Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một con người khác của Tô Y Tình

Phiên bản Dịch · 2238 chữ

Chương 39: Một con người khác của Tô Y Tình

Tình huống vừa xảy ra trước mắt này như khiến thời gian ngừng lại, rất nhiều người mở to hai mắt ra, ánh mắt nhìn cô tràn đầy vẻ không thể tin nổi, cô lại dám dùng kim châm để xỏ một lỗ qua tai của mình?!

Tô Y Tình thì thản nhiên rút kim châm ra, ở chỗ vành tai vừa bị đâm xuyên qua, rỉ ra một giọt máu như viên ngọc màu đỏ tươi, chậm rãi rơi xuống đất…

“Cô…” Diễm Ly hoàn toàn ngây dại, lời nói cũng nghẹn lại trong cổ họng, chỉ lặp đi lặp lại được một từ “Cô… Cô…”

“Tiểu thư Diễm Ly, thật đáng tiếc, cô đã thua rồi. Bây giờ tôi có ba lỗ xỏ khuyên tai, mà không phải hai lỗ.” Cô mỉm cười, vẫn là thái độ bình tĩnh, lạnh nhạt như nước, nhưng càng như vậy lại càng khiến người ta run sợ…

Đánh cược tài tình, hành động quả quyết, gần như khiến tất cả mọi người phải trợn mắt há hốc mồm!

Tô Y Tình thu dọn đồ vào trong túi xách, lúc tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, cô lại tiếp tục nói: “Còn về chuyện tiểu thư Diễm Ly muốn cởi sạch quần áo trần truồng đi ra ngoài diễu hành, tôi không tán thành lắm. Dù sao cũng đều là phụ nữ với nhau, tôi cũng không có cái hứng thú như thế. Nếu vậy… Bây giờ tôi có thể đi được rồi chứ?”

Tô Y Tình vừa nhếch miệng hỏi vừa nhìn về phía Trần Dục Sâm.

Bây giờ anh hài lòng rồi chứ?

“Có thể, cô ra ngoài rồi đợi tôi ở trên xe đi.” Gương mặt hắn vẫn lạnh nhạt không có chút biểu cảm dư thừa nào như cũ, ngồi ở chỗ đó, ngạo nghễ trả lời cô, giống như là đã nhìn thấu hết tất cả mọi chuyện từ lâu.

Tô Y Tình cũng không tiếp tục dây dưa với đám người này, cô nhanh chóng quay người đi ra ngoài phòng Vip.

Sau khi Tô Y Tình rời khỏi một lúc rất lâu, đám người trong phòng mới hồn thần lại…

“Tổng giám đốc Hoắc… Em… Em không muốn đâu, chẳng lẽ anh thật sự muốn người ta phải cởi quần áo rồi trần truồng đi ra ngoài diễu hành sao?” Diễm Ly vội vàng nũng nịu cọ cọ lên người của Trần Dục Sâm.

Diễm Ly siết chặt tay, móng tay đỏ chót xinh đẹp ghim vào trong lòng bàn tay, nhưng vẫn không kìm nén được sự run rẩy trong giọng nói của mình.

Cô ta không tin Trần Dục Sâm sẽ nhẫn tâm với mình như vậy, chung quy cô ta vẫn là người phụ nữ bên cạnh Trần Dục Sâm lâu nhất. Chí ít là trước kia vẫn thế!

“Ra ngoài!” Đáp lại lời cầu xin của Diễm Ly, giọng nói của hắn lại lạnh như băng, giống như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào lòng người.

“Lôi Sâm…” Cô ta còn muốn tiếp tục làm nũng.

Gương mặt Trần Dục Sâm tối sầm, Đầu Trọc ngồi một bên tinh mắt nhìn thấy, lập tức đứng dậy tát cho Diễm Ly một cái vang dội.

“Mẹ, chỉ là một con điếm mà cũng dám gọi thẳng tên đại ca tao… Ai cho mày cái gan đó!”

Diễm Ly ôm mặt sững sờ, ánh mắt nhìn Trần Dục Sâm tràn đầy vẻ không thể tin được. Vậy mà hắn lại để cho đàn em của mình đánh mình!

Nhưng nhìn thấy gương mặt tối sầm của Trần Dục Sâm, cô ta lập tức run rẩy thân mình, đôi mắt nâu sâu hun hút của hắn nhìn chằm vào gương mặt bị đánh sưng đỏ lên của Diễm Ly.

Rốt cuộc vẫn không phải, cô ta không phải Mai Hồng Linh. Nếu như là Mai Hồng Linh chắc chắn sẽ không để bản thân mình chịu thiệt như vậy.

Tuy rằng giống, nhưng cũng chỉ là thế thân mà thôi.

Hắn rũ mắt: “Cút ra ngoài.”

“Ngài Trần… Tôi không muốn… Cầu xin ngài… Tôi không muốn…” Diễm Ly bò tới ôm lấy chân của Trần Dục Sâm, nước mắt nước mũi đã tèm nhem, trôi hết cả son phấn trên mặt.

