Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ý loạn tình mê

Phiên bản Dịch · 2643 chữ

Chương 41: Ý loạn tình mê

Cho dù có không cam lòng cỡ nào, Hoắc Linh Chi cũng không dám trái ý trước mặt của giáo viên, chỉ có thể buồn bực cúi thấp đầu:

“À…? Vâng ạ.”

Nhìn Mộ Hi đã đi xa, cái đầu đang buông thõng của cô lại nâng lên. Được rồi, đã không thể quang minh chính đại đi xem, thì mình cứ vụng trộm đi thôi… Mà bây giờ thân thể của chị Mộ Hi cũng không được khỏe, coi như là mình ở bên ngoài phòng làm việc của Chủ tịch để trông nom cũng được mà.

Nghĩ đến điều này, Hoắc Linh Chi vui vẻ nhảy chân sáo đi về phía phòng làm việc của Chủ tịch.

Trong phòng làm việc xa hoa nhưng lại nghiêm túc của Chủ tịch, chỉ có hai người là Tô Y Tình và Vương Nặc Thiên, trên đường đi cô cứ lung la lung lay, gần như là phải chống tường để lê bước tới đây.

Vừa đi đến chỗ này, cô đã sắp không chịu nổi nữa, hai chân đều mềm nhũn, chỉ muốn nhanh chóng tìm được thứ gì đó để dựa vào, tầm mắt cũng càng ngày càng mơ hồ, thân thể nóng như một cái lồng hấp, giống như đang không ngừng tản ra hơi nóng.

Khó chịu quá…

Vương Nặc Thiên đang ngồi trên ghế sau bàn làm việc, nói với cô: “Nghe nói, hôm nay Trương Mẫn ép em phải gia nhập Hội học sinh? Nếu như em không đồng ý, thì anh có thể đưa em ra khỏi Hội học sinh.”

Thì ra hắn tìm cô tới, chỉ là vì chuyện của Trương Mẫn. Tô Y Tình dùng tay đỡ lấy cái trán, ánh mắt càng ngày càng mờ đi, bây giờ cô nhìn Vương Nặc Thiên đã biến thành hai người, cô thở hổn hển nói: “Không, không cần, tôi, tôi tự rước lấy phiền phức, tôi có thể tự mình giải quyết… Anh, anh là Chủ tịch, ra mặt vì một chuyện nhỏ nhặt như thế này, không ổn!”

Cô vừa chật vật nói vừa thở không ra hơi, đầu váng mắt hoa, cả người giống như là bị mất hết sức lực.

“Thật sự không cần sao? Em vào Hội học sinh rồi thì Trương Mẫn lại càng có thể dễ dàng đối phó với em hơn…” Vương Nặc Thiên gõ gõ bàn, mở miệng nói.

Nhưng vào lúc này, cho dù hắn nói cái gì đi nữa, vào tai cô thì cũng chỉ là những âm thanh ong ong không rõ ràng, khiến cô nghe mà chẳng hiểu gì cả. Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao mình lại thành như thế này? Rốt cuộc là cô đang bị làm sao?

Đầu chợt thấy nhức một chút, cô không còn sức nữa ngã xụi lơ trên mặt đất…

Vương Nặc Thiên nhíu mày, đứng lên khỏi ghế, bước mấy bước dài đi tới: “Mộ Hi, em sao thế!”

Hắn vội vàng ngồi xổm xuống ôm lấy cô.

Nóng quá…

Bị hắn ôm lấy, cơ thể cô đang nóng lại càng nóng thêm, giống như sắp nở đến phát nổ, trái tim cũng đang tăng tốc đập thình thịch, dẫn dắt từng sợi dây thần kinh của cô, đầu óc cũng mơ mơ hồ hồ, làm Tô Y Tình thở hồng hộc.

“Mộ Hi, em sao vậy? Em thấy có gì không thoải mái sao?” Vương Nặc Thiên lớn tiếng gọi.

Hai mắt cô mơ màng, suy nghĩ cũng bị thuốc trong người điều khiển: “Tôi, tôi rất, khó chịu…”

“Khó chịu? Em khó chịu ở đâu?!”

Đã đánh mất suy nghĩ của bản thân, cơ thể cũng bị thuốc khống chế giống như một con rối, đôi tay nhỏ mềm mại nâng lên, vòng ôm lấy cổ Vương Nặc Thiên: “Ha ha… Cơ thể của tôi, nóng quá, rất là khó chịu.”

