Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô ấy là vợ anh

Phiên bản Dịch · 1973 chữ

Chương 32: Cô ấy là vợ anh

"Anh! Anh thật nhàm chán, anh cảm thấy như vậy thú vị ư?"

"Chẳng lẽ không thú vị sao?" Hắn lấy việc tra tấn người phụ nữ này làm thú vui.

"A, Trần Dục Sâm, anh thật sự không nói lý lẽ! Nếu anh muốn tôi làm tình nhân cho anh, chỉ là vì tra tấn tôi, anh không cảm thấy vô vị sao? Anh......" Cô không còn lời nào để diễn tả người đàn ông trước mặt mình, tại sao hắn lại như vậy? Mọi chuyện như là một giấc mơ, cô mơ thấy mình rơi vào địa ngục, nếu có một ngày, cô có thể tỉnh mộng, thoát ra khỏi địa ngục này, như vậy có thể tới thiên đường hay không?

"Đưa tay cho tôi." Trần Dục Sâm lạnh lùng vươn tay về phía cô.

Tô Y Tình nghiêng người theo bản năng, nghiêng mắt nhìn bàn tay hắn duỗi tới: "Vì sao phải cho anh?"

"Cô không cần hỏi quá nhiều, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời." Hắn nói xong, bầu không khí xung quanh lập tức hạ thấp đến mức đóng băng.

"Anh coi tôi là gì? Một con chó mà anh nuôi hả?" Cô nhăn mày thật, nhìn bàn tay hắn duỗi tới, trong đầu tự nhiên lại nghĩ tới động tác trêu đùa chó, để chó nâng móng vuốt nhỏ.

Nghe vậy, Trần Dục Sâm cười cười, hắn đứng lên, chỉ dùng hai bước đã đi tới trước mặt cô, bàn tay lạnh lẽo của hắn nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt cô, ngón tay thon dài vân vê lọn tóc đen của cô.

Tô Y Tình vô cùng mất tự nhiên ngoảnh đầu ra xa, tận lực tránh né sự đụng chạm của bàn tay hắn.

Thân thể cao lớn của hắn kề sát cơ thể nhỏ xinh của cô, Trần Dục Sâm vừa nghịch tóc của cô, vừa cúi người xuống, đôi môi lạnh đến sát bên tai cô, nhẹ giọng nói: "Cô muốn biết tôi coi cô là cái gì không? Tất nhiên là một con chó trên giường."

Lời nói lạnh lùng làm lỗ tai cô đau đớn, cô đột nhiên quay đầu muốn nói chuyện.

"Ưm......" Đôi môi nhỏ màu hồng phấn của cô lại chủ động dán lên môi hắn! Lời nói bị chặn lại cổ họng, Tô Y Tình muốn né tránh nụ hôn này theo bản năng.

Thế nhưng đầu cô vừa muốn động, đã bị bàn tay hắn đè lại.

"Ưm ưm ưm!" Cô ngọ nguậy người muốn thoát khỏi sự khống chế của hắn, lại bị hắn cạy môi răng một cách thô lỗ, không chút dịu dàng mút thỏa thích sự ngọt ngào của cô

Đau quá...

Đây không phải là hôn mà là gặm cắn, hắn cố ý làm cô đau đớn.

Tay cô điên cuồng đấm ngực hắn, nhưng đầu bị cố định, cho dù cô nỗ lực mím môi, vẫn sẽ bị hắn mạnh mẽ chiếm giữ.

Nụ hôn này kéo dài đến khi môi cô sắp chết lặng, Trần Dục Sâm mới buông lỏng sự khống chế đối với cô, đôi môi lạnh lẽo mới rời cánh môi cô...

Cô nhanh chóng che cánh môi đau đớn: "Anh... Anh làm gì thế!"

Trần Dục Sâm lạnh lùng nhìn cô, trong lòng không chút dao động, ngón tay nâng lên, ngón cái nhẹ nhàng xoa xoa khóe môi: "Tô Y Tình, chính cô chủ động đưa môi lên trước!"

"Tôi, tôi vốn không cố ý! Trong lòng hắn phải biết rõ ràng mới đúng, còn nói ra những lời quá đáng!"

"Không cố ý? Trong lòng biết rõ ràng? Đúng, trong lòng tôi thật sự nên biết rõ cô dâm đãng nhường nào, mỗi ngày giả dối tỏ vẻ thanh cao, ngược lại khiến người ta ghê tởm! Có lẽ cô nên thành thật một chút, quỳ xuống, cầu xin đàn ông lấp đầy thân thể của cô." Trần Dục Sâm nói xong, bàn tay to lập tức vòng qua ôm lấy eo cô.

