Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô là một con sói hoang

Phiên bản Dịch · 2090 chữ

Chương 38: Cô là một con sói hoang

Diễm Ly hung hăng giậm chân xuống đất, uốn éo vòng eo thon chạy chậm về phía Trần Dục Sâm: “Tổng giám đốc Hoắc…”

Sau đó ngồi xuống bên cạnh Trần Dục Sâm, bàn tay mềm mại thuận thế vuốt ve lồng ngực của Trần Dục Sâm, dính chặt lên người hắn, bầu không khí gợi tình đầy mập mờ giữa hai người cứ tự nhiên sinh ra như thế…

Trần Dục Sâm nhíu mày không vui, nhưng cũng không gạt tay cô ta ra, chỉ im lặng nhìn Diễm Ly.

Tô Y Tình thở hắt ra một hơi, nhìn hai người đang dây dưa thân mật với nhau kia, trong lòng không khỏi nổi lên từng trận ghê tởm, đồng thời cũng có chút khó hiểu, rõ ràng Trần Dục Sâm không hề thiếu phụ nữ, vậy mà lại nhất định ép cô phải làm tình nhân cho hắn.

À, hôm nay hắn gọi cô tới, chẳng lẽ vì cố ý muốn để cho cô thấy hắn ở bên ngoài ngọt ngào với những người phụ nữ khác như thế nào sao? Cổ họng cô hơi nghẹn lại một chút, nếu như quả thật là vì như thế thì cô phải Trần Dục Sâm phải thất vọng rồi, Tô Y Tình nhếch môi: “Nếu như không còn chuyện gì nữa, thì tôi đi đây.”

“Ấy… Sao chưa gì đã muốn đi rồi vậy?!” Diễm Ly lại mở miệng hỏi, giống như là cô ta đã quên hết sạch không còn nhớ gì về những chuyện mất mặt của mình lúc nãy.

Tô Y Tình không để ý đến Diễm Ly, cô chỉ ngoan cố nhìn về phía Trần Dục Sâm.

“Tới đây, ngồi ở chỗ này.” Trần Dục Sâm lạnh nhạt nói, đôi mắt màu nâu liếc ra hiệu về chỗ trống bên cạnh mình.

Đôi lông mày lá liễu của Tô Y Tình nhíu lại, ý của hắn là gì? Diễm Ly ngồi ở bên phải, chẳng lẽ hắn cũng muốn cô ngồi chung với bọn họ ở bên tay trái? Muốn trái ôm phải ấp sao?! Cách làm của người đàn ông này, đúng là khiến người khác tức đến mức muốn vặt đầu hắn xuống.

“Không ngồi.” Cô dứt khoát cự tuyệt.

Hành động này không khỏi khiến tất cả mọi người ở đó phải hít sâu một hơi, cô gái nhỏ này đúng là to gan, lại dám thẳng thừng từ chối Trần Dục Sâm như thế? Có phải cô vừa ăn gan hùm mật gấu không?

Bầu không khí bắt đầu trở nên căng thẳng, cả người Trần Dục Sâm tỏa ra hơi thở rét lạnh như sương, nhưng Tô Y Tình vẫn bình thản như nước. Tình huống này giống như một tảng băng nằm trôi nổi trên mặt hồ nước tĩnh lặng.

“Bốp bốp..!” Đột nhiên, một tiếng vỗ tay lại vang lên ở trong góc phòng bao.

Mọi người đều đưa mắt nhìn qua chỗ đó, bao gồm cả Tô Y Tình.

Một người đàn ông lười biếng ngồi trên ghế salon, hai bên là hai người đẹp đang dựa vào người anh ta, anh ta ngừng vỗ tay lại, nở một nụ cười xấu xa, ngay cả hai hàng lông mày rậm cũng nhướn lên. Gương mặt tuấn tú xuất sắc, hoàn hảo không góc chết, trên người anh ta có hương vị của một người phóng khoáng không chịu trói buộc.

Là ai?

Tô Y Tình hơi nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn người đàn ông vừa vỗ tay.

Từ Viễn đẩy hai người đẹp đang tựa vào người anh ta ra, đứng lên: “A…! Màn biểu diễn chơi xúc xắc vừa nãy rất đáng khen đấy! Sâm, cậu không cho Mộ Hi đi, thì sao lại không để bọn họ tiếp tục chơi đi?”

Tô Y Tình sửng sốt một chút, người đàn ông này biết tên của cô? Rốt cuộc là anh ta và Trần Dục Sâm có quan hệ như thế nào? Mà hình như bọn họ còn gọi nhau rất thân mật.