Cô cười rất quyến rũ, bởi vì do thuốc, nên từ trên xuống dưới cả cơ thể cô đều tỏa ra sức quyến rũ mê người, khiến cho người ta vừa nhìn thấy thì lại… Muốn ngừng mà không được!

“Mộ Hi, em làm sao vậy?”

“Tôi nóng… Tôi nóng… Tôi muốn cởi quần áo…” Tô Y Tình đầu óc mơ hồ nói, ngôn ngữ thốt ra căn bản là đã không còn chịu sự khống chế của cô nữa, cô đã ngã vào trong một đầm lầy từ lâu rồi, hoàn toàn sa đọa!

Bây giờ đã là thời gian phải vào lớp, mặc dù chuông báo đã kêu lên nhiều lần, nhưng điều đó không thể nào ngăn cản được bước chân của Hoắc Linh Chi, cô nhóc nghênh ngang đi về phía văn phòng của Chủ tịch.

Ở đây lại ngược lại, rất yên tĩnh, không biết Chủ tịch gọi chị Mộ Hi đến đây để làm gì?

Chẳng mấy chốc đã tới trước cửa, cô giơ tay lên định gõ cửa.

“Mộ Hi… Em có biết là em đang làm gì không?”

“Tôi khó chịu lắm… Cởi quần áo cho tôi đi…”

“Ngoan, đừng lộn xộn.”

Từ bên trong loáng thoáng truyền ra âm thanh, mặc dù bọn họ nói chuyện nghe không được rõ ràng lắm, nhưng mà vẫn có thể nghe được mấy câu. Mộ Hi? Sao Chủ tịch lại dùng xưng hô thân thiết như vậy để gọi chị dâu của cô chứ?

Hơn nữa, cô còn nghe thấy cái gì mà cởi quần áo? Chuyện gì đang xảy ra? Hay là do tai của cô có vấn đề nên nghe nhầm cái gì sao?

Hoắc Linh Chi không biết phải làm sao, đứng chôn chân ngoài cửa, cô nên làm cái gì đây? Trong văn phòng vẫn còn mơ hồ truyền ra một ít âm thanh, cô bèn cẩn thận dán tai lên cửa nghe lén.

“Ôm chặt lấy tôi đi, mau ôm lấy tôi đi… Tôi khó chịu lắm…”

“Mộ Hi…” Là giọng nói nam tính khàn khàn.

Âm thanh mập mờ, không ngừng truyền vào trong tay Hoắc Linh Chi, giống như là nhịp trống làm rung động màng nhĩ, lần lượt giúp cô xác định được giọng nói quyến rũ và cả khàn khàn kia vô cùng rõ ràng!

Không! Sao lại có thể như vậy được? Tại sao chị Mộ Hi lại có thể nói những lời như vậy cùng với Chủ tịch? Mà trong giọng nói ấy còn mang theo vẻ uốn éo mồi chài.

Ôm chặt? Chẳng lẽ hai người họ ở cùng một chỗ với nhau rồi ôm nhau sao? Nếu không thì sao lại nói mấy lời nói mập mờ như thế này được? Hoắc Linh Chi càng nghĩ càng thấy không đúng lắm, hay là cô đá tung cửa xông vào để xem cho rõ ngọn ngành? Không, không được… Cô ấy không thể lỗ mãng như vậy được. Lỡ như không phải thì sao, có phải sẽ khiến người ta nghĩ là mình hẹp hòi hay không, hoặc lỡ như là thật thì cũng phải tìm được chứng cứ đã.

Cô nàng nhìn quanh bốn phía một cái, tinh mắt nhìn thấy một cửa sổ mở lên trên mái nhà, Hoắc Linh Chi không thèm nghĩ nhiều, xoa xoa hai tay, lấy tốc độ vô cùng linh hoạt để bò lên trên mái nhà rồi nằm sấp trên đó.

Cô nhóc giống như một con thạch sùng bám chặt lấy cửa sổ mái nhà bên cạnh, các ngón chân bám chặt vào kẽ tường, tay bám lấy cửa sổ mái nhà, nâng đầu lên nhìn vào bên trong…

Trong văn phòng…

Vương Nặc Thiên ôm thật chặt lấy Tô Y Tình, quần áo của cô lộn xộn, hai tay ôm thật chặt lấy cổ của hắn, đầu cô đặt vào hõm vai của hắn cọ sát, từ góc độ của Hoắc Linh Chi nhìn vào, thì hai người họ giống như đang hôn nhau!

