Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị hôn, có thoải mái không?

Phiên bản Dịch · 2017 chữ

Chương 30: Bị hôn, có thoải mái không?

Tô Y Tình siết chặt tay, vì sao hắn cố ý trêu đùa cô như thế? Cô vốn cho rằng sau khi xảy ra chuyện đêm đó, thái độ của hắn đã thay đổi rồi. Ít ra bầu không khí giữa hai người bọn họ cũng đã hòa hoãn hơn… Hóa ra vẫn là cô tự mình đa tình!

Hắn vẫn là Trần Dục Sâm lạnh lùng như cũ!

Tô Y Tình cười lạnh một tiếng, cô rất muốn đứng dậy rời đi nơi này, nhưng đưa mắt nhìn lại, đâu còn nơi nào cho cô dung thân? Nhà họ Tô hiện tại đã là thiên hạ của Tô Sính. Ngoại trừ nơi này, cô đúng là không còn nơi nào để về!

Cô nhíu mày, nếu như bây giờ vẫn còn sức lực, cô thật sự muốn đứng dậy đá văng cái cửa này đi. Thế nhưng hiện tại đã cạn kiệt sức lực, cho nên Tô Y Tình tiếp tục dựa vào trên tường… Nhắm mắt ngủ!

Sáng sớm, ánh nắng ban mai len lỏi qua kẽ lá chiếu vào trên người cô, cô lập tức tỉnh lại, ngoài sân, người giúp việc đã bận rộn qua lại, cửa biệt thự cũng được mở rộng, không có người nào để ý tới cô.

Tô Y Tình cũng không nói gì, chống vách tường đứng dậy, chậm rãi đi vào trong nhà, cô hiểu rõ đạo lý trên chữ nhịn là một cây đao, cho nên hôm nay cô vẫn phải nhịn. Tô Y Tình nhanh chóng trở về phòng tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ.

“Trần Dục Sâm đâu?” Tô Y Tình tắm rửa xong thì mặt trời cũng đã lên cao.

“Ngài Trần đang ở bể bơi.”

Biệt thự của Nhà họ Trần, cực kỳ lớn. Khoan hẵng nói trước biệt thự đồ sộ bao nhiêu, chỉ riêng mình sân sau, đã có một bể bơi cực kỳ lớn.

Sáng sớm mà lại đi bơi? Tô Y Tình cũng không nghĩ nhiều, nhanh chân bước về phía bể bơi.

Bể bơi ở biệt thự Nhà họ Trần, rất lớn... Tô Y Tình đứng ở phía trên, bị bọt nước hấp dẫn. Lúc này, Trần Dục Sâm trồi lên khỏi mặt nước, hắn nâng tay lên, bàn tay đặt giữa trán, vuốt ngược mái tóc ướt sũng lên. Đầu óc lộn xộn phân tán trong kẻ hở ngón tay, nước từ trên tóc không ngừng nhỏ tí tách xuống bể bơi, đôi mắt màu nâu thâm trầm chậm rãi mở ra, khiến người khác kinh sợ không thôi.

Trần Dục Sâm đứng dậy đi lên bờ, thân hình hoàn mỹ, khiến người khác không khỏi hoài nghi, ông trời có phải bất công quá rồi hay không? Tạo ra một người đàn ông hoàn mỹ như vậy.

“Cô thích nhìn chằm chằm đàn ông như vậy sao?” Âm thanh lạnh lẽo như băng sương truyền tới tai Tô Y Tình.

Đôi mắt nâu sâu hun hút của Trần Dục Sâm nhìn về phía Tô Y Tình, mang theo chút châm chọc.

Tô Y Tình rũ mắt, cô vừa liếc nhìn vết thương trên ngực Trần Dục Sâm, có vẻ khả năng hồi phục vết thương của hắn rất tốt, hiện tại chỉ còn nhìn thấy vết sẹo hồng.

“Tối hôm qua, còn chưa kết thúc yến hội, sao anh lại trở về?” Tô Y Tình chậm rãi đi về phía Trần Dục Sâm, trải qua cả một đêm lắng đọng lại tâm tình, hiện tại tất cả lửa giận trong lòng cô đều đã biến thành bình tĩnh.

“Hửm? Tô Y Tình… Cô đúng là rất biết diễn kịch, đúng là phải khiến tôi lau mắt mà nhìn.”

“Diễn kịch? Tôi diễn cái gì?”

Đối mặt với ánh mắt đầy khó hiểu của Tô Y Tình, Trần Dục Sâm càng nhíu chặt lông mày, người phụ này, rốt cuộc còn muốn giả vờ tới khi nào, quả nhiên là loại phụ nữ tâm cơ.

