Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lấy lòng

Phiên bản Dịch · 2199 chữ

Chương 55: Lấy lòng

“Mày… Mày…” Ông cụ Trần ôm ngực thở không ra hơi. Chỉ tay vào Trần Dục Sâm, nhưng không nói thêm được câu nào.

Tâm trạng tốt đẹp của hắn vốn dĩ đã bị phá hỏng từ khi Mai Hồng Linh xuất hiện, nay càng tệ hại hơn. Hắn sầm mặt, đứng dậy rời khỏi biệt thự Nhà họ Trần.

Suốt cả quá trình xe chạy, Trần Dục Sâm im lặng suy tư, không nói một lời nào. Khiến cho Ngũ Lương cầm tay lái thấp thỏm không yên.

“Cho người lấy về.” Mãi tới khi xe sắp tiến vào nhà, hắn mới lạnh nhạt phun ra bốn chữ.

Ngũ Lương ‘a’ một tiếng, ngớ người ra vài giây, mãi sau đó mới biết hắn đang nói về cái gì, cậu ta trầm mặc gật đầu: “Vâng.”

-

Khi về tới biệt thự của mình, khác hẳn với những gì Trần Dục Sâm dự đoán trước đó, Tô Y Tình thực ra không phải đang say giấc nồng như mọi lần khác, mà thay vào đó lại đang ngồi chờ hắn về nhà, rồi sau đó còn pha cho hắn một cốc sữa ấm, mang vào tận trong thư phòng.

“Mệt không?” Tô Y Tình bất ngờ nói, còn bước tới phía bên cạnh Trần Dục Sâm, đưa tay ra định giúp hắn xoa xoa hai bên huyệt thái dương.

Trần Dục Sâm đột nhiên nhận được sự quan tâm hiếm có của Tô Y Tình, vô cùng kinh ngạc, thế nhưng ngoài mặt vẫn cau mày, đẩy tay cô ra rồi tránh sang một bên.

Tô Y Tình nhìn Trần Dục Sâm trông có vẻ như không muốn cô động vào người hắn, cũng biết điều mà thu tay về. Cô cảm thấy có thể Trần Dục Sâm sẽ thắc mắc về những hành động của cô rồi sinh ra hoài nghi, vì vậy nên bồi thêm một câu: “Tôi thấy dạo này anh liên tục đi sớm về khuya, có lẽ là phải giải quyết chuyện công ty nhiều nên sẽ rất mệt. Coi như...” Tô Y Tình hơi ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: “Coi như trả công bao ăn ở đi.”

Nói rồi cô lập tức xoay người quay trở về phòng riêng của mình. Trần Dục Sâm ngồi trong phòng đọc sách, nghe tiếng cửa đóng vào ‘cạch’ một cái, hai vai mới chợt thả lỏng. Hắn cầm cốc sữa còn ấm đang tỏa mùi thơm lừng, xoay qua xoay lại, nhìn nó đăm chiêu một hồi rồi ngửa đầu uống cạn, trong lòng không ngừng suy đoán lí do khiến Tô Y Tình làm ra những hành động như vậy.

Đồng thời trong lúc đó, ở một căn phòng khác, Tô Y Tình mệt mỏi nằm vật ra giường.

Cô nhớ ba mẹ.

Cô muốn gặp họ, cũng muốn quay trở về nhà.

Nhưng với tình cảnh bị giam lỏng như hiện tại, việc đó là bất khả thi. Cho dù Tô Y Tình chủ động ngỏ lời xin phép Trần Dục Sâm, cô biết rằng hẳn là hắn sẽ thẳng thừng từ chối ngay. Vì vậy, thay vì suốt ngày tỏ thái độ như mọi khi, có lẽ cô sẽ phải đối xử tốt với hắn hơn vậy.

Biết sao được, đành phải xuống nước trước thôi. Ngày mai cô sẽ đánh tiếng xin phép hắn.

Sáng hôm sau.

Dạo gần đây Tô Y Tình đã thường xuyên ăn đủ bữa hơn rồi, điều đó khiến cho dì Lâm Tú vô cùng vui mừng, món ăn làm ra cũng vô thức ngon hơn.

Tô Y Tình ăn ngon lành, xong xuôi mới ngẩng đầu lên, từ tốn nói với Trần Dục Sâm: “Tôi có chuyện muốn hỏi ý kiến của anh.”

“Nói đi.” Trần Dục Sâm đang vội đến công ty, không có kiên nhẫn nghe cô dài dòng.

“Tôi muốn gặp bố mẹ” Tô Y Tình không do dự mà nói, “Và trở về nhà.”

“Không được.” Quả nhiên không ngoài dự đoán, Trần Dục Sâm thẳng thừng từ chối cô.

Tô Y Tình cũng lường được trước điều này nên không quá hụt hẫng, thứ cô cần bây giờ là thời gian để lấy lòng Trần Dục Sâm dần dần.

