Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngờ vực

Phiên bản Dịch · 2126 chữ

Chương 42: Ngờ vực

Đôi mắt của Vương Nặc Thiên trở nên sắc bén vô cùng, hắn ép hỏi: “Hạ thuốc gì!”

“Là thuốc kích dục, tác dụng không lớn, sẽ không tổn thương thân thể của Tô Y Tình. Cùng lắm là không kiểm soát được bản thân mà thôi, Vương tiên sinh, tôi thật sự không phải cố ý muốn làm như vậy. Cầu xin anh, tha cho tôi đi! Tôi chỉ là nhất thời tức giận mới có thể làm như vậy thôi. Vương tiên sinh, cầu xin anh đừng nói cho cha mẹ tôi, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi.”

“Thuốc giải.” Vương Nặc Thiên lười để ý tới lời thỉnh cầu của cô ta, điều hắn quan tâm bây giờ chính là thuốc giải.

Trương Mẫn run rẩy lấy từ trong túi áo ra một cái lọ nhỏ, đặt trên bàn làm việc của Vương Nặc Thiên: “Cái này…”

Vương Nặc Thiên nhìn thoáng qua lọ nhỏ, lạnh giọng: “Chuyện ngày hôm nay, không được phép nói cho kẻ nào, nếu không… Nhà họ Trương cô, cứ chuẩn bị tinh thần mà dọn xác con gái đi!”

“Tôi biết rồi.”

“Cút ra ngoài!”

Trương Mẫn nhanh chóng gật đầu, xoay người đi ra khỏi phòng, cô ta cắn cắn môi, ánh mắt tràn đầy sự không cam lòng. Sao quan hệ của Vương Nặc Thiên và Tô Y Tình này lại tốt như vậy? Đúng là gặp quỷ!

Vương Nặc Thiên nhanh chóng cho Tô Y Tình uống thuốc giải, sau đó lặng lặng nhìn cô nằm trên ghế sofa, chờ đợi cô tỉnh lại.

Sau khi uống xong thuốc giải thì hơi thở của Tô Y Tình cũng bằng phẳng trở lại, nhưng có lẽ vừa rồi cơ thể quá kích động nên bây giờ đã mệt mỏi thiếp đi.

"Haiz... Thật không để cho người ta bớt lo mà." Vương Nặc Thiên lo âu nhìn gương mặt say ngủ của cô.

Không biết ngủ bao lâu, đầu óc cô trở nên hỗn loạn, mệt mỏi quá! Cô mở mắt ra, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức. Đây là đâu?

Sao cô lại nằm ngủ trên sofa?

"Tỉnh rồi?" Ánh mắt Vương Nặc Thiên tràn đầy vui mừng, đưa ly nước tới trước mặt cô.

"Tôi... Bị sao thế?"

"Uống chút nước đi, vừa rồi em bị Trương Mẫn hạ thuốc kích dục."

Thuốc kích dục? Chẳng trách cả cơ thể cô đột nhiên nóng lên, thần chí cũng mơ hồ, thôi chết, cô không có làm chuyện gì kỳ lạ đó chứ? Cô có chút ấp a ấp úng mở miệng: "Tôi, tôi có làm chuyện gì kỳ lạ không...? Chúng ta..."

"Yên tâm đi, chúng ta không có xảy ra chuyện gì, em uống thuốc giải xong thì ngủ mất."

Nghe vậy, Tô Y Tình thở phào một hơi: "Cảm ơn anh."

"Về sau cẩn thận một chút, Trương Mẫn người này không có ý tốt đâu."

"Ừ."

"Giờ cũng tan học rồi, có cần anh đưa em về không?" Vương Nặc Thiên liếc nhìn đồng hồ trên tay, mở miệng hỏi, vì không muốn cho cô xấu hổ cho nên hắn cũng tận lực không nhắc về chuyện này.

"Không cần đâu, tôi tự về là được. Chuyện ngày hôm nay, thật sự cảm ơn anh."

"Có gì đâu, cho dù anh lấy thân phận là bạn của em, hay là lấy thân phận Chủ tịch của trường này thì việc này cũng là trách nhiệm mà anh nên làm."

"Phải rồi, tôi vẫn chưa hỏi anh, sao anh lại trở thành Chủ tịch của ngôi trường này thế?" Tô Y Tình nghiêng đầu, tò mò.

Đối mặt với câu hỏi đột nhiên của cô, Vương Nặc Thiên cười cười rồi mở miệng trêu ghẹo: "Bởi vì anh thật lòng muốn học tập."

Lý do kiểu này, vừa nghe đã biết hắn tìm bừa một câu trả lời. Tô Y Tình là người thông minh, hắn không muốn nói, cô cũng sẽ không gặng hỏi.

Một giọt mồ hôi lớn cỡ hạt đậu chảy từ trên trán xuống, Tô Y Tình cũng không hỏi tiếp nữa: "Thời gian cũng không còn sớm, tôi đi trước đây."

