Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bởi vì tôi muốn để cô sống trong địa ngục

Phiên bản Dịch · 2075 chữ

Chương 31: Bởi vì tôi muốn để cô sống trong địa ngục

Tô Y Tình lại nhìn về bể bơi thêm lần nữa, chiếc nhẫn khi nãy bị ném tới chỗ nào? Cô quên mất rồi… Hơn nữa bể bơi này hình như là lưu động, có một đường dẫn nước đi ra, và một đường dẫn nước đi vào bể, một khi chốt của đường dẫn nước đi ra mở, có lẽ nhẫn sẽ bị trôi theo dòng nước ra ngoài. Nhìn mặt nước trên bể bơi dao động, rất rõ ràng, hiện tại chốt đã được mở ra. Nói cách khác chính là nước lưu động.

Cô làm gì còn thời gian ngồi nghĩ, không nói hai lời, nhảy ùm xuống bể bơi, nước rất sâu, tới mức có thể bao phủ hoàn toàn người cô, còn may là cô biết bơi.

Tô Y Tình ở trong bể bơi gần như không phân biệt nổi đông tây nam bắc, cô cố gắng mở to mắt, tuy rằng rất khó chịu, nhưng cô không thể từ bỏ. Ngoi lên, lại ngụp xuống, lặp đi lặp lại như vậy, thể lực của Tô Y Tình chậm rãi tiêu hao.

Trần Dục Sâm ngồi ở trên ghế nằm cạnh bể bơi, lạnh nhạt nhìn cô.

Sau một hồi tìm kiếm, trong bể nước xanh da trời, cô nhìn thấy một thứ lấp lánh. Tìm được rồi! Thật tốt qua, nhẫn không bị trôi đi! Trong lòng cô nóng như lửa đốt, tăng tốc bơi về phía đó.

Lúc bàn tay nhỏ chạm vào chiếc nhẫn, cô yên tâm túm chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, khóe miệng Tô Y Tình khẽ cong lên, không nén nổi nụ cười, tảng đá đè nặng trong lòng cô cuối cùng cũng rơi xuống.

“Tôi tìm được rồi!” Tô Y Tình ngoi lên mặt nước, cô nâng chiếc nhẫn trong tay lên cao, ánh mắt đầy hưng phấn nhìn về phía Trần Dục Sâm.

Cũng chính lúc cô muốn nhấc chân đi lên bờ, chân đột nhiên đau đớn, chuột rút! Vì sao lúc này lại bị chuột rút!

“A!” Tô Y Tình chìm dần xuống nước trong sự đau đớn.

Chân cô run lên không ngừng, cô nỗ lực muốn giãy dụa, nhưng lại không thể cử động được, thân thể Tô Y Tình hết chìm xuống lại nổi lên: “Hoắc, Trần Dục Sâm… A… Cứu… Cứu tôi!”

Tô Y Tình vừa há miệng, nước đã tràn vào trong khoang miệng, đôi tay của cô không ngừng quơ loạn, cầu cứu Trần Dục Sâm ở trên bờ.

“A….Mẹ nó, tôi bị chuột rút, cứu… Cứu…” Một bên vừa kêu, một bên vừa uống nước, vốn dĩ sức lực của Tô Y Tình đã tiêu hao gần nay lại càng vô lực hơn, cô giãy dụa một lúc, thân thể gần như đã mất đi sức lực.

Trên bờ biển, đôi mắt màu nâu của Trần Dục Sâm lạnh nhạt nhìn cô giãy dụa ở trong nước, không hề có chút giao động này, hắn lạnh lùng ngồi đó nhìn cô chằm chằm.

‘Tách tách…” Âm thanh giọt nước bắn ra cũng nhỏ dần lại theo biên độ giãy giụa của Tô Y Tình… Vì sao hắn không tới cứu cô? Chẳng lẽ hắn muốn nhìn cô đi tìm chết sao? Trần Dục Sâm, anh chán ghét tôi tới như vậy sao? Chán ghét tới mức, muốn bỏ mặc sống chết của tôi? Nếu đã như vậy thì vì sao còn ép tôi ở cạnh? Vì sao?

Tô Y Tình siết chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, chiếc nhẫn nhìn đã cũ nhưng lại rất sắc bén, viên kim cương trên nhẫn đâm vào lòng bàn tay cô, đau tới mức hít thở không thông. Sau mười mấy phút giãy dụa, cô dần dần mất đi sức lực, bọt nước cũng không còn bắn lên nữa. Cô không chờ được tới lúc hắn đưa tay tới cứu, chẳng lẽ cứ như vậy mà chết sao? Còn cha mẹ cô….