Hắn nâng tay lên, hai bàn tay to lớn chậm rãi đặt ở trên vai cô, năm ngón tay chậm rãi dùng sức, siết chặt bả vai Tô Y Tình.

“Á… Đau, Trần Dục Sâm, đau quá!” Cô chỉ cảm thấy xương cốt trên vai như sắp bị bóp nát tới nơi, đau tới mức Tô Y Tình không nhịn được nhíu chặt lông mày.

Hắn vẫn không hề giao động, vẫn siết chặt lấy bả vai cô như cũ.

Tô Y Tình nóng nảy, nghiêng đầu, cắn lên mu bàn tay hắn, cô dùng sức cắn… Tới nỗi mu bàn tay Trần Dục Sâm đỏ lên, lớp da bên ngoài hơi rách một chút, bắt đầu rỉ máu.

Đây không phải là một con mèo ngoan ngoãn, mà là một con sói con.

“A… Còn dám phản kháng sao?” Trần Dục Sâm không hề dao động, cho dù bị cô cắn một miếng tới chảy máu, nhưng gương mặt vẫn không thay đổi, ngược lại càng thêm vẻ lạnh nhạt.

Hàm răng Tô Y Tình rời khỏi mu bàn tay Trần Dục Sâm, cô há miệng nói: “Gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng! Không có người nào phải nằm im chịu tổn thương, tất cả mọi người đều có quyền phản kháng.”

Gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng. Từ nhỏ cô đã hiểu đạo lý này, trên thế giới này, không có người nào là tốt tuyệt đối, cũng không có kẻ hoàn toàn ác độc, cho nên phải biết đánh trả.

Bầu không khí xung quanh bể bơi càng ngày càng thấp, nếu như không khí có thực thể, chỉ sợ hồ nước này đã bị đông lạnh thành một khối băng lớn.

“A…” Trần Dục Sâm đột nhiên nhếch môi cười một cái, chữ ‘a’ này của hắn cũng phá vỡ bầu không khí đầy áp lực này, vẻ lạnh nhạt trong ánh mắt vẫn không thuyên giảm, hắn vẫn nhìn Tô Y Tình bằng ánh mắt đầy châm chọc.

Tiếp theo đó, bàn tay đặt trên vai Tô Y Tình đột nhiên dùng sức, kéo cô lại gần Trần Dục Sâm, môi mỏng lạnh lẽo, hung hăng ập xuống.

“Ưm…” Chuyện xảy ra quá nhanh, khiến Tô Y Tình trở tay không kịp, cô hoảng sợ mở to hai mắt, trong khoang miệng còn thoang thoảng mùi vị máu tươi.

Môi lưỡi bị hắn điên cuồng quấn lấy, sự thô bạo của hắn khiến Tô Y Tình khó chịu: “Ưm! Ưm! Ưm!”

Kết thúc nụ hôn đầy bá đạo, hắn buông bả vai cô ra, cũng rời khỏi môi của cô.

“Trần Dục Sâm, anh làm gì vậy?” Tô Y Tình lấy tay che kín miệng.

“Hôn có thoải mái không?” Trần Dục Sâm nở nụ cười trào phúng, trong đôi mắt màu nâu dường như còn mang theo một chút thâm ý.

Tô Y Tình nhíu mày, nhanh chóng mở miệng: “Anh…” Lời phía sau còn chưa nói xong, cô lập tức im bặt, toàn bộ những lời muốn nói đều nghẹn ở cổ họng, gương mặt cứng đờ, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, cô nhớ tới hình ảnh tối hôm qua mình bị Vương Nặc Thiên cưỡng hôn…

Cô vẫn còn chưa hồi phục tinh thần, chẳng lẽ chuyện đêm qua, hắn đã biết rồi sao? Cho nên mới có thể trở nên vô tình như vậy, mới có thể rời đi không chút lưu tình!

“Không phải miệng cô lanh lợi lắm sao? Sao không nói tiếp? Cô phải nói những chuyện đê tiện tối qua mình đã làm mới đúng chứ.” Giọng nói Trần Dục Sâm còn vang ở bên tai.

Trái tim Tô Y Tình run rẩy, quả nhiên, hắn đã biết! Cô hít sâu một hơi, lấy hết can đảm nói: “Chuyện đêm qua, không giống như anh nghĩ đâu. Tôi…”

Trần Dục Sâm lại mỉm cười: “Tô tiểu thư, không cần phải giải thích, tôi biết.”

