Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nếu như cô dâu không phải em, thì tôi sẽ không cưới!

Phiên bản Dịch · 2453 chữ

Chương 29: Nếu như cô dâu không phải em, thì tôi sẽ không cưới!

Hắn ta đã thích cô rất lâu rồi, thích tới mức dù có bị Tô Y Tình từ chối, vẫn còn nuôi hy vọng. Giờ nhận được lời khẳng định của Tô Y Tình, hắn mới biết được lý do mà mình bị Trần Dục Sâm đuổi giết, không phải là bởi vì Tô Y Tình làm tình nhân cho Trần Dục Sâm hay sao!

Không sai, kẻ đứng trước mặt Tô Y Tình bây giờ, chính là Lệ Minh Quân! Người đã chết từ mấy tháng trước, hiện tại hắn là Vương Nặc Thiên! Là người thừa kế của Vương thị!

“Anh điên rồi!” Cô bị những lời này dọa cho sợ hãi.

“Làm sao? Không phải chính em là người nói ra những lời này hay sao!”

“Sao có thể! Em đã là người của người ta, sao có thể gả cho anh? Anh bị điên sao?” Đôi mắt Tô Y Tình nhìn Vương Nặc Thiên tràn đầy vẻ không thể tin được.

“Cái này đúng là không được! Vậy thì, em có thể làm tình nhân cho anh.”

Trái tim Tô Y Tình run rẩy… Tình nhân? Hắn lại bảo cô làm tình nhân cho hắn, đây chính là sỉ nhục, Tô Y Tình hoàn toàn không tin người trước mắt chính là chàng trai ấm áp năm đó: “Buông tôi ra, Nặc Thiên, anh buông tôi ra! Anh không phải là Nặc Thiên mà tôi biết!”

Vương Nặc Thiên nhếch môi, đúng là hắn không phải Vương Nặc Thiên mà cô quen, hắn là Lệ Minh Quân, là đại thiếu gia Nhà họ Lệ. Còn đứa con hoang Vương Nặc Thiên đã chết rồi. Nhưng mà:

“Vậy em là Tô Y Tình mà trước kia anh quen sao? Đã hứa hẹn với nhau, thế mà em lại vì tiền vì quyền mà đi theo người đàn ông khác?”

“Cho dù tôi vi phạm lời giao ước, anh lại cứ phải vũ nhục tôi như vậy sao?” Cô không thể nào chấp nhận được việc Vương Nặc Thiên bảo cô làm tình nhân cho hắn.

“Vũ nhục em? Không phải chỉ cần có quyền có tiền em đều không ngại sao? Nếu em có thể đi theo Trần Dục Sâm vì tiền? Vậy thì vì sao lại không thể làm tình nhân cho tôi? Có thể đạt được những thứ mình muốn cùng một lúc, không phải em nên cảm thấy thỏa mãn sao!”

Tô Y Tình chưa bao giờ nghĩ tới, cách làm cực đoan ngày ấy, sẽ để lại kết quả này. Cô cho rằng chỉ cần trước kia tàn nhẫn một chút là có thể chặt đứt hết mọi phiền nào, thế nhưng lại không nghĩ tới, thứ chờ mình lại còn rắc rối hơn.

Ánh trăng chiếu xuống thân ảnh hai người, hai người đối mắt, trong mắt đối phương đều mang theo tức giận, mâu thuẫn tiếp tục trở nên gay gắt.

Mà lúc này, Trần Dục Sâm ở trong yến hội nhìn đồng hồ trên tay, người phụ nữ kia đi lâu như vậy vẫn còn chưa trở về? Hôm nay trạng thái của cô ấy không quá tốt, lại co chút hoảng hốt? Rốt cuộc là có chuyện gì?

“Ngài Trần, chuyện gì vậy? Nghĩ cái gì mà tập trung như vậy?” Người ở bên cạnh mở miệng