Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mày còn biết đường quay về à!

Phiên bản Dịch · 2317 chữ

Chương 56: Mày còn biết đường quay về à!

Tô Y Tình bước ra khỏi cổng trại giam, không ngoài dự đoán, Ngũ Lương đã đậu xe sẵn ở ngoài cách đó không xa, xe của Trần Dục Sâm là loại xe giới hạn bản đặc biệt, thản nhiên đậu công khai ngoài đường như thế, đương nhiên là thu hút không ít ánh nhìn ngưỡng mộ.

Ánh mắt đó, cô tập mãi cũng quen, cô nheo mắt lên nhìn trời, cảm thấy vẫn còn sớm, có lẽ vẫn có đủ thời gian về nhà. Lòng bàn tay Tô Y Tình siết chặt một tờ giấy mỏng, trên đó chính là một dãy số xiên xiên xẹo xẹo, có lẽ là được viết vội, ngay cả tờ giấy ghi dãy số cũng bị xé hơn phân nửa. Đây chính là số điện thoại di động cá nhân của cảnh sát Sở mà cô vất vả lấy được. Bởi vì không có điện thoại, cho nên cô chỉ có thể nhờ người đó ghi vào trong giấy.

Cô nhét mảnh giấy vào trong người, nhanh chóng đi về phía xe. Vừa ngồi lên xe, chưa đợi Ngũ Lương mở miệng, Tô Y Tình đã chặn họng hắn: “Đưa tôi trở về nhà họ Tô.”

“Ngài Trần…”

“Tôi đã báo với anh ta rồi, đi đi.”

Ngũ Lương vẫn còn chưa tin tưởng lắm, chần chờ nhìn cô hồi lâu, có ý muốn lấy điện thoại ra gọi cho Trần Dục Sâm. Nhìn thấy động tác của cậu ta, người Tô Y Tình khẽ run lên. Cũng may không biết bên kia xảy ra chuyện gì, Trần Dục Sâm không bắt máy. Cô lại giục thêm một lần nữa, mãi tới lúc này Ngũ Lương mới ném điện thoại qua một bên, đánh xe đi tới nhà họ Tô.

Nhà họ Tô ở phía Tây thành phố, đi mất gần ba mươi phút mới tới nơi. Xe vừa dừng lại, cô đã nhanh chân bước xuống, trước khi đóng cửa xe, cô còn ngoái đầu lại dặn dò: “Cậu không cần chờ tôi đâu, cậu về trước đi, tự tôi sẽ về sau.”

Đương nhiên là Ngũ Lương không dám nghe theo cô, nếu như bỏ cô lại một mình ở đây, có lẽ cái đầu trên cổ cậu ta cũng đã tới lúc tháo xuống đưa cho Trần Dục Sâm rồi. Tô Y Tình cũng không ép nữa, ra hiệu cho cậu ta lùi xe cách xa nơi này một chút, tránh khỏi việc khiến người ta chú ý.

Tuy rằng nhà cô mở công ty, nhưng mẹ của cô lại là giảng viên đại học, cho nên biệt thự của bọn họ nằm ở một khu dân cư khá yên tĩnh, an ninh cũng rất tốt. Chỉ bằng việc xe của Ngũ Lương mới dừng ở đây không lâu đã có ba bốn người bảo vệ tiến tới là đủ biết an ninh của nơi này tốt cỡ nào rồi.

Nhìn thấy đám bảo vệ đi tới, cô cũng không hề bối rối, nhẹ giọng chào hỏi bọn họ.

Đám bảo vệ nhìn thấy người tới là Tô Y Tình cũng yên tâm hơn phần nào, dạo gần đây khu này xảy ra nhiều chuyện quá, làm an ninh không được tốt lắm, mới buổi tối hôm trước còn có cả trộm. Khiến bọn họ suýt chút nữa đã mất việc.

“Mộ Hi, về rồi đấy à?” Một người bảo vệ trong đó có quan hệ khá tốt với cô, nhìn thấy Tô Y Tình thì cười cười hỏi thăm.

“Vâng.” Cô mỉm cười đáp lại, sau đó lại tiếp lời: “Dạo gần đây bận học quá, giờ cháu mới có thời gian để về thăm nhà…”

Lời vừa ra, đám bảo vệ trước mắt đột nhiên lại nhìn cô bằng ánh mắt rất kỳ lạ. Trong lòng cô nghi hoặc, nhưng còn chưa kịp mở miệng hỏi thì bọn họ đã viện cớ rời đi.

Mãi sau này cô mới biết, hóa ra bọn họ nhìn cô bằng ánh mắt như vậy, là bởi vì người chú Tô Sính kia của cô bảo rằng cô đã đi làm tình nhân cho một lão già nào đó rồi!

Trong lúc Tô Y Tình sải bước về phía biệt thự, Ngũ Lương ở bên này lại gặp rắc rối không nhỏ. Cậu ta vừa định cho xe đậu ở một nơi cách biệt thự không xa thì đã nhận được cuộc gọi, không biết người phía bên kia đã nói gì, chỉ thấy sắc mặt của cậu ta đột nhiên tái mét, vội vã quay xe phóng đi, cũng không báo với Tô Y Tình tiếng nào.