Trần Dục Sâm cười nSâm một tiếng: “Từ Viễn, chẳng lẽ cậu cũng muốn chơi trò chơi nhàm chán này?”

Đúng thế, trong mắt của Trần Dục Sâm, trò mà Tô Y Tình vừa chơi rất nhàm chán.

Nghe Trần Dục Sâm gọi người đàn ông đó là Từ Viễn, Tô Y Tình cảm thấy cái tên này rất quen tai, hình như cô đã nghe được từ đâu đó rồi.

Ánh mắt xấu xa của Từ Viễn quét qua Tô Y Tình một chút: “Thế thì không hay lắm, sao tôi có thể bắt nạt một người đẹp thế này chứ? Vẫn là để Diễm Ly chơi thì hơn.”

Đúng, anh ta chính là Từ Viễn, kẻ mà đáng lẽ đã bay qua Califonia từ tuần trước.

Nhắc tới chuyện này, Từ Viễn lại thấy ngứa răng. Vốn dĩ anh ta đã có thể êm đẹp chuồn ra nước ngoài, lại không biết kẻ nào đi báo với mẹ của anh ta, Từ phu nhân biết tin con trai về nước, nay lại muốn đi, làm gì nỡ để con trai đi xa, vội vã cho người đứng chờ sẵn ở sân bay, một đường túm anh ta về tới nhà họ Từ, tới hôm nay mới có cơ hội ra ngoài chơi.

Nghe vậy, Diễm Ly lập tức nói xen vào: “Thật ra thì em thấy không sao cả đâu, chẳng qua chúng ta cũng thấy là, vị tiểu thư này chơi xúc xắc cũng rất lợi hại đó, nếu như tiếp tục chơi trò đó, thì em sẽ phải chịu thiệt rồi.”

“Mộ Hi, cô muốn chơi trò gì?” Từ Viễn xoa xoa tay, xích lại gần Tô Y Tình, tuy rằng trong lòng đã xác định không thể đụng vào người phụ nữ của anh em, nhưng mà cái tật thấy người đẹp là sán vào của Từ Viễn đã không thể bỏ!

Tô Y Tình nhíu mày nghi hoặc: “Anh là?”

“Em không nhớ anh à? Anh là Từ Viễn đây… Ôi, sao người đẹp lại có thể quên anh nhanh như thế, đau lòng thật đó…” Từ Viễn ôm ngực, bày ra bộ mặt đau khổ.

Từ Viễn…

Ký ức đêm đó chậm rãi hiện lên trong đầu Tô Y Tình… Hóa ra đây chính là người đàn ông đêm đó tiêm thuốc cho cô!

Cũng không thể trách Tô Y Tình mau quên, dù sao khi đó trời cũng tối, ngoại trừ nhìn thấy dáng người, Tô Y Tình không hề nhìn thấy gương mặt Từ Viễn, lại thêm sau khi trở về cô cũng rơi vào hôn mê, cho nên lại càng không biết mặt Từ Viễn.

Thân thể Từ Viễn gần như sắp dán lên người Tô Y Tình, cô ngửi được mùi thuốc lá trên người anh ta, trộn lẫn với mùi rượu vang đỏ, lập tức lui về phía sau một bước: “Rất xin lỗi, tôi không muốn chơi cái gì cả.”

“Cô không chơi, thì coi như là không thể rời khỏi chỗ này đâu! Nếu như cô ở lại chơi thêm mấy trò chơi để góp vui, nói không chừng Sâm sẽ thả cho cô đi đấy.” Anh ta vẫn bày ra dáng vẻ lưu manh như cũ.

“Được, tôi chơi.” Cô cũng không muốn ở lại chỗ này lắm, tranh thủ thời gian chơi xong rồi thì lập tức rời đi, người đàn ông vẫn luôn cười nở xấu xa này hình như cũng không phải là một kẻ dễ chọc vào.

Diễm Ly đảo mắt một cái, cũng bắt đầu hăng hái, lần này cô ta phải trả mối thù vừa nãy mới được: “Được, vậy thì chơi trò chơi đơn giản nhất, cũng công bằng nhất đi, đánh cược! Ai thua cuộc, thì phải cởi sạch quần áo rồi đi ra ngoài diễu hành một vòng!”

Lời này vừa nói ra, trong nháy mắt, không khí ở trong phòng như bị đóng băng.

Tô Y Tình hơi sửng sốt, tiền đặt cược như thế này, đúng là rất lớn, cởi hết quần áo trần truồng đi diễu hành?!

Diễm Ly cũng nhìn thoáng qua chỗ Trần Dục Sâm: “Ngài Trần, có được không?”