Hai người ôm ấp triền miên… Bầu không khí quấn quít khó có thể để người khác xen vào nổi. Hình ảnh chướng mắt chiếu vào trong mắt Hoắc Linh Chi, lông mày của cô nhóc nhíu chặt lại, từ kinh ngạc biến thành tức giận, tâm trạng của Hoắc Linh Chi hiện tại không thể nào bình tĩnh nổi, thậm chí càng cảm thấy tức giận hơn!

Nhìn đôi nam nữ đang làm chuyện mập mờ trong văn phòng, trái tim Hoắc Linh Chi điên cuồng đập thình thịch, Chủ tịch và sinh viên quấn lấy nhau trong văn phòng, mà sinh viên này lại còn là chị dâu của cô ấy! Rõ ràng là một người phụ nữ đã kết hôn mà lại làm ra loại chuyện như thế này. Sao lại có người không biết xấu hổ như vậy chứ!

Tuy rằng ngoài mặt nói không tin, nhưng trong tiềm thức, Hoắc Linh Chi đã xem Tô Y Tình là chị dâu của mình.

Sự tức giận trào thẳng lên não, cô nhảy xuống khỏi cửa sổ, mũi chân chạm xuống đất không phát ra một tiếng động nào.

Hai tay Hoắc Linh Chi siết chặt thành nắm đấm, là Tô Y Tình đã quyến rũ hắn? Hay là hai người kia đã… Đã như vậy từ lâu…! Bây giờ nhớ lại từng tình cảnh lúc trước, khó trách trong lễ khai giảng, Chủ tịch lại chủ động ra mặt giúp đỡ Tô Y Tình, khó trách, sau đó Chủ tịch lại gọi Tô Y Tình vào văn phòng! Lúc trở về, vết thương trên chân đã được băng bó lại rồi!

Bọn họ… Bọn họ lại có… Có mối quan hệ mập mờ không rõ như vậy sao?

Nhưng mà Tô Y Tình chính là người của anh trai cô! Sao Tô Y Tình lại có thể làm ra chuyện đồi phong bại tục như thế này được!

Nghĩ đến điều này, Hoắc Linh Chi quay đầu nhanh chóng chạy đi, cô nhóc vội vàng lao ra ngoài hành lang, chạy ra ngoài sân trường.

Trong phòng Chủ tịch, Vương Nặc Thiên đã bế Tô Y Tình lên, đặt nhẹ lên ghế salon, bất đắc dĩ nhìn cô gái nhỏ không chịu nằm yên một chỗ mà cứ vặn vẹo trước mặt.

“Ừm… Khó chịu quá…” Mộ Hi hừ khẽ.

Vương Nặc Thiên nhíu mày, cô gái này đúng là sinh ra để lấy mạng người khác! Bàn tay to đặt trên vai cô, cúi người xuống, đôi môi chậm rãi hôn xuống, khoảng cách giữa hai người dần dần bị rút ngắn lại, mắt thấy hắn sắp hôn được môi của cô…

Hắn bỗng dừng lại, ngẩng đầu, trong đầu chợt nhớ tới cảnh tượng sau khi hôn cô trong bữa tiệc tối, bỗng cảm thấy đau lòng, nhìn lại cô gái dưới thân một chút, hắn thở hắt ra một hơi.

“Em trở nên như thế này, là bởi vì trúng thuốc phải không!” Hắn khàn giọng nói, đây là chuyện mà tính cách của cô căn bản sẽ không cho cô làm thế, lời giải thích duy nhất cho tình trạng bây giờ của cô, chỉ có thể là đang bị thuốc điều khiển. Rốt cuộc chuyện này là do ai làm? Vì sao lại hận cô đến mức này? Đúng là quá ghê tởm.

“Ưm… Ôm tôi, tôi sắp chết mất rồi, ôm tôi…” Ánh mắt của cô mờ mịt, mở miệng cầu xin người ta.

Hắn hi vọng cô gái này nói những lời như vậy trong lúc tỉnh táo biết bao nhiêu, thế nhưng mà sự thật lại không như vậy! Vương Nặc Thiên đứng lên, là ai đã hãm hại Tô Y Tình chứ?

Trương Mẫn sao?

Tô Y Tình nằm trên ghế salon lại bò dậy, thân thể mềm mại dán lên đùi Vương Nặc Thiên, ngón tay nắm lấy anh em của hắn.

