói.

"Tôi khóc, không phải là vì anh ta… Hơn nữa, anh nói ai còn sống? Không phải là Vương Nặc Thiên vẫn luôn còn sống sao?"

Tại sao Vương Nặc Thiên lại là Lệ Minh Quân? Không thể nào có chuyện này, không phải là Lệ Minh Quân đã chết sao?

"Đừng bày ra vẻ mặt đó với tôi. Tôi biết, em thương hại tôi. Tô Y Tình, tôi rất muốn bổ đầu em ra, nhìn xem bên trong rốt cuộc chứa cái gì. Tôi cần em thương hại? Em nghĩ em là ai?" Giọng hắn tỏ rõ khinh thường.

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.