“Tôi… Thật xin lỗi.” Đúng thế, cô không nên giải thích, cô cũng không có cách nào giải thích. Tuy rằng mọi chuyện đều nằm trong phạm vi khống chế của cô, nhưng hiện tại cô vẫn cảm thấy rất bất lực. Không có cách nào giải thích rõ ràng chuyện này cả.

“Thừa nhận rồi?”

“Không phải là thừa nhận, mà là tôi không biết nên giải thích thế nào cả. Nhưng tôi có thể thề, những chuyện tôi làm, tuyệt đối không thẹn với lương tâm!”

“Không thẹn với lương tâm? Cô cũng có mặt mũi nói ra câu này? Hừ, loại phụ nữ có thói quen nói dỗi như cô, cái gì cũng có thể nói ra được…” Hắn nghiêng người, đi lướt qua Tô Y Tình.

Tô Y Tình chôn chân tại chỗ, siết chặt tay: “Trần Dục Sâm, khoan đã!”

Trần Dục Sâm dừng bước chân, lạnh lùng quay đầu: “Còn muốn giải thích cái gì? Tôi cảnh cáo cô, không cần biết trước kia cô quen ai, nhưng từ hôm nay, cô đã là người của tôi rồi. Tốt nhất nên cách xa bọn họ ra một chút.” Nếu không, bọn họ chết thế nào cô cũng không biết đâu.

Lời phía sau đương nhiên Trần Dục Sâm sẽ không nói ra, hắn cau mày, nhìn chằm chằm Tô Y Tình.

“Không phải tôi muốn giải thích, mà là có chuyện muốn nói.”

“Vô vị!” Vừa dứt lời, hắn lại xoay người tiếp tục đi ra bên ngoài.

Tô Y Tình siết chặt nắm đấm, móng tay sắp ghim vào lòng bàn tay, cô không muốn để ý tới những lời nói vô tình đó của hắn, nhưng cho dù có muốn quên đi cỡ nào, thì những lời nói đó vẫn không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu Tô Y Tình: “Tôi muốn đi tới trường.”

Sáng hôm nay cô vừa định tới trường, thì nhà trường đã gọi tới, bảo rằng cô chưa đóng học phí, cho nên không thể tiếp tục đi học. Tô Y Tình có thể khẳng định, chuyện này Trần Dục Sâm mà không nhúng tay vào, thì tên của cô sẽ viết được lại!

“Đi trường học để gặp tình lang sao?”

“Tôi cần trả tiền học phí, nhưng mà anh yên tâm, cho dù dùng biện pháp gì, tôi cũng nhất định sẽ trả tiền lại cho anh!” Đúng, là vay tiền. Cho dù có khuất nhục tới cỡ nào, cô cũng phải tới trường, đây là chuyện không thể nào thay đổi.

“Hửm? Đúng là một sinh viên gương mẫu!” Trần Dục Sâm xoay người, chậm rãi đi về phía Tô Y Tình, đứng ở trước mặt cô.

Tô Y Tình cúi thấp đầu: “Tôi thật sự chỉ muốn đi đọc sách mà thôi.”

Hắn nhìn cô, chậm rãi nâng bàn tay trái lên, động tác nhẹ nhàng, không thô bạo giống như khi nãy: “Tô Y Tình, cô bảo tôi làm sao tin, cô tới trường chỉ đơn giản là vì đọc sách?”

“Anh muốn tôi làm gì, mới có thể bằng lòng cho tôi vay tiền?”

“A, cô là bạn gái của tôi, tiền, đương nhiên là có thể cho.” Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘bạn gái’.

Quả nhiên, gương mặt Tô Y Tình lập tức tái nhợt.

Ngón tay thon dài của Trần Dục Sâm nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón trỏ.

Hắn chậm rãi lôi chiếc nhẫn ra.

Tô Y Tình nhíu mày, không hiểu hắn muốn làm gì, chỉ nhìn thấy chiếc nhẫn đen sì đã bị lấy xuống, hắn nâng tay, nhẹ nhàng vung ra ngoài.

Chiếc nhẫn xoay một vòng trên không trung, Tô Y Tình còn chưa kịp phản ứng, chiếc nhẫn đã ‘tùm’ một tiếng, rơi vào trong bể bơi.

“Sao anh lại ném nhẫn vào trong bể bơi?”

“Nếu như trong vòng nửa tiếng, tìm được cái nhẫn, tôi sẽ để cho cô tới trường.” Trần Dục Sâm hé miệng, lạnh lùng phun ra một câu.

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.