Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Muốn cũng được, không muốn cũng được

Phiên bản Dịch · 1843 chữ

Chương 54: Muốn cũng được, không muốn cũng được

“Ồ? Còn có cả tình nhân nữa rồi cơ à?” Mai Hồng Linh giả bộ bất ngờ, thế nhưng trong giọng nói lại ẩn ẩn chút giễu cợt và ngả ngớn.

Tô Y Tình vốn luôn chỉ im lặng đứng ở sau lưng Trần Dục Sâm từ nãy đến giờ, nghe đến câu này thì mới bước ra, mặt đối mặt với Mai Hồng Linh. Mai Hồng Linh nhìn thấy cô thì cực kì kinh ngạc mà thốt lên: “Là cô sao?”

Mai Hồng Linh vừa nhìn thấy Tô Y Tình thì ngay lập tức nhận ra được đó chính là người mà mình chỉ vừa mới gặp chưa lâu, không những vậy còn từng thấy nhau ở khách sạn trước đó. Mà thậm chí, có lẽ biết đâu ngay từ cái ngày hôm đó, Tô Y Tình đã nhìn thấy qua được chuyện cô ta đi ra khỏi khách sạn với một gã trung niên khác rồi thì sao? Mai Hồng Linh vừa mới nghĩ đến đây, trong lòng đã liền cảm thấy sợ hãi không thôi, lo lắng rằng chuyện mình đã từng qua đêm với người đàn ông khác không chừng sẽ sớm bị Tô Y Tình tiết lộ ra với Trần Dục Sâm mất.

Mai Hồng Linh biết rõ rằng bản thân mình nhất định không thể nào được phép để cho chuyện này bị tiết lộ ra được, chứ nếu không thì chút danh dự và phẩm giá của cô ở trong mắt của Trần Dục Sâm rồi sẽ biến thành cái thứ gì đây?

Khi đó, đừng chỉ nói đến nối lại tình xưa, có khi hắn ta sẽ cảm thấy cô đáng ghê tởm tới mức không thèm ngó mặt nữa mất!

Vì vậy, Mai Hồng Linh bèn phải nghĩ cách kiếm cớ để kéo Tô Y Tình qua một bên nói chuyện cho ra nhẽ. Cô im lặng nhìn hai người một hồi, trong lòng thầm tính toán ra ngô ra khoai, rồi bỗng nở nụ cười với Tô Y Tình, nói: “Ừm... Tô Y Tình này, thực ra mới hồi nãy tôi còn có mấy chuyện vẫn còn chưa kịp kể với cô mà đã phải tách ra rồi, bây giờ lại có duyên gặp được, liệu cô có thời gian nói chuyện với tôi chút không?”

Nói xong rồi Mai Hồng Linh còn định đưa tay để kéo Tô Y Tình ra một chỗ khác, ai mà ngờ được rằng tay còn chưa kịp chạm đến nơi thì đã bị một bàn tay to lớn khác đánh văng trở lại.

“Hai người quen nhau sao?” Trần Dục Sâm nhìn thẳng vào khoảng cách còn trống giữa tay của Tô Y Tình và tay của Mai Hồng Linh, trong giọng nói còn lộ rõ ra sự chán ghét khó chịu.

Mai Hồng Linh thản nhiên trả lời hắn: “Quen nhau thật mà. Mới chưa đầy hai mươi phút trước tôi và cô ấy vẫn còn đang nói chuyện với nhau, ai dè lại phải tách ra sớm quá. Nếu như anh không tin lời tôi nói thì anh cứ thử quay ra hỏi Tô Y Tình xem rốt cuộc là có phải hay không đi, nhỉ?” Cô ta quay mặt sang phía Tô Y Tình, nháy mắt một cái.

Trần Dục Sâm không muốn Tô Y Tình tiếp xúc với Mai Hồng Linh, còn định bụng đưa tay kéo cô ra đằng sau lưng thêm một lần nữa nhưng lại bị giật ra.

Tô Y Tình điềm nhiên nói: “Tôi có quen cô ấy. Đợi chút, tôi đi rồi về.” Rồi để Mai Hồng Linh kéo theo đến một góc khác.