Vì vậy, trong suốt những ngày sau đó, Tô Y Tình vẫn luôn âm thầm chăm sóc, ân cần lấy lòng hắn. Trần Dục Sâm thấy cô dành sự dịu dàng hiếm thấy cho mình, trong lòng cũng rất hưởng thụ, chỉ có điều là ở ngoài mặt hắn vẫn luôn tỏ ra né tránh và ghét bỏ, khiến Tô Y Tình đến cùng vẫn không đoán được rốt cuộc là hắn đang nghĩ gì về mình.

Cứ như thế qua một thời gian sau đó, Tô Y Tình lại mở miệng nhắc lại chuyện hôm ấy, rằng cô muốn được gặp bố mẹ, cô muốn về nhà.

Cuối cùng Trần Dục Sâm cũng đành bất lực trước sự kiên trì của cô, nhưng chỉ cho phép cô đi thăm bố mẹ mà thôi, sau đó còn giao việc cho Ngũ Lương sắp xếp hộ tống Tô Y Tình.

Đối với Tô Y Tình thì nhiêu đó cũng là đủ rồi, cô cảm ơn Trần Dục Sâm rồi theo Ngũ Lương lên xe tới nhà giam, gặp bố và mẹ của cô.

Nhờ vậy mà ở trên xe, Tô Y Tình mới có cơ hội để bắt chuyện với Ngũ Lương.

Cô hỏi vu vơ vài chuyện xung quanh công ty của Trần Dục Sâm, xong rồi lại quay trở về hỏi đến bản thân hắn. Ngũ Lương cũng không né tránh vấn đề gì mà thoải mái trả lời, được hỏi bao nhiêu thì đáp bấy nhiêu.

Nói qua nói lại một hồi, Ngũ Lương chợt kể rằng: “Vào cái hôm mà cô đột ngột biến mất đó, Ngài Trần cứ như sắp phát điên lên đến nơi vậy.”

Tô Y Tình nghe đến đây thì có chút tò mò: “Phát điên là phát điên như thế nào cơ?”

“Ngài ấy tìm cô một hồi mà không thấy, thế là liền lập tức cử một đống người truy tìm cô ra bằng được.” Ngũ Lương chậm rãi kể lại, trong ánh mắt còn ẩn ẩn đôi chút ánh thương cảm, “Cứ tìm mãi, liên tục suốt mấy tiếng đồng hồ như vậy, cuối cùng mới tìm được cô.”

Ngũ Lương kể đến đây, hơi do dự một chút rồi quyết định tiếp tục câu chuyện: “Từ trước tới nay, tôi chưa từng thấy bất cứ một ai có thể khiến cho Ngài Trần hoảng loạn mà kiên nhẫn đến như vậy.”

Tô Y Tình có chút ngạc nhiên vì câu nói vừa rồi, hỏi tiếp: “Hoảng loạn? Ý anh là sao cơ?”

Ngũ Lương vốn dĩ cũng không muốn che giấu bất cứ điều gì mà trả lời: “Đúng vậy, chính là vì lo lắng cho cô nên mới sinh ra hoảng loạn. Người khác nhìn thì không thấy, nhưng tôi thì thấy được.”

Nghe đến đây, trong lòng Tô Y Tình bỗng dưng lại rối như tơ vò, mà lại giống như có sợi lông mảnh nào khe khẽ cọ vào tim, khiến nó rung lên từng hồi mạnh mẽ.

Chẳng biết đây là loại tư vị gì nữa, cũng chẳng biết nên bày ra biểu cảm như thế nào mà đối mặt.

“Vậy à…” Qua một khoảng thời gian im lặng, cô khẽ thì thầm vài chữ, không biết là nói cho Ngũ Lương nghe, hay là nói cho mình nghe.

Ngũ Lương cũng không mấy bận tâm, đang trên đà câu chuyện, cậu ta buột miệng nói ra: “Ban đầu thì ít ra Ngài Trần còn biết được tung tích của cô, thế nhưng tìm kiếm nửa đường thì mất gian hiệu, vì vậy nên cuộc tìm kiếm bỗng trở nên khó khăn vô cùng.”

Nghe tới đây, trong lòng cô thầm giật mình, tìm được tung tích, có nghĩa là… Trên người cô có thiết bị theo dõi?

Cô bỗng nhiên thấy lạnh cả sống lưng, thế cho nên, những gì mà cô làm, cô đã đi đâu, hắn cũng đều biết?

Ngũ Lương vẫn còn chưa biết mình đã mang thêm phiền phức lớn cho Ngài Trần của mình, vẫn thản nhiên nói: “À, đúng rồi, ai là người đưa cô tới khách sạn đó vậy, điện thoại của cô để ở đâu, sao chúng tôi gọi mãi vẫn không liên lạc được?”

“… Tôi tự đi tới. Điện thoại… Để quên lại chỗ đó rồi.”