Suy nghĩ chậm rãi biến mất, Tô Y Tình nhanh chóng rơi vào hôn mê, chìm xuống đáy bể bơi, thân thể như phù du trôi nổi trong bể, không khác gì trạng thái khi chết đuối.

Đôi mắt nâu đảo qua hình ảnh này, trong mắt lóe lên sự lạnh lùng.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cô cảm thấy rất lạnh, giống như băng vậy, cô đã chết sao? Cô cố gắng cử động ngón tay, A? Vì sao còn có thể cử động?

Tô Y Tình buộc mình mở to mắt, hóa ra cô còn sống. Cô ngồi dậy, nhìn xung quanh, cô còn nằm ở trên bờ? Trên người còn có chút ướt, xem ra cô đã nằm chỗ này rất lâu, là Trần Dục Sâm vớt cô lên sao?

Tô Y Tình hít một hơi thật sâu, đúng rồi, nhẫn!

Cô mở lòng bàn tay ra, cô nhớ mình siết chặt nhẫn trong lòng bàn tay, nhẫn ở chỗ nào? Chẳng lẽ lúc ngất xỉu, lại rơi vào trong bể bơi rồi sao?

Tô Y Tình nghĩ nghĩ một lát, sau đó lại nhảy vào trong bể bơi.

Cô không ngừng tìm kiếm… Nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng chiếc nhẫn, Tô Y Tình cũng không biết mình đã tìm bao lâu, chỉ biết rằng mình tìm mệt rồi, sẽ lên bờ nghỉ ngơi. Sau khi nghỉ ngơi đủ, lại tiếp tục tìm. Nhưng vẫn không hề nhìn thấy bóng dáng chiếc nhẫn.

Nhà ăn Nhà họ Trần.

“Ngài Trần, có cần đi tới bể bơi gọi Tô tiểu thư tới ăn ăn cơm chiều không?”

“Cô ta còn chưa tỉnh?” Trần Dục Sâm nhíu mày.

“Tô tiểu thư đã tỉnh lúc trưa, nhưng mà vẫn luôn ở bể bơi, chưa từng đi ra ngoài. Không biết đang làm gì.” Lâm Tú cung kính nói.

Từ sau hôm bị ám sát, tính cách của Trần Dục Sâm lại càng âm trầm khó đoán hơn. Ngay cả bà cũng không nhìn ra nổi tâm tình của Trần Dục Sâm. Cho nên đừng nói tới người khác. Hiện tại người trong biệt thự nhìn thấy hắn như chuột thấy mèo, làm việc không dám sơ xuất.

Đôi mắt của Trần Dục Sâm lạnh đi một chút, không ngồi xuống bàn ăn nữa, mà là đi về phía bể bơi.

Ở bể bơi, Tô Y Tình ngoi lên, thở hổn hển vài cái, sau đó lại ngụp xuống, động tác lặp đi lặp lại vài lần.

Mà hắn thì dựa vào cánh cửa sau bể bơi, đôi mắt nâu nhìn chằm chằm mặt nước, người phụ nữ này, tỉnh lại lúc trưa, chẳng lẽ cô ta đã tìm ở đây suốt cả một buổi chiều sao? Rốt cuộc là cô ta lấy nghị lực từ đâu ra.

Trần Dục Sâm nhíu mày.

Lúc này, Tô Y Tình đã tìm mệt, cho nên lên bờ nghỉ ngơi, trong lúc vô tình nhìn thấy người đàn ông đang đứng dựa vào cửa, tầm mắt dừng ở trên người hắn.

Ánh mắt hai người giao nhau ở không trung, cô ngồi trên bờ, hai chân rũ ở trong nước, mái tóc đen dài, vì dính nước mà dính sát vào người, quần áo đơn bạc dán chặt vào thân thể, nhìn qua vô cùng mê người.

Lúc này, gương mặt cô tái nhợt, giọt nước không từng chảy xuống từ trên người cô, dưới ánh nắng màu cam, nhìn Tô Y Tình lại càng đơn bạc, lẻ loi hơn.

“Cô còn ở nơi này làm gì?”

“Tìm nhẫn.”

Trần Dục Sâm chậm rãi đi tới bể bơi: “Thời gian nửa giờ đã qua, cho dù có thể tìm được thì thế nào?”

“Tôi muốn đi học.”

Sự kiên cường cùng nghị lực của người phụ nữ này, đúng là khiến người khác bực bội. Trần Dục Sâm đi tới bên cạnh người Tô Y Tình, móc từ trong túi ra một tấm thẻ màu vàng rực rỡ, ném lên người Tô Y Tình. Hắn không nói gì, lạnh lùng xoay người rời đi.