“À, đương nhiên là được rồi! Trò chơi này cũng không tệ lắm, các cô chơi đi!” Trần Dục Sâm nhếch môi.

Lời nói ra nhẹ nhàng bâng khuâng, nhưng lại vô tình tàn nhẫn tới như vậy.

Cô chần chừ một lúc lâu.

Diễm Ly hung hăng nói: “Tiểu thư, nếu như em không dám chơi, thì cứ tự tát mình mấy cái coi như xin lỗi đi, bọn chị sẽ coi như là chưa có chuyện gì xảy ra.”

Lông mày của Tô Y Tình càng nhíu chặt hơn, cô thở dài một tiếng: “Không cần, tôi chơi.”

Từ Viễn vừa khuấy cho nước đục thêm nghe thấy mấy lời này, khóe miệng cũng giật giật mấy cái. Haiz… Lúc đầu chỉ muốn trêu chọc linh tinh môt chút để phá vỡ cục diện bế tắc của cô gái nhỏ nhà họ Tô mà thôi, không ngờ là lại chơi lớn rồi! Đến thế này thì… Mẹ nó đúng là anh ta chơi lớn rồi!

Tô Y Tình mở miệng trước: “Nếu đánh cược thì chúng ta cược cái gì?”

“Cược cái gì cũng được, em chọn đi!” Diễm Ly đứng lên khỏi chỗ ngồi, hai tay khoanh lại trước ngực, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang nhìn Tô Y Tình.

“Được. Tôi thích một ván phân thắng thua luôn, có thể chứ?”

“Có thể! Một ván thì một ván! Em thắng, chị đây sẽ cởi sạch, nếu chị thắng, thì em cũng đừng chơi xấu đấy!”

Thiển Tịch cười cười, đôi mắt giống như một hồ nước trong suốt, mang theo khí chất tao nhã điềm tĩnh. Lần này mặc dù tiền đặt cược rất lớn, nhưng khi nhận lời khiêu chiến, cô lại chẳng có vẻ gì là sợ hãi, khóe miệng hơi cong lên, tạo thành một nụ cười khiêm tốn: “Tiểu thư Diễm Ly, tôi cược rất đơn giản, cô thử đoán xem, trên tai tôi có mấy lỗ xỏ khuyên tai?”

Lúc cô nói ra thứ để cược, cả phòng lập tức xôn xao, cược xem trên tai có mấy lỗ xỏ khuyên tai? Đây không phải là thứ mà dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được sao? Mà điều khiến mọi người càng ngạc nhiên hơn là, sau khi nói ra thứ đánh cược, Tô Y Tình lại cũng không che lỗ tai của mình lại!

Cho nên bây giờ tất cả mọi người trong phòng bao đều nhìn lên trên tai của cô, ngó thử xem cô có bao nhiêu lỗ xỏ khuyên tai.

“Hả? Cược cái này sao? Em đang khinh thường chị đấy à?” Diễm Ly khinh thường cười cười.

Tô Y Tình mỉm cười, vẫn không che tai của mình lại.

Diễm Ly xích lại gần, đôi mắt dán lên hai tai trái phải của cô nhìn kĩ một chút, dù sao thì đại đa số con gái cũng chỉ có hai lỗ xỏ khuyên tai mà thôi.

Ngay cả Từ Viễn cũng không kìm được mà tới gần để xem, xác định một chút, ừm… Đúng là chỉ có hai lỗ xỏ khuyên tai mà thôi, cô gái nhỏ của nhà họ Tô đang làm gì vậy? Cược như thế này không phải là tự muốn thua cược sao? Chẳng lẽ cô lại muốn cởi sạch quần áo đi ra ngoài diễu hành thật sao?

“Em có hai lỗ xỏ khuyên tai!” Diễm Ly chắc chắn xong mới trả lời.

“Cô chắc chưa?”

“Chắc chắn!”

Tô Y Tình cười, cô cầm túi xách của mình lên, bởi vì cô đi thẳng từ trường học tới đây, cho nên có rất nhiều thứ cần phải mang. Cô luc tìm trong túi xách của mình, lấy ra một cuộn chỉ sợi nhỏ dùng để khâu quần áo, sau đó gỡ cây kim trên cuộn chỉ nhỏ đó xuống.

Tất cả mọi ngươi đều ngờ vực không rõ nhìn cô chằm chằm.

Mà cô vẫn lạnh nhạt như cũ, một tay cầm cây kim, một tay nhẹ nhàng kéo lấy vành tai trái của mình, nói thì chậm nhưng việc đó xảy ra rất nhanh! Bỗng nhiên, cô đâm thẳng cây kim xuống vành tai của mình!

Một phát xuyên qua vành tai!

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.