“Bảo sao chúng tôi tìm mãi không ra!” Ngũ Lương đập tay vào vô lăng một cái, nghiến răng nói.

Thiết bị theo dõi được gắn vào trong điện thoại!

Tô Y Tình nghĩ đến đây, trong lòng liền thầm cảm thấy may mắn vì đã để điện thoại lại hội sở ăn chơi Dạ Thiên. Dù sao bây giờ cô cũng không có nhu cầu liên lạc với ai, điện thoại, không cần thiết phải có.

Thế nhưng ngẫm nghĩ một hồi, Tô Y Tình lại nhớ tới chuyện ban nãy mà Ngũ Lương kể. Cô không ngờ rằng Trần Dục Sâm lại có thể kiên nhẫn đến thế vì cô, tìm kiếm tung tích của cô trong suốt ngần ấy giờ đồng hồ.

Cho dù Tô Y Tình biết là không nên, thế nhưng cô vẫn không thể ngăn được chút cảm giác nóng ấm trực trào ra trong lòng mình.

Không lâu sau đó, họ có mặt trước cổng trại giam. Tô Y Tình nhìn cái nơi chốn tồi tàn này, trong lòng chợt sinh ra một cảm giác thương xót khôn nguôi cho cha và mẹ. Cô luôn tin chắc rằng họ vốn ăn ở hiền lành, làm ăn thanh bạch, không đời nào có thể dính vào một vụ bê bối khủng khiếp đến như thế, trừ phi có kẻ cố tình hãm hại.

Tô Y Tình nhìn cha mình qua tấm kính, nhìn ông nay đã gầy rộc hẳn đi so với lần cuối gặp mặt, đau xót lại càng thêm thấm thía rõ rệt.

Cô nhất định phải tìm lại công bằng cho cha mẹ mình!

Mỗi lần tới chỉ được gặp một người. Hôm nay Tô Y Tình chỉ có thể gặp bố, còn mẹ thì cô gửi một bức thư hỏi thăm.

Giữa cha con Tô Y Tình bị ngăn bởi một tấm kính dày cộp, khiến câu từ nói ra khó nghe vô cùng. Tô Tùng Nam hiền từ nhìn con gái mình, liên tục trấn an cô bằng cách nói rằng bản thân và mẹ của cô ở nơi này không hề cực khổ như cô tưởng tượng. Tô Y Tình gật đầu đáp lại, dẫu trong lòng cũng biết rõ rằng đó đều chỉ là những lời nói dối.

Nói qua nói lại một hồi, không hiểu sao lại nói tới tình hình hiện tại. Tô Tùng Nam nói: “Ba biết con luôn muốn giúp ba và mẹ được thoát ra ngoài, thế nhưng chắc chắn một mình con không thể chống lại hắn được.”

Tô Y Tình cũng hiểu rõ trạng thái hiện tại của bản thân vô lực tới mức nào. Cô ‘vâng’ một tiếng, rồi nói: “Con hiểu, chỉ là dù có thế nào đi chăng nữa, con cũng sẽ cố gắng hết sức mình.” Tô Y Tình đặt tay lên cửa kính, tựa như đang cố chạm vào gương mặt tiều tụy của cha mình, nói tiếp: “Con tin hai người vô tội.”

Tô Tùng Nam thở dài, nói với con gái: “Ba biết một người có thể giúp con. Con hãy tìm đến cảnh sát Sở, đó là một người rất đáng tin cậy.”

Tô Y Tình lơ đễnh gật đầu, thầm ghi nhớ cái tên này.

Ông lại để ý thấy con gái mình có vẻ thất thần mất tập trung, vì vậy nên dường như chưa đủ an tâm, còn cố ý dặn dò thêm: “Mộ Hi, con cũng đừng cho rằng người nhà đều đáng tin tưởng, phải đề phòng chú của con…“ Lời còn chưa dứt, tiếng chuông báo hiệu hết giờ hỏi thăm đã vang lên.

Tô Tùng Nam tranh thủ nói nốt: “Tô Sính không phải người tử tế gì cho cam đâu, con hãy nhớ để ý nó.”

Thời gian gặp mặt đã kết thúc, bỗng có hai người giám ngục đồng loạt đi đến áp giải Tô Tùng Nam về phòng giam. Trước khi bước, ông còn ngoái lại, nói với Tô Y Tình thêm một câu cuối cùng, giống như tiếp thêm sức mạnh cho cô, hoặc cũng có lẽ là tự động viên chính mình. Ông nói: “Sự thật chỉ có một, vĩnh viễn sẽ không thay đổi.”

Câu nói cuối đó như thể có ma lực, liên tục vọng đi vọng lại trong đầu Tô Y Tình. Cô ngồi lại đó một hồi lâu, sau khoảng thời gian ngây người ngắn ngủi, hai bàn tay bỗng siết chặt lại.

Đúng vậy. Sự thật, luôn chỉ có một mà thôi.

Không ai có thể thay đổi được.

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.