Tô Y Tình nhìn tấm thẻ trong tay, lại nhìn bóng dáng của hắn, tại sao đột nhiên hắn lại có lòng tốt như vậy? Đúng là một người có tính tình khó đoán.

Sau khi rời khỏi bể bơi, đôi mắt của Trần Dục Sâm có vẻ u ám dị thường, hắn móc một chiếc nhẫn từ trong túi ra, đây chính là chiếc nhẫn hắn đã ném vào trong hồ bơi.

Người phụ nữ này, rõ ràng đã hôn mê còn nắm chặt lấy chiếc nhẫn! Nếu như hắn không tới, cô muốn tìm chiếc nhẫn cả đời sao?

Trường đại học Eton College.

“Tô tiểu thư, học phí của cô đã được thanh toán rồi.”

Tô Y Tình vừa mới tỉnh ngủ đã vội vàng chạy tới trường học, cô rất sợ trễ thời ginhà họ Tôo học phí, nhưng lại nghe được câu trả lời như vậy: “Thanh toán? Tôi còn chưa thanh toán, được thanh toán khi nào vậy, là ai thanh toán thay tôi?”

“Hôm qua có một vị tiên sinh thanh toán học phí cho cô.”

“Tiên sinh? Ai vậy?”

“Là người thanh toán học phí cho tôi, sao cô lại tới hỏi tôi? Làm sao tôi biết được, đáng lẽ cô phải hiểu rõ hơn tôi chứ. Nhớ kỹ, thứ hai tuần sau, tới trường đi học.”

“Tôi biết rồi, cảm ơn.”

Rốt cuộc là ai thanh toán học phí cho cô? Tiên sinh? Chẳng lẽ là người chú kia? Không thể nào, nếu người chú đó của cô mà thanh toán học phí cho cô thì có lẽ ngày mai trời sẽ đổ mưa máu mất. Rốt cuộc đó là ai? Cũng không thể là Trần Dục Sâm được, hắn cũng đã đưa thẻ cho cô, cần gì phải tới thanh toán học phí.

Tô Y Tình ôm theo một bụng nghi vấn trở về biệt thự.

“Trả cho anh.” Cô lôi tấm thẻ ra.

“Thanh toán xong rồi?”

“Có người khác thanh toán cho tôi rồi.” Cô đành phải nói như thế, tuy rằng không biết là ai thanh toán cho cô, nhưng có lẽ cũng là người cô quen.

“Người khác?” Hắn nhàn nhạt nói.

Tô Y Tình gật đầu, sau đó không nói gì nữa, chỉ im lặng rũ đầu, cô còn không biết đối phương là ai, còn có thể nói gì được nữa. “Trả cho anh!” Tô Y Tình đưa tấm thẻ trong tay tới trước mặt Trần Dục Sâm, hắn cũng không giơ tay cầm.

“Không cần trả lại cho tôi.”

“Vì sao?”

“Đây là thứ cô nên có được.” Trần Dục Sâm lạnh nhạt nói.

“Tôi nên có được? Tôi không muốn nhận tấm thẻ này. Lấy nó đi cũng là vì muốn thanh toán học phí mà thôi, hiện tại cũng đã thanh toán xong, tôi cũng không cần.”

“Cô là tình nhân của tôi, coi như số tiền này là tiền phí bồi ngủ của cô.” Hắn nhẹ nhàng nói ra, lời nói không có chút tình cảm nào.

Gương mặt Tô Y Tình cứng đờ, cuối cùng cười cười, đặt tấm thẻ ở trên bàn: “Nếu như có thể lựa chọn, tôi cũng không muốn làm tình nhân cho anh.”

Nếu như có thể lựa chọn… Đáng tiếc, từ đầu tới cuối cô không hề có quyền lựa chọn, chỉ có thể giống như con kiến giãy dụa trong trò đùa của vận mệnh, chỉ có thể cố gắng quyết định số phận của chính mình!

Trần Dục Sâm nhìn thoáng qua tấm thẻ bị đặt ở trên bàn: “Cô đương nhiên không muốn bị giam cầm bởi bản hợp đồng tình nhân, bởi vì thân thể cô, rất cô đơn!”

“Tôi biết dù tôi có nói thế nào anh cũng sẽ không tin tôi. Nhưng mà tôi thật sự muốn hỏi một câu, Trần Dục Sâm, nếu như anh hận tôi tới như vậy, vì sao lại muốn tôi làm tình nhân cho anh?”

“Bởi vì tôi muốn để cô sống trong địa ngục.” Trong mắt hắn lộ ra một mảnh âm trầm, mang theo một chút u ám, thế nhưng khóe miệng hắn lại cong lên. Khiến người ta nhìn không ra, rốt cuộc lời này là thật, hay là giả.

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.