Lời nói nhục nhã vang bên tai, đâm vào lòng cô: "Buông tôi ra."

"Hừ! Buông cô ra? Cô cảm thấy có thể ư?" Bàn tay to thuận thế luồn vào trong quần áo cô, theo làn da mịn màng của cô, vuốt ve từng chút tiến về phía trước.

"Trần Dục Sâm!" Cô lớn tiếng nói.

Tay hắn đã nắm lấy bộ ngực cao ngất của cô, ngón tay thô ráp muốn đẩy áo ngực mỏng manh kia ra...

Ngay khi hắn muốn mạnh mẽ trêu đùa thân thể của cô...

'Cạch!' Cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra!

Trần Dục Sâm dừng động tác, mày kiếm nhíu chặt, hiển nhiên, lúc này bị quấy rầy, khiến hắn rất tức giận, hắn nghiêng mắt, mang theo sự lạnh lẽo tức giận nhìn về phía cửa.

Tô Y Tình cũng nhìn qua, ai tối bụng tới giải cứu cô vậy? Quả thực thật tốt quá! Có điều trong biệt thự của Trần Dục Sâm, ai lại dám không nói gì đã đẩy cửa tiến vào?

Ánh mắt nghi ngờ của cô dừng ở cửa.

Một chiếc váy ngắn đến đầu gối, lấy tông màu trắng và đỏ làm chủ đạo, lộ ra chút bí ẩn và đáng yêu. Váy công chúa với tay áo phồng nền trắng, vải ren màu đỏ làm viền, lớp vải bó sát người, tôn lên dáng người quyến rũ của thiếu nữ, thiết kế theo phong cách loli điển hình để lộ xương quai xanh tinh tế nhỏ xinh, lại nhìn đai lưng bản rộng, bó chặt vòng eo. Chân váy rủ xuống kiểu lá sen, xoè rộng từng tầng hết lớp này đến lớp khác, tạo nên cảm giác xinh đẹp thần bí.

Vớ dài đến bảy phần đùi, phần viền ren làm người không nhịn được sinh ra sự mơ màng với cặp đùi đẹp kia, trên vớ có hoa văn đáng yêu, một đôi giày cao gót phong cách đáng yêu, người trước mắt giống như búp bê Barbie!

Nhìn lên phía trên, chính là một mái tóc quăn được xõa tung, trên đầu còn có một cái kẹp tóc, gương mặt tinh xảo, đôi mắt to tròn không ngừng chớp.

Thiếu nữ này, đúng là đáng yêu tới mức khiến người ta muốn cắn một cái. Nhưng mà cô bé rốt cuộc là ai? Không phải là người giúp việc? Vậy thì là ai?

Thiếu nữ nháy mắt một cái, đứng ở cửa, thân thể cứng đờ, nhìn hai người ở trong phòng. Thiếu nữ nhìn từ trên xuống dưới, nhìn bàn tay to lớn của Trần Dục Sâm luồn vào trong quần áo của người đẹp, vị trí bàn tay vừa lúc đặt ở trên ngực! Rất rõ ràng, đây chính là hình ảnh… Tình cảm mãnh liệt!

“Có phải em quấy rầy tới hai người rồi không… Hai người cứ tiếp tục, cứ tiếp tục đi… Em ra ngoài!”

“Linh Chi, quay lại!” Trần Dục Sâm lạnh giọng nói.

Bước chân Hoắc Linh Chi ngừng lại, xoay đầu: “Nhưng mà, anh à, không phải anh chuẩn bị ‘ăn cơm’ sao? Em quấy rầy như vậy không tốt lắm.”

Anh? Tô Y Tình sửng sốt, vậy mà thiếu nữ trước mặt lại là em gái của Trần Dục Sâm? Hóa ra người đàn ông này còn có em gái sao? Ha, đúng là buồn cười, trong khi hắn biết hết từng chân tơ kẽ tóc mọi thứ liên quan tới cô, mà cô lại không hề biết gì về hắn.

Trần Dục Sâm đã rút tay ra từ trong áo của cô, bàn tay to vốn dĩ ôm cô cũng buông lỏng, hắn lạnh lùng nhìn Hoắc Linh Chi: “Không học cho tốt ở nước Mỹ, quay trở lại làm gì?”