"Ừ."

Nhìn bóng lưng của cô, Vương Nặc Thiên bất đắc dĩ cười cười, vì sao lại trở thành Chủ tịch của ngôi trường này? Hắn cũng không biết. Có lẽ là vì muốn gặp lại cô...

Tô Y Tình rời khỏi trường học rồi tự đi về nhà một mình.

"Tô tiểu thư, cô về rồi sao? Tiên sinh đang đợi cô ở trên phòng. Bảo là sau khi cô về thì lập tức qua đó." Lâm Tú đứng ở cửa, nhìn thấy Tô Y Tình bước vào biệt thự, vội vàng mở miệng. Giọng điệu có chút xa cách, nhưng ánh mắt vẫn không nén nổi sự lo lắng.

Tô Y Tình đương nhiên cũng nhận ra sự thay đổi của bà, cô cũng chẳng muốn làm khó Lâm Tú, ậm ừ vài tiếng.

"Ừ."

Tô Y Tình bỏ đồ đạc xuống rồi đi lên lầu, lúc lên thì gặp Hoắc Linh Chi đang đi xuống, cô mỉm cười chào hỏi: "Chào em, Linh Chi."

Hoắc Linh Chi sầm mặt lại: "Hừ."

"Linh Chi, em làm sao thế?"

"Tôi làm sao? Câu này phải để tôi hỏi chị mới đúng. Tôi thật sự không ngờ rằng chị lại là một người như thế! Chị tự lo thân mình cho tốt đi!"

Rốt cuộc là chuyện gì? Tô Y Tình nghe mà chẳng hiểu gì cả, cô đã làm chuyện gì chọc Hoắc Linh Chi không vui sao? Cô vừa suy nghĩ vừa đi tới trước cửa phòng ngủ của Trần Dục Sâm.

'Cốc cốc cốc'

"Vào đi!" Giọng nói đầy lạnh lùng của Trần Dục Sâm truyền ra từ bên trong.

Cô đẩy cửa vào, tiện tay đóng cửa lại: "Gọi tôi có chuyện gì?"

Trần Dục Sâm lạnh mặt, từ sofa đứng lên từ từ đi tới gần cô.

Hắn, hắn muốn làm gì? Sao cô lại cảm giác có gì đó là lạ?

Trần Dục Sâm dừng lại trước mặt Tô Y Tình, đôi mắt càng trở nên âm u lạnh lẽo: "Tô tiểu thư thân mến, tôi muốn cái gì, chẳng phải cô biết rõ lắm sao?"

"Sao tôi biết anh muốn cái gì chứ?" Tô Y Tình nhìn hắn bằng ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ, ngày hôm nay hắn thái độ của hắn lạnh lùng quá, lạnh đến mức khiến người ta sởn tóc gáy, lòng cũng hơi run run.

"Hừ!" Trần Dục Sâm hừ lạnh một tiếng, đưa tay sờ sờ mái tóc đen mượt của cô: "Tan học lâu rồi sao giờ này mới về?"

"Có chút việc bận cho nên ra trễ." Tô Y Tình cắn cắn môi, rũ mắt xuống.

"Có việc bận? Việc bận của cô là việc ve vãn với người đàn ông khác trong phòng đúng không!" Vừa nói, bàn tay to lớn của Trần Dục Sâm cũng vừa sờ đến xương quai xanh của cô. Đầu ngón tay của hắn nhẹ nhàng vuốt ve cổ trắng nõn của cô, tựa như chỉ cần ngón tay của hắn dùng sức một chút là hắn có thể bóp vỡ cổ họng cô.

Con ngươi của Tô Y Tình lập tức trừng lớn, xúc cảm truyền tới từ trên cổ khiến cô cảm giác được cả người lạnh lẽo, trái tim cũng sắp ngừng đập: "Anh, anh đang nói cái gì thế?"

"Tôi nói cái gì?" Đôi mắt nâu lộ ra sự âm u, tựa như một con ác ma phủ xuống trước mặt cô, bàn tay to của hắn đột nhiên bóp lấy cổ cô: "Tô Y Tình, tôi đã từng nói với cô, tôi đã bảo cô gần đây phải ngoan một chút! Thế nhưng cô lại dám làm ra cái việc bẩn thỉu như thế này! Ngay cả Chủ tịch của trường mình mà cô cũng dám dụ dỗ? Tôi có phải đã quá xem thường cô rồi không?"

Cổ bị bóp đau, Tô Y Tình không khỏi cau mày khó chịu. Dụ dỗ Chủ tịch? Chẳng lẽ hắn đang nói tới việc cô bị hạ thuốc kích dục ở phòng làm việc sáng nay? Nhưng tại sao Trần Dục Sâm lại biết chuyện này? Cô với Vương Nặc Thiên cũng đâu xảy ra chuyện gì: "Anh nghe tôi giải thích!"