Vừa mới đi khuất khỏi tầm nhìn của Trần Dục Sâm, Tô Y Tình đã lập tức vung tay khỏi Mai Hồng Linh, lạnh giọng hỏi: “Cô muốn làm gì?”

Mai Hồng Linh thấy Tô Y Tình có vẻ như không còn ấn tượng tốt về mình nữa, liên tục lắc đầu mà thanh minh: “Tôi thật sự không có ý gì, không có ý gì hết!”

“Vậy thì tại sao còn gọi tôi theo ra tận chỗ này?” Tô Y Tình vẫn một mực đề phòng.

“Ơ hay? Rõ ràng là cô đồng ý đi theo tôi mà?” Mai Hồng Linh tỏ vẻ vô tội.

Tô Y Tình cau mày không nói, Mai Hồng Linh thấy vậy đành lùi một bước: “Được rồi được rồi. Chỉ là tôi có chút chuyện cần cô giúp...”

Tô Y Tình lập tức chặn họng: “Vì sao tôi lại phải giúp cô làm gì?”

Mai Hồng Linh vội vội vàng vàng chuyển giọng đáng thương: “Tôi thật sự không có ý gì hết mà! Chỉ là tôi muốn cô giúp tôi giữ bí mật với Lôi Sâm thôi...”

“Bí mật gì?”

“Thì... Chuyện mà cô nhìn thấy ở khách sạn ý...” Giọng Mai Hồng Linh càng lúc càng nhỏ.

Tô Y Tình chỉ nhướn mày, không đáp.

“Mộ Hi à, tôi thật sự chỉ muốn gặp lại Trần Dục Sâm thôi, chứ không phải là để phá vỡ hạnh phúc của hai người mà!” Mai Hồng Linh ôm lấy cánh tay Tô Y Tình, nhỏ giọng cầu xin, “Vì vậy nên cô có thể làm ơn giữ lại cho tôi chút hình tượng đẹp trong mắt anh ấy, được không?”

Bản thân cô không hề để tâm tới chuyện này, tất nhiên là sẽ không từ chối yêu cầu của cô ta, cô nhẹ gật đầu, cánh tay đang bị cô ta ôm chặt cũng bị rút về không chút dấu vết.

Mai Hồng Linh cũng không thèm để ý, đôi mắt khẽ cong, lộ ra ý cười: “Cảm ơn cô.” Chưa đợi Tô Y Tình đáp lại, cô ta đã liếc xuống nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó làm ra vẻ giật mình: “Tôi có việc bận, gặp lại cô sau nhé!” Đoạn mỉm cười nhìn Tô Y Tình, rồi mới xoay người rời đi.

Tô Y Tình vốn không hề biết rằng, nụ cười tươi rói kia ngay lập tức vụt tắt vào khoảnh khắc cô ta quay người. Mai Hồng Linh bỗng dưng đứng lại, ý cười nơi khóe mặt dập tắt, trong lòng chợt lạnh xuống.

Rõ ràng vị trí ở bên cạnh Trần Dục Sâm đó, đáng lẽ ra phải là của cô ta cơ mà...?

Cô xoay người đi về phía Trần Dục Sâm, vừa mới đi tới nơi, giọng nói lạnh lùng của hắn đã vang lên: “Không được tiếp xúc với cô ta nữa.”

Tô Y Tình không đồng ý cũng chẳng phản bác, chỉ im lặng để Trần Dục Sâm đưa mình về biệt thự, chỉ là sau khi trở về biệt thự, hắn không quay về phòng mà là ngồi trên xe rời đi.

Ngũ Lương cầm lái, liếc mắt nhìn gương chiếu hậu phác họa ra hình ảnh lạnh lùng mà cô độc của Trần Dục Sâm ở ghế sau. Khi nãy hắn cũng ở đó, đương nhiên là biết chuyện gì xảy ra… Người phụ nữ tên Mai Hồng Linh, cuối cùng cũng trở về rồi! Cậu ta thầm than khổ một tiếng trong lòng, từ ngày Mai Hồng Linh đi, Trần Dục Sâm không cho phép kẻ nào nhắc tới tên cô ta trước mặt hắn nữa. Chung quy là vì trong lòng vẫn còn gút mắc. Chiếc xe im lặng lao vun vút trong bóng đêm, hướng thẳng tới Nhà họ Trần.