Đương nhiên lúc này cô cũng không hề hay biết chuyện gì xảy ra, cô chỉ biết rằng, người hầu không cho cô vào nhà!

Tô Y Tình nhìn căn biệt thự vừa quen thuộc vừa xa lạ một lượt, cô cảm thấy khó chịu, bởi vì người trong biệt thự đều đã được thay mới, không phải là đám người cũ nữa. Bọn họ lần đầu nhìn thấy cô, đương nhiên là sẽ không cho cô vào. Cũng may Tô Y Tình cũng không phải chờ lâu lắm, một người quản gia đã già nhìn thấy cô trở lại, vội vàng chạy ra ngoài mở cửa cho cô vào.

Đám người hầu mặc dù không ưa ông lão đó lắm, nhưng dù sao cũng đã ở nhà họ Tô lâu hơn bọn họ, bọn họ tất nhiên vẫn nể mặt ông ta, cũng không tiện cản lại nữa, chỉ mở miệng khẽ mắng một tiếng ‘Lão già xúi quẩy’, rồi xoay người rời đi.

Mãi tới lúc này, lão quản gia đó mới nheo đôi mắt, khóe mắt toàn vết chân chim, gương mặt hiền từ, đôi mắt đục ngầu hơi đỏ hoe, nhìn đi nhìn lại mới dám xác nhận người trước mắt chính là Tô Y Tình.

Khóe mắt lão quản gia chảy ra vài giọt nước mắt, nước mắt vừa chảy ra, ông lại vội vàng giơ tay lau đi, chất giọng già nua run rẩy: “Mộ Hi… Là cháu… Là cháu thật đấy à… Không phải là ta đang nằm mơ đó chứ…”

“Chú Lý, chú đừng khóc, là cháu, Mộ Hi đây, cháu đã về đây rồi!” Nhìn thấy Lý Hàm khóc, cô lập tức luống cuống tay chân, không biết nên làm gì cho phải.

Lý Hàm là một ngư dân vùng biển, một lần tàu ra khơi gặp nạn bị đắm tàu, ông may mắn được cha của cô cứu, từ đó đi theo bọn họ. Tới nay cũng đã ngót nghét được hơn ba mươi năm rồi. Gọi ông là quản gia, nhưng thật ra trong lòng của bọn họ đã xem ông như người nhà từ lâu.

Đột nhiên nhà họ Tô xảy ra chuyện, Lý Hàm chỉ có thể trơ mắt bất lực nhìn cha mẹ cô bị người ta tống vào tù, còn Tô Y Tình thì đột nhiên mất tích mấy tháng. Cả nhà họ Tô lớn như vậy lại rơi vào tay Tô Sính. Lý Hàm đi cũng không được, mà ở cũng không xong. Do dự mãi mới quyết định ở lại đây để chờ Tô Y Tình, cuối cùng cũng đợi được ngày cô trở về.

“Lâu nay cháu ở đâu vậy, cháu có biết là Tô Sính kia đã chuyển vào đây sống rồi không?” Giọng của ông không nén nổi lo lắng, mới hai tháng thôi mà Tô Y Tình đã gầy đi nhiều quá… Cả đời ông không có con, cho nên ông luôn xem Tô Y Tình là con ruột của mình, nay nhìn thấy cô hao gầy như vậy, nói không đau lòng chính là nói dối.

Cô nở nụ cười gượng gạo, ậm ừ đáp vài lời: “Cháu có việc ở trường, hôm nay mới rảnh để trở về…”

“Ta biết nhất định là sẽ như vậy mà, sao cháu có thể đi theo cái lão già nào đó chứ!” Tới lúc này, Lý Hàm mới thở ra một hơi, như trút được gánh nặng, sau đó lại nói tiếp: “… Trước khi cha mẹ cháu rời đi đã giao cháu cho ta chăm sóc, nếu như cháu thật sự… Thật sự… Thì ta làm sao còn mặt mũi nào gặp cha mẹ cháu nữa chứ!”

Nụ cười của Tô Y Tình cứng đờ ở khóe môi. Đáy lòng lại trùng xuống vài phần, nhìn gương mặt của Lý Hàm, cô lại càng không dám nói ra sự thật rằng mình thật sự làm tình nhân cho Trần Dục Sâm, cho chính kẻ thù của mình!

Trong lúc bất giác, hai người đã đi vào nhà chính, Lý Hàm vỗ vỗ tay cô: “Cháu gầy đi nhiều quá, đợi ta chút, ta làm chút gì đó cho cháu ăn. Tay nghề của chú Lý đây vẫn rất tốt đó!” Nói xong, ông còn vỗ ngực tự hào vài cái, cơn ho lập tức không thể kiềm chế dội lên tận cổ họng.