Thế nhưng vừa định ôm lấy chân hắn đã bị Ngũ Lương đứng như khúc gỗ bên cạnh một chân đạp ra ngoài. Ngũ Lương trầm giọng phân phó mấy vệ sĩ ở góc phòng:

“Các người đưa cô ta ra ngoài đi, lột hết quần áo ra, trông chừng cô ta đi diễu hành cho xong một vòng.”

Diễm Ly bị dọa cho sợ đến mức gương mặt xinh đẹp trở nên trắng bệch, còn chưa kịp mở miệng nói gì, đã bị vệ sĩ kéo ra ngoài! Trong căn phòng bao vừa nãy còn rất nhiều người, vô cùng náo nhiệt, lại bỗng nhiên trống rỗng trong nháy mắt.

Mọi người lần lượt viện cớ kéo nhau ra ngoài, cũng chẳng ai dám mở miệng cầu tình cho Diễm Ly.

Ngay cả người phụ nữ của mình cũng xuống tay độc ác như vậy được, thì bọn họ tính là cái gì.

Lời của Ngũ Lương, chính là ý của Trần Dục Sâm, mà mệnh lệnh của Trần Dục Sâm, làm gì có ai dám không nghe? Cả đám người đều nhanh chóng nhấc cái mông lên, chạy ra ngoài xa được bao xa thì cứ chạy. À… Phải rồi, còn có một người là ngoại lệ.

Lúc này, Từ Viễn ngồi bên cạnh đang dựa vào tường, nói: “Sâm, cô gái nhỏ của nhà họ Tô này, đúng là ghê gớm đấy!”

“Hừ!” Trần Dục Sâm hừ lạnh một tiếng.

“Cô ấy cũng là một người có não, tư duy cũng vô cùng linh hoạt, nói thế nào được nhỉ? Thủ đoạn cũng rất cao tay! Mà cô ấy làm việc cũng rất quả quyết, không hề dây dưa lằng nhằng một chút nào! Một cô gái như thế, nếu như thật sự trưởng thành rồi, không biết là còn đáng sợ đến mức nào! Cũng may mà cô ấy còn chưa từng lăn lộn trong giới xã hội đen, nếu không thì không biết bây giờ đã độc ác đến mức nào đâu!”

“Đáng sợ? Tôi sẽ làm cho cô ta biết được cái gì gọi là đáng sợ.” Trần Dục Sâm ung dung nói.

“Sâm, cậu kiếm được con sói hoang đội lốt mèo đó ở đâu vậy?” Từ Viễn thật sự không thể nào quên được hình ảnh lúc nãy, Tô Y Tình đâm một kim vào vành tay quả quyết như như thế, không hề có chút do dự, không hề nương tay dù chỉ một chút!

Nhưng anh ta cũng không hề nói dối, Từ Viễn lăn lộn ở trong cái đám bùn nhầy bẩn thỉu này lâu rồi, cũng từng thấy rất nhiều người phụ nữ xinh đẹp độc ác. Nhưng một cô bé có xuất thân không chút dính dáng tới hắc đạo, lại có thể thông minh, độc ác với chính bản thân mình như Tô Y Tình đúng là rất hiếm!.

Độc ác với kẻ thù không đáng sợ, độc ác với chính bản thân mình mới đáng sợ

Chẳng qua là, thật đáng tiếc… Đáng tiếc cô bé có một bộ óc thông minh như vậy, nhưng lại có một cặp cha mẹ không mấy tốt đẹp! Hơn nữa, theo ý tứ của Trần Dục Sâm, thì cô gái nhỏ của nhà họ Tô này cũng không khác gì so với người cha bẩn thỉu đó! Đến ngay cả khuôn mặt sạch sẽ kia cũng không thể cứu vớt gì được, đúng là đáng tiếc cho một khuôn mặt xinh đẹp ngây thơ như thế.

Haiz… Thật sự đáng tiếc cho một thiếu nữ với bộ óc thiên tài như thế!

“Than thở cái gì?” Trần Dục Sâm liếc nhìn Từ Viễn, nhàn nhạt hỏi.

Từ Viễn bất đắc dĩ nhún vai: “Cảm thấy thương tiếc thay cho cô gái nhỏ của nhà họ Tô thôi mà!”

“Thương tiếc? Không phải bây giờ cô ta đang sống rất tốt sao?”

Nghe vậy, đôi mắt của Từ Viễn tối sầm lại, dáng vẻ lưu manh du côn vừa nãy lập tức thay đổi, biến thành vẻ nghiêm túc: “Nhưng mà sớm hay muộn cô nhóc cũng bị cậu hành hạ đến chết thôi, không phải sao?”

“Hừ, vẫn còn sớm lắm, người phụ nữ này còn dơ bẩn hơn so với tôi tưởng tượng, cũng khá là thú vị! Đương nhiên là phải từ từ xử lý rồi!”