Tháng trước hắn vừa cho người đưa Hoắc Linh Chi quay trở lại nước Mỹ, mà bây giờ con bé này lại quay về đây!

Hoắc Linh Chi chắp tay sau lưng, không hề để ý tới lời Trần Dục Sâm nói, mà là chú ý Tô Y Tình trước: “Wow, anh à, anh đúng là càng ngày càng tinh mắt. Chị gái này đúng là rất xinh đẹp! Có chút giống con lai! Đúng là không tệ, không tệ chút nào.”

Hoắc Linh Chi vừa gật đầu tán thưởng, vừa quan sát Tô Y Tình.

Tô Y Tình xấu hổ cười cười, bạn gái? Chẳng lẽ em gái Trần Dục Sâm không biết cô là tình nhân của hắn sao?

“Em tên là Hoắc Linh Chi, chị tên là gì?”

“Chị là Tô Y Tình.”

“Ừm… Cái tên rất êm tai! Chị đã quen anh em được bao lâu rồi?”

“Có lẽ là… Một tháng đi…” Cô nghĩ kỹ một chút, thời gian gặp gỡ Trần Dục Sâm, đúng là mới chỉ có một tháng.

“Woa, mới nửa tháng anh em đã đem chị về nhà? Xem ra anh ấy rất thích chị đó! Ừm, em cũng cảm thấy chị rất tốt!” Hoắc Linh Chi giơ ngón cái lên.

Cô nhóc lè lưỡi: “Hóa ra đuổi em về nước Mỹ là để dành không gian riêng tư cho hai người à?”

Thiếu nữ trước mắt, tính cách đúng là khác Trần Dục Sâm một trời một vực! Một bên chính là thiên đàng, còn một bên là vực thẳm.

Lúc này, chỉ nghe thấy Trần Dục Sâm cầm điện thoại nói: “Lập tức chuẩn bị phi cơ đi Washington, lát nữa lại đây đem tiểu thư về Mỹ.”

Hiển nhiên người nghe máy ở đầu đối diện chính là Ngũ Lương.

Hoắc Linh Chi lập tức nóng nảy, nhảy lên cướp lấy di động trong tay Trần Dục Sâm, nhanh chóng nói: “Không cần chuẩn bị phi cơ! Tôi không quay lại Mỹ đâu.” Sau đó cúp điện thoại.

Đôi mắt nâu của hắn liếc nhìn cô nàng đang vô cùng căng thẳng, hắn cực kỳ nghiêm túc mở miệng: “Linh Chi! Trường học của em hẳn là đã khai giảng rồi!”

Hoắc Linh Chi thở hắt ra, một tay chống hông, mở miệng nói: “Anh à, một sinh viên ba tốt như em, sao có thể trốn học chứ? Em vẫn luôn cố gắng học tập tiến về tương lai!”

Trần Dục Sâm lại nhíu chặt lông mày.

Nhìn thấy Trần Dục Sâm một bộ không tin mình, cô nàng lại phải tiếp tục nói: “Em là sinh viên được trao đổi, lần này em được trường bên đó chọn làm người trao đổi, lần này trở về là muốn học ở trường trong nước một thời gian.”

Lúc này gương mặt Trần Dục Sâm mới giãn ra một chút, hắn liếc Tô Y Tình đang đứng bên cạnh, lười biếng mở miệng: “Còn nữa, cô ta không phải là bạn gái của anh.”

Hoắc Linh Chi mở to hai mắt: “Không phải là bạn gái, chẳng lẽ là tình nhân sao?”

Tô Y Tình ở một bên nghe anh em nhà này nói chuyện, chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, quả nhiên, em gái hắn thật sự không biết cô là gì của hắn. Cô chỉ là một trò đùa của hắn mà thôi, chỉ là trò đùa của hắn quá lớn rồi, lớn đến mức đủ để huỷ hoại cả đời cô.

Tầm mắt Trần Dục Sâm trở lại người em gái, thời điểm xảy ra chuyện năm đó, Linh Chi còn rất nhỏ, cũng không biết chuyện gì xảy ra, cho nên... Hắn cũng không muốn con bé sống trong thù hận, nên chưa bao giờ nói chuyện kia với cô em gái này, Trần Dục Sâm liếc nhìn Tô Y Tình, lời nói ra lại đầy ẩn ý: "Cô ấy là vợ anh."

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.