Tại biệt thự của Nhà họ Trần.

Không ngoài dự đoán, ông cụ Trần đã chờ sẵn ở trong phòng, Trần Dục Sâm thản nhiên bước vào ngồi xuống ghế đối diện, cũng không vội mở miệng.

Ông chỉ liếc mắt nhìn hắn, tuy rằng khí phách không còn được sắc bén như trước nhưng uy danh của ông vẫn còn đó, vô hình trung vẫn luôn tạo cảm giác uy nghi cùng áp bức như cũ.

Ông dậm cây gậy gỗ trong tay ‘thình’ một tiếng xuống mặt đất, nhíu mày: “Sao lại quay về đây?”

Lúc này hắn mới chợt nợ nụ cười, chỉ là đôi mắt không hề có chút ý cười nào: “Ông nội thân mến, hẳn là ông phải biết nguyên nhân rồi chứ? Sao ông vẫn còn phải giả vờ như vậy với tôi?”

Hết lần này đến lần khác Trần Dục Sâm quay trở lại đây đều là vì một lí do, ông cụ Trần cũng đã quá quen thuộc rồi. Ông thẳng thừng từ chối ra mặt: “Thế lực bên nước ngoài, mày đừng mơ đụng vào!”

Trong ánh mắt của Trần Dục Sâm lộ rõ vẻ châm chọc: “Ông còn định giữ cho người chú Hoắc Ngạn Vũ vô dụng kia nữa à?” Rồi hắn lại mở miệng nói tiếp: “Rõ ràng trong lòng ông biết rõ, giữa tôi và Hoắc Ngạn Vũ, ai mới là người thích hợp nhất?”

Mặt ông cụ Trần tối sầm lại, ông đương nhiên biết, nếu phải lựa chọn người tiếp nhận thế lực đó, Trần Dục Sâm là người thích hợp nhất, chung quy Hoắc Ngạn Vũ vẫn còn rất nhân từ. Thế nhưng…

“Mộ Hi vẫn còn trong tay mày đúng không?” Sau một thời gian im lặng, ông cụ Trần bỗng dưng hỏi một câu không ăn nhập vào đâu.

Mày kiếm của Trần Dục Sâm khẽ nhíu lại: “Ông lại muốn làm gì?”

Nhìn bộ dáng đầy cảnh giác của hắn, ông cụ Trần khẽ bật cười, cuối cùng ông thở ra một hơi, giống như đưa ra án tử của mình: “Tha cho nhà họ Tô, thế lực đó sẽ là của mày.”

Trần Dục Sâm rõ ràng là đã đủ lông đủ cánh, không còn giống như thiếu niên năm đó mặc ông bài bố nữa rồi. Không phải ông không biết, thế lực bên nước ngoài cũng đang bị hắn thu lại, khi nào thu lại hết chỉ còn là vấn đề thời gian nữa mà thôi. Hắn còn chưa ra tay, chẳng qua là vì nể mặt mẹ của hắn năm đó mà thôi.

Cứ giữ khư khư một chút thực quyền này, chi bằng lấy nó đổi lấy một đường sinh cơ của nhà họ Tô, của đứa cháu gái duy nhất của mình.

Tuy rằng kết cục sau khi giao quyền lực vào tay Trần Dục Sâm, ông cũng đã đoán được bảy tám phần.

Trong suy nghĩ của ông, Trần Dục Sâm nhất định sẽ đồng ý điều kiện này. Thế nhưng, ông không ngờ tới thế mà hắn lại lạnh giọng từ chối: “Ông Hoắc, xin ông nhớ rõ, là tôi đang nể mặt ông, chứ không phải là xin ý kiến của ông. Ông lấy tư cách gì mà bàn điều kiện với tôi?”

Nói tới đây, hắn hơi ngừng một lát, sau đó lại tiếp tục: “Nhà họ Tô, tôi muốn. Thế lực trong tay ông, ông muốn cũng phải giao ra, mà không muốn cũng nhất định phải giao ra!”

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.