“Ha ha…” Từ Viễn đang làm ra vẻ nghiêm túc lại khôi phục lại nụ cười xấu xa vốn có, tiếp tục nói: “Hây da. Tôi phải ra ngoài xem Diễm Ly trần truồng diễu hành đây, dáng người của cô ta cũng khá tốt đấy. Sâm, cậu có muốn đi không?”

“Không đi.”

“Ồ, vậy thì tôi tự đi một mình!”

Ở bãi đỗ xe ngoài trời của hội sở Dạ Thiên, Tô Y Tình đã ngồi chờ trong chiếc xe hơi xa xỉ từ lâu, lỗ tai bị kim châm đâm xuyên qua đã hơi đỏ lên, cảm giác giống như là bị kiến cắn một cái, cũng không đau lắm, chắc là không mất bao nhiêu ngày nữa thì cái lỗ kim đâm đó sẽ khép lại.

Cô ngồi một mình ở trong xe, bật chiếc đèn trên trần xe lên để đọc sách.

“Cạch”, cửa xe đột nhiên bị mở ra, cô cũng không thèm ngẩng đầu lên nhìn một cái, vẫn chăm chú nhìn vào cuốn sách.

“A… Đọc sách à? Giả vờ làm sinh viên ba tốt sao? Bỏ sách xuống đi!” Trần Dục Sâm mở miệng trào phúng.

Tô Y Tình ngước mắt lên nhìn hắn: “Tôi không có nhu cầu phải giả vờ làm sinh viên ba tốt trước mặt anh, còn nữa, anh cũng không có tư cách bảo tôi bỏ sách xuống, có đọc sách hay không, thì đó vẫn là quyền tự do của tôi!”

Trần Dục Sâm cười lạnh một tiếng, ngồi xuống bên cạnh cô: “Hôm nay cô thể hiện cũng được đấy.”

Cô cúi thấp đầu tiếp tục đọc sách.

Cánh tay hắn khoác lên trên vai cô, nói nhỏ: “Tô Y Tình, đúng là lần nào cô cũng khiến tôi kinh ngạc. Xem ra cô cũng thường xuyên đến những nơi như hội sở ăn chơi thế này nhỉ, ngay cả chơi xúc xắc cũng chơi giỏi như thế!”

Chỉ có người thích cờ bạc hoặc là loại người thường xuyên đi chơi ở hội sở, quán bar, thì mới có thể quen tay với những kĩ xảo chơi xúc xắc như vậy. Mà thực ra những kĩ xảo chơi xúc xắc của cô đều học được từ Vương Nặc Thiên, trước kia lúc còn lưu lạc đầu đường xó chợ, Vương Nặc Thiên cũng là một người hay chơi mấy trò đó.

“Tôi có thể chơi được xúc xắc hay không, điều ấy cũng không liên quan gì đến anh.”

“Cái vỏ bọc trong sáng này của cô, đến lúc nào thì mới chịu lột xuống đây? Hả?” Trần Dục Sâm mở miệng châm chọc, vừa dùng mu bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên gương mặt trắng nõn nà của cô.

Tô Y Tình nhíu mày, quay người muốn đẩy hắn ra: “Anh đừng có làm như vậy…”

“Hừ…” Trần Dục Sâm khẽ cười một tiếng, ngón tay thon dài vén mái tóc rối tung của cô lên, đôi môi sát lại gần hôn lên cái cổ trắng nõn của cô.

Ngứa… Cô thấy hơi tê tê nên rụt cổ lại một cái. Đầu bị bàn tay to giữ chặt, đè xuống, không cho phép cô tránh khỏi sự trêu đùa của hắn.

“Ưm… A… Đừng, đừng, anh đừng có hôn nữa.” Bàn tay nhỏ của cô chống lên ngực hắn muốn đẩy ra.

Theo hô hấp dần trở nên dồn dập của cô, bàn tay to vốn đặt trên đầu cô cũng thay đổi chỗ đặt, vòng qua ôm lấy eo cô.

Hôn một lúc lâu sau, cảm thấy hô hấp của cô đã bắt đầu nặng nề hơn, lúc này hắn mới dừng lại.

“Dễ chịu không?” Trong lời nói của Trần Dục Sâm có chút trêu cợt.

Khuôn mặt của cô đỏ lên một chút, vừa tức vừa ngượng ngùng: “Có, anh mau buông tôi ra đi.”

“Ừm? Tôi còn cho rằng cô sẽ cầu xin tôi tiếp tục hôn cô cơ đấy.” Hắn lạnh nhạt cười nói.

“Lúc nãy anh ở trong hội sở, xung quanh có nhiều người đẹp vây kín như vậy, còn chưa hôn đủ à?”

“Cô đang ghen đấy à?” Hắn hời hợt nói.

Tô Y Tình nhíu mày, bị hắn ôm rất chặt, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác bực bội, cảm giác này không phải là đang ghen tuông, mà là rất khó chịu. Bởi vì không được người khác tôn trọng, bị hắn giam cầm trong tay, mà hắn thì lại không hề quan tâm đến cảm nhận của cô: “Trần Dục Sâm, tôi cảm thấy anh làm như vậy rất quá đáng!”

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.