Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi nhất định sẽ để cho cô xấu mặt trước toàn trường

Phiên bản Dịch · 2259 chữ

Chương 40: Tôi nhất định sẽ để cho cô xấu mặt trước toàn trường

“Quá đáng như thế không phải là đúng rồi sao! À… Tô Y Tình, cô cần phải dần dần làm quen với điều đó đi.”

“Làm quen? Làm quen với cái gì? Làm quen với việc xung quanh anh có vô số phụ nữ sao? Trần Dục Sâm, tôi cũng có lòng tự trọng của mình! Nếu như anh đã muốn tôi làm tình nhân cho anh, thì phiền anh dành cho tôi chút tôn trọng đi! Nếu anh muốn lưu luyến mấy nơi bướm hoa, thì phiền anh buông tha cho tôi đi!”

“Một sủng vật lại đòi được chủ nhân tôn trọng? Hơn nữa, cô có tư cách gì để tôi tôn trọng cô? Bằng cái thân thể bị vô số đàn ông giày xéo này của cô sao?”

Nghe được câu nói đó, Tô Y Tình giơ tay lên, cơn tức giận chồng chất trong lòng cô giống như một ngọn núi lửa phun trào, cô giơ bàn tay nhỏ của mình lên, đột nhiên tát một cái lên mặt Trần Dục Sâm…

“Bộp!”

Đầu ngón tay của cô còn chưa chạm được đến mặt hắn, đã bị bàn tay to của hắn túm giữ lại, Trần Dục Sâm cười cười: “Tô Y Tình, cô ngoan ngoãn một chút cho tôi, chỉ bằng cô mà dám đánh tôi sao?”

“Đúng vậy! Có lẽ sức lực của tôi vẫn còn nhỏ yếu, nhưng mà chó cùng rứt giậu! Cơ thể của tôi từng bị vô số đàn ông giày xéo qua? Anh dựa vào đâu mà nói như vậy?!”

“Dựa vào việc cô không phản kháng khi bị Vương Nặc Thiên hôn.”

Một câu nói chặn lại hết tất cả những lời nói tức giận của cô trong cổ họng. Mũi giáo sắt cứng như thế này, khiến cô không còn sức lực để đánh trả. Nếu cô không có mặt ở buổi lễ ngày hôm đó…

Nhìn khí thế khiếp người trên người cô chợt biến mất, Trần Dục Sâm buông cổ tay của cô ra: “Không còn lời nào để nói sao?”

Cô mím môi, tủi thân biến thành đau lòng: “Đúng, tôi bị Vương Nặc Thiên hôn. Nhưng cho dù là như thế, anh cũng không cần phải giẫm đạp nhân cách của tôi như vậy. Anh cho rằng tôi muốn bị như vậy sao? Khi đó là do tôi bị ép buộc.”

Cô căn bản không muốn nhắc đến chuyện của đêm hôm đó nữa, nhưng thật sự khó có thể chịu được lòng tự trọng của mình bị người khác giẫm đạp lên.

“Ý của cô là, cô bị hắn ép buộc?”

Tô Y Tình gật đầu.

Trần Dục Sâm cười khẽ một tiếng: “Thật ư? Cô cho rằng tôi là một thằng nhóc ba tuổi sao?”

“Tôi chỉ đang nói sự thật!”

Trần Dục Sâm nhếch miệng, cũng không nói gì thêm, chỉ ‘A’ một tiếng, không biết là có tin hay không.

Lông mày Tô Y Tình nhíu chặt, cũng không biết được mình điên cuồng giải thích như vậy thì có ích gì, hắn vốn không hề tin cô!

Một cảm giác khó chịu đột nhiên trào lên trong lòng Tô Y Tình “Anh không tin thì thôi, nhưng tôi cũng không hề nói dối. Trần Dục Sâm, có một ngày anh nhất định sẽ hối hận về những gì mình đã làm!”

Cô không hề quên, những gì mình phải chịu ngày hôm nay, đều là do Trần Dục Sâm ban tặng.

“Tô tiểu thư, tôi chờ tới ngày đó. Hy vọng cô còn sống để thực hiện lý tưởng cao đẹp này.” Trần Dục Sâm nheo hai mắt lại, ánh mắt vô tình nhìn thoáng qua chỗ vành tai vừa bị cô dùng kim châm đâm xuyên qua. Từ Viễn nói không sai, người phụ nữ này đúng là rất đặc biệt, không hề e sợ hắn một chút nào, ánh mắt của cô vẫn luôn là một mặt hồ nước trong veo tĩnh lặng, che giấu gợn sóng dưới lòng hồ.

Dưới bầu trời đêm, chiếc xe hơi chạy băng băng trên đường. Cuộc cãi vã giữa hai người bọn họ đã dừng lại, cô ngồi trên xe cũng không còn hứng thú để đọc sách, cả người chỉ toàn là sự tức giận.

Chẳng mấy chốc đã về đến nhà.

Tài xế cung kính mở cửa xe.

Tô Y Tình lập tức xuống xe. Tuy rằng chân vẫn còn hơi đau, nhưng cô vẫn cố gắng bước đi thật nhanh, muốn nhanh chóng vào trong biệt thự, nhưng chưa đi được mấy bước, bả vai đột nhiên bị một bàn tay to lớn giữ lại.

Cô quay đầu lại, là Trần Dục Sâm giữ cô lại: “Làm sao?”

“Sao chân của cô lại thế này?” Hắn lạnh lùng liếc xuống bên chân bị thương của cô một cái.

“Không sao cả.” Tô Y Tình nhíu nhíu mày, bây giờ hắn mới để ý đến vết thương trên chân cô sao? Đúng là không biết nên cảm thấy đau lòng hay là vui vẻ.

“Ai làm vậy?”

“A, anh sẽ quan tâm đến việc đó sao?” Tô Y Tình nhếch môi, nhìn Trần Dục Sâm.

Trần Dục Sâm nhíu mày, đúng là hắn không nên quan tâm đến những cái đó, nhưng hắn vừa muốn mở miệng thì…

“Anh, Mộ Hi, hai người đã về rồi à.” Hoắc Linh Chi chạy ra: “ Ai da, hai người đi chỗ nào chơi thế? Không mang em theo với. Một mình nằm ở nhà chán chết.”

Sau khi bị Hoắc Linh Chi cắt ngang câu chuyện, cả buổi tối hôm đó Tô Y Tình cũng không hề mở miệng nói chuyện với Trần Dục Sâm, ăn cơm xong cô lập tức về phòng khóa cửa đi ngủ.

Ngày hôm sau, cô vẫn đi học cùng Hoắc Linh Chi như bình thường. Nhưng lúc vừa mới bước chân vào cổng trường thì lại bị ai đó gọi lại.

“Này… Tô Y Tình!” Trương Mẫn dẫn theo đám người trong Hội học sinh đứng chặn lại trước mặt cô, trên ngực áo của bọn họ đều cài một chiếc huy hiệu đại diện cho hội viên của Hội học sinh.

Hoắc Linh Chi thấy tình hình như vậy định bước ra, nhưng Tô Y Tình đã duỗi tay cản cô ấy lại: “Linh Chi, yên tâm, để chị xử lý.”

“Nhưng mà…”

Tô Y Tình lại cười nhạt, nhìn về phía Trương Mẫn: “Hội trưởng, cho hỏi cô có việc gì sao?”

Hai tay Trương Mẫn khoanh lại trước ngực, nhìn thấy người phụ nữ đê tiện này thì lại tức đến nghiến răng, chẳng qua là cô ta vẫn cố gắng kìm chế lửa giận trong lòng lại, nói: “Có việc, đương nhiên là có việc rồi. Em là người đại diện của tân sinh viên khóa này, cho nên được đặc cách mời trở thành hội viên của Hội học sinh, cho em cái này!”

Nói xong bèn vứt một chiếc huy hiệu chuyên dụng của Hội học sinh vào ngực Tô Y Tình.

Tô Y Tình cầm lấy huy hiệu: “Tôi biết rồi.”

Không ngờ, cô lại không hề từ chối.

“Hừ! Tốt lắm!” Trương Mẫn cũng không ngờ rằng Tô Y Tình lại ngoan ngoãn nhận lấy huy hiệu như vậy, tâm trạng vô cùng sảng khoái, quay người lại dẫn đám đàn em của mình đi.

“Chị Tô Y Tình! Chị điên rồi à? Cái kẻ được gọi là Hội trưởng Hội học sinh kia rõ ràng là không hề có thiện ý gì với chị, sao chị lại vào Hội học sinh làm gì chứ!” Hoắc Linh Chi lại thấy lo lắng.

Sao Tô Y Tình lại không biết Hội học sinh là một cái đầm rồng hang hổ được, cô chỉ bất đắc dĩ nói: “Bọn họ đều đã chuẩn bị xong rồi mới đến, cho dù chị có từ chối, thì cũng chỉ phí công mà thôi.”

“Thế thì phải làm sao bây giờ?”

“Không sao cả, nếu là bão táp, thì sớm hay muộn nó cũng sẽ ập xuống thôi. Nếu có tới thật, thì cứ thuận theo nó.” Tô Y Tình cười cười.

Hai người đi thẳng tới phòng học, nhanh chóng đổi chủ đề câu chuyện về Hội học sinh sang cái khác để nói.

“Không biết hôm nay có thể nhìn thấy Chủ tịch hay không đây?” Hoắc Linh Chi mở miệng đầy sự mong chờ.

“Sao em lại muốn gặp anh ta vậy?”

“Bởi vì em thích anh ấy lắm!” Hoắc Linh Chi cười cười đáp.

Tô Y Tình hơi sửng sốt, không nhìn ra được Hoắc Linh Chi đang nói thật hay chỉ nói đùa, nhưng cô cũng không tiếp tục hỏi thêm gì nữa. Thế nhưng, cả buổi sáng Hoắc Linh Chi đều chỉ nhắc tới Vương Nặc Thiên, suýt nữa còn định lôi cô đến văn phòng Chủ tịch.

Đến giữa trưa, hai người vào nhà ăn của trường học để ăn cơm.

“Hi, em Mộ Hi, cơm trưa của trường chúng ta thế nào? Chắc sẽ hợp khẩu vị của em chứ!” Trương Mẫn lại cầm đầu một đám người đi tới, đứng bên cạnh bàn ăn nói chuyện với Tô Y Tình.

Tô Y Tình buông đũa xuống, không tiếp tục ăn nữa.

“Sao lại không ăn nữa?” Trương Mẫn cười hỏi.

“Chị đứng ở chỗ này, làm tôi mất khẩu vị rồi.” Cô lạnh nhạt đáp.

“Cô…” Trong mắt Trương Mẫn bốc lên lửa giận: “Tô Y Tình, cô cứ chờ đó cho tôi, cô được lắm!”

Trương Mẫn muốn chọc tức Tô Y Tình, ngược lại lại làm bản thân mình bực tức, cô ta dậm chân, xoay người lắc mông dẫn theo đám người rời đi.

Mặc dù Hoắc Linh Chi không nói chuyện gì, nhưng vẫn luôn nhăn mặt nhìn bóng lưng của Trương Mẫn.

Trong một góc nhà ăn, đám người theo phe Trương Mẫn tức giận bất bình nói: “Hội trưởng, chị nhìn cái con nhỏ Tô Y Tình kia nó phách lối đến mức nào đi! Còn cả cái đứa sinh viên trao đổi kia nữa, cũng có vẻ sung sướng lắm! Nhìn vẻ mặt của chúng nó đi, đúng là khiến người khác tức giận.”

Gương mặt Trương Mẫn lạnh lùng: “A… Không sao cả, tôi nhịn! Đúng rồi, thứ kia chắc chắn là đã được bỏ vào trong cơm của Tô Y Tình rồi chứ? Bảo đảm là không có sai sót gì chứ?”

“Hội trưởng, em làm việc, chị cứ yên tâm đi, em đã mua chuộc được đầu bếp từ lâu rồi, thứ đó cũng đã được bỏ vào rồi.”

“Ha! Tốt, tốt lắm, hôm qua nó khiến tôi trở thành trò cười cho thiên hạ trong lễ khai giảng, hôm nay tôi muốn làm cho nó phải xấu hổ trước cả lớp, trước toàn trường!” Trương Mẫn nghiến răng nghiến lợi nói.

Còn ở đây, Tô Y Tình và Hoắc Linh Chi đã ăn cơm xong.

“Chị Mộ Hi, đi thôi, chúng ta về phòng học đi.” Hoắc Linh Chi lau lau miệng, rồi kéo Tô Y Tình định đi.

“Ừm, đi thôi.” Tô Y Tình vừa muốn đứng lên, thì đầu lại hơi choáng váng, cô ấn tay lên trán, chỉ cho rằng mình vừa đứng dậy quá nhanh, nên tạm thời bị váng đầu mà thôi, cũng không phải là điều to tát gì.

“Sao thế?” Nhìn ra sự khác thường của cô, Hoắc Linh Chi lo lắng hỏi.

“Không sao đâu, chỉ là đột nhiên hơi choáng chút thôi. Không sao.”

“À…”

Hai người cùng nhau trở về phòng học, sau khi giờ nghỉ trưa dài trôi qua, tiết học đầu tiên của buổi chiều cũng đã trôi qua, nhưng triệu chứng đầu váng mắt hoa của Tô Y Tình lại không hề giảm đi một chút nào, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng. Đầu cô rất nặng, cơ thể cũng bắt đầu nóng lên. Cô ghé người vào trên bàn học, khó chịu thở dốc.

“Tô Y Tình, chị không sao chứ?” Hoắc Linh Chi lo lắng nhìn cô.

“Ừm… Vẫn ổn, chỉ là hơi choáng chút thôi.”

“Có phải là chị bị sốt rồi không? Mặt của chị đỏ lắm.”

“Không biết nữa, có khả năng là sắp bị cảm rồi.” Cô khịt mũi một cái, nhưng cảm giác này lại không giống bị cảm lắm, nóng đến mức khiến người ta hốt hoảng.

Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, từng giờ, từng phút, từng giây, đột nhiên trở nên rất dài, cô cũng càng ngày càng thấy khó chịu.

“Tô Y Tình, Chủ tịch gọi em.” Giáo viên đột nhiên lên tiếng gọi cô.

Tô Y Tình ngẩng đầu lên: “Em đến ngay đây ạ.”

“Nhanh lên, đi ra đi.” Giáo viên gọi rất dồn dập, không để cho Tô Y Tình cơ hội từ chối.

Hai mắt Hoắc Linh Chi phát sáng lên. Wow, cuối cùng cũng có cơ hội để đi gặp Chủ tịch!

Cho nên cô nhóc nhấc chân, định đi theo Tô Y Tình ra ngoài.

Vừa ra khỏi phòng học thì…

“Bạn học này, em không cần đi theo bạn ấy.” Giáo viên lạnh mặt, ngăn cản Hoắc Linh Chi.

Cô nàng đảo mắt, nhìn theo bóng dáng thất tha thất thểu của Tô Y Tình, không cam lòng giậm chân bình bịch.

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.