Ánh mắt Tô Y Tình tràn đầy ấm áp, bàn tay không ngừng vỗ vào lưng Lý Hàm giúp ông nhuận họng. Đúng là chỉ có ở đây, cô mới cảm nhận được chút ấm áp của tình thân. Mặc dù cô đã ăn rất no rồi, nhưng cô vẫn không nỡ từ chối ý tốt của ông, bèn gật đầu.

Sau khi đã xác định ông đi tới nhà bếp, lúc này, Tô Y Tình mới chậm rãi bước vào nhà.

Vừa mới bước vào, cô đã ngạc nhiên. Bày trí trong nhà quá lóa mắt rực rỡ, không hề giống như trước kia. Thảm nhung lót sàn, đèn chùm rực rỡ, bình cổ quý giá, bàn ghế chạm khắc tinh xảo. Trong nháy mắt cô còn tưởng mình bước nhầm vào cung điện nào. Nhìn thấy cảnh này, trong đầu Tô Y Tình lập tức bật ra mấy chữ ‘xa hoa lãng phí’.

Cũng có thể thấy được, Tô Sính tiêu xài tiền của công ty của cha cô không hề có một chút áp lực nào. Biệt thự của nhà họ Tô vốn rất đơn giản, của Trần Dục Sâm lại càng không phải nói, chỉ có ba màu đen xám trắng. Giờ cô mới để ý, quần áo của Trần Dục Sâm cũng chỉ có màu đen và màu trắng… Cô lắc đầu, không muốn nghĩ nhiều về Trần Dục Sâm nữa.

Đôi mắt hạnh khẽ đảo quanh nhà, không khó để phát hiện ra, nơi chiếc bàn rộng lớn ở phòng khách, có một đám phụ nữ trung niên tụ tập chơi bài. Người nào người nấy ăn mặc diêm dúa lòe loẹt, giống như chỉ hận không thể đắp hết vàng lên người mình. Nhìn qua thô tục cực kỳ, không có chút bóng dáng quý phái nào.

Tô Y Tình liếc mắt nhìn qua, thấy ngay được người ngồi ở giữa đám người đó, đang nở nụ cười đắc ý – Đinh Hồng.

Đinh Hồng chẳng qua chỉ là một người phụ nữ thôn quê quê mùa, cho là chồng của mình nhận được Tô thị, thì mình cũng chính là phu nhân hào môn. Cho nên ra sức ăn mặc, sắm sửa đồ đắt tiền, trên người vòng vàng chói mắt. Thế nhưng, khí chất của những phu nhân hào môn đều đã được bồi dưỡng ra từ nhỏ, một người phụ nữ quê mùa như Đinh Hồng, cho dù đắp bao nhiêu lớp vàng lên người cũng không thể che đi được sự thô tục.

Tô Y Tình vừa bước vào đã thu hút ánh mắt của đám người đó, lập tức trở thành chủ đề của đám người đó bàn chuyện.

“Con nhóc ở đâu chui ra vậy, cũng xinh đẹp đấy. Bà… Chị Hồng à, con gái chị đấy à, xinh đẹp thật đó.” Bà ta vốn định gọi là bà Đinh, nhưng chợt nhớ ra Đinh Hồng không thích cách gọi đó, vội vàng sửa miệng ngay.

“Con gái xinh đẹp thế này, chị Hồng đúng là có phúc hưởng rồi, nửa cuộc đời sau này đều có thể dựa vào con rể rồi!”

“Con bé còn xinh hơn mấy đứa hoa khôi trong làng kia nữa, nhìn làn da bóng loáng mịn màng kia kìa… Chậc chậc, tôi nhìn tôi còn muốn cắn, nói gì tới đàn ông!”

“Nhìn con bé như vậy chắc có lẽ ở nhà được chiều chuộng lắm, thứ cho tôi nói một câu không phải thế này… Mặc dù nuôi dưỡng con cái cho tốt là nhiệm vụ của cha mẹ, nhưng mà cũng nên bọn nó làm việc, không thể nuôi như tiểu thư thế này, lỡ như sau này gả cho người ta nổi tính tiểu thư lên bị gia đình người ta trả về thì lấy mặt mũi đâu mà sống nữa!”

“Đúng… Đúng…”

“Đúng là không nên nuôi như vậy!”

Lúc này, Đinh Hồng mới vui vẻ ngẩng đầu lên, còn tưởng rằng đứa con gái Tô Hoài kia của mình trở về, nào ngờ đối diện chính là một đôi mắt lạnh như băng. Tô Y Tình nhìn chằm chằm bà ta, ánh mắt không có chút ấm áp nào.

Không hiểu sao khi đối diện với ánh mắt đó, Đinh Hồng đột nhiên thấy nổi da gà, cảm giác chột dạ xông lên, bà ta liếc đi nơi khác theo bản năng. Sau đó mới nhớ ra mình đã là nữ chủ nhân của căn nhà này, cần gì phải sợ một con nhãi ranh như vậy.

Như tiếp thêm sức mạnh, bà ta quay ngoắt đầu lại, trừng mắt nhìn Tô Y Tình: “Mày nhìn cái gì, mày còn biết đường quay về! Thế nào, bị lão ta vứt bỏ rồi à?”

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.