Nhìn cô gái nhỏ nghịch ngợm linh tinh dưới thân, hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi, dịu dàng vuốt ve mái tóc đen của cô: “Ngoan một chút, lát nữa là ổn thôi.”

Dứt lời, Vương Nặc Thiên lấy điện thoại di động ra, mặc kệ bây giờ có đang là giờ học hay không, hắn bấm số điện thoại của chủ nhiệm lớp Trương Mẫn: “Lập tức gọi Trương Mẫn đến phòng Chủ tịch cho tôi!”

Vì phòng ngừa cô hành động linh tinh, hắn giật cà vạt xuống buộc cổ tay cô lại.

“Cốc cốc cốc”, không bao lâu sau đã có tiếng đập cửa vang lên: “Chủ tịch, tôi là Trương Mẫn.”

“Mời vào!” Giọng nói không mang theo chút tình cảm nào truyền ra từ trong văn phòng.

Trương Mẫn đẩy cửa vào, cung kính cúi đầu.

“Đóng cửa lại.” Hắn lạnh lùng nói.

“Vâng.”

Cô ta nghe lời đóng cửa văn phòng lại, rồi xoay người lại. Lúc này Trương Mẫn mới nghi ngờ ngẩng đầu hỏi: “Không biết Chủ tịch gọi tôi đến đây là có việc gì?”

Vương Nặc Thiên còn chưa nói chuyện, Trương Mẫn đã nghe thấy tiếng thở dốc của phụ nữ, cô ta quay đầu nhìn về phía nguồn gốc của âm thanh, chỉ thấy Tô Y Tình đang bị trói hai tay, nằm trên ghế salon run lẩy bẩy.

Trương Mẫn bị dọa cho sợ đến mức thay đổi sắc mặt: “An... Tô Y Tình, sao cô ta, cô ta lại ở chỗ này?”

“Sao cô ấy lại ở chỗ này, cô còn không rõ sao? Trương Mẫn! Nơi này là trường học, cô đã làm chuyện gì, thì hẳn là cô tự biết rõ chứ!” Vương Nặc Thiên ép hỏi, mặc dù hắn không chắc chắn đến một trăm phần trăm là Trương Mẫn làm, nhưng cũng chắc đến tám chín phần.

“Chủ tịch, anh đang nói cái gì vậy, sao tôi nghe lại không hiểu thế?”

“Cắt bỏ lỗ tai của cô đi xong, là cô có thể nghe hiểu đấy, nói mau, đừng có rượu mời không muốn uống lại muốn uống rượu phạt!”

Trương Mẫn bị dọa cho điếng người, trên gương mặt lộ ra vẻ cứng ngắc, ánh mắt của Vương Nặc Thiên lạnh lẽo, nhưng vì sao hắn lại tức giận vì một người phụ nữ như Tô Y Tình chứ? Cô ta nuốt mấy ngụm nước bọt xong mới nói: “Vương tiên sinh, tôi thật sự không biết anh đang muốn nói cái gì. Tôi… Tôi… Tôi cũng không hề làm gì cả.”

“Bốp!” Vương Nặc Thiên vỗ một cái lên mặt bàn: “Tốt nhất là cô hãy nói thật cho tôi, nếu không tôi sẽ để cho cả nhà cô, thậm chí cả dòng họ nhà cô đều phải nhận lỗi thay cô đấy!”

Lời nói này chính là một mũi tên có độc, đâm thẳng vào lòng Trương Mẫn, dọa cho Trương Mẫn run rẩy cả người, suýt chút nữa đã không đứng vững mà ngã ngồi xuống đất, cô ta không thể vì một việc nhỏ mà nhận hậu quả lớn như vậy được! Lấy thế lực của Nhà họ Lệ, nếu quả thực muốn đối phó với nhà cô ta… Thì hậu quả thực sự là không thể tưởng tượng nổi.

“Vương tiên sinh, anh không cần nhọc lòng vì người phụ nữ này như thế đâu!”

“Có cần hay không cũng chưa đến lượt cô phải nói! Không phải cô cũng phí tâm phí sức đối với cô ấy sao? Còn mất công bỏ thuốc cô ấy như thế!”

“Tôi… Không làm… Không làm thế…” Vốn cô ta còn muốn tiếp tục quanh co chối tội, nhưng khi đối mặt với con ngươi đang chứa đầy sự tức giận của Vương Nặc Thiên, cô ta biết nếu mình tiếp tục không nhận tội, thì chắc chắn sẽ phải nhận một chữ “Chết”.

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.