"Giải thích? Cô còn muốn giải thích thế nào? Ở trong phòng chủ tịch ôm ôm ấp ấp, cho tới bây giờ mới chịu về, đã xong chuyện hết rồi đúng không! Tôi đã nhắc nhở cô từ sớm, phải biết giữ bổn phận của mình, cô đúng là loại phụ nữ ngàn người cưỡi!" Ánh mắt hắn càng trở nên bén nhọn, Trần Dục Sâm tăng thêm lực đạo trên tay, giống như giây tiếp theo hắn sẽ bẻ gãy cổ của Tô Y Tình!

"Á..." Cô bị bóp đến mức gương mặt trở nên đỏ bừng, những lời nói chói tai kia như từng cây dao nhọn cắm thẳng vào trái tim cô, cô nghẹn ngào nói: "Không phải, mọi chuyện không phải như anh nghĩ. Anh, anh nghe tôi giải thích!"

Trần Dục Sâm buông lỏng cánh tay đang bóp cổ cô, ánh mắt lạnh lùng, hắn nhếch môi ‘A’ một tiếng.

"Khụ khụ khụ." Tô Y Tình ho khan mãnh liệt, cô vuốt nhẹ cổ mình, chỉ cần nuốt nước miếng một cái thôi cũng đã đau đớn vô cùng, nhưng mà, hắn buông cô ra có nghĩa là bằng lòng nghe cô giải thích sao? Thế nhưng vừa giương mắt lên nhìn thì cô đã bị đôi mắt màu nâu lạnh lẽo kia làm cho chấn động.

Khí lạnh trên người Trần Dục Sâm cũng chưa tiêu tan được phần nào.

Cô hắng giọng một cái, lúc mở miệng, chỗ yết hầu cũng vẫn còn hơi đau: "Hôm nay tôi bị người ta hãm hại."

"Hãm hại? Ha! Nói cách khác cô thừa nhận chuyện ngày hôm nay ở phòng làm việc đúng không? Người đàn ông đó đã giúp cô giải quyết rồi đúng không?" Trần Dục Sâm nhướn mày, ánh mắt lộ rõ vẻ châm chọc. Lời của người phụ nữ này, nửa chữ hắn cũng không tin!

"Không phải thế! Bọn tôi không xảy ra chuyện gì hết!"

Hắn lạnh nhạt đứng đó, đôi mắt nâu rũ xuống, nhìn thoáng qua cơ thể cô: "Tô Y Tình, cô đúng là biết ăn nói đấy. Biết không còn cách nào chống chế cho nên nói là bị hãm hại sao?"

"Tôi không nói dối! Lời tôi nói đều là thật, tôi bị người ta hãm hại!" Tô Y Tình lớn tuyệt vọng giải thích.

Thế nhưng Trần Dục Sâm căn bản không tin lời của cô, hắn dùng mu bàn tay vỗ về gương mặt cô: "Ngoại trừ người đàn ông kia ra thì cô còn dùng gương mặt ngây thơ này câu dẫn bao nhiêu người đàn ông nữa?"

Nhìn gương mặt thanh thuần và đôi mắt long lanh như muốn khóc của cô kìa. Người phụ nữ này đúng là biết đóng kịch, giống y như người phụ nữ năm đó vậy! Nghĩ vậy, ánh mắt của Trần Dục Sâm nổi lên sự căm ghét và phẫn nộ, không chút thương tiếc kéo lấy tóc cô.

"Á... Đau!" Da đầu truyền tới cảm giác như bị xé rách làm cô thất thanh kêu lên.

Mặc kệ sự đau đớn của cô, Trần Dục Sâm một tay nắm tóc cô, một tay mở cửa phòng lôi cô ra ngoài.

Da đầu đã đau tới chết lặng, cô kêu tới mức khàn cả giọng nhưng lại không nhận lại được chút xót thương nào cứ hắn, cô cứ như thế bị mạnh mẽ kéo xuống lầu.

Đám vệ sĩ ai nấy đều cúi thấp đầu, không ai dám ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái. Ngay cả Ngũ Lương và Lâm Tú đứng ở ngoài cửa tuy rằng do dự muốn tiến lên ngăn cản Trần Dục Sâm cũng bị ánh mắt lạnh lùng của hắn dọa sợ.

Cô bị kéo ra khỏi nhà rồi bị Trần Dục Sâm ném vào trong xe."

"Anh muốn đưa tôi đi đâu?" Tô Y Tình nửa nằm nửa ngồi, đau đến mức giống như bị rút gân, cả cái đầu như trải qua một trận tai nạn lớn, gương mặt nhỏ nhắn cũng vặn vẹo tới mức trắng bệch.

"Cô sẽ biết nhanh thôi." Nam Cung Tuyệt đã ngồi xuống ghế tài xế, đạp chân ga, xe nhanh chóng lăn bánh, lao vun vút trong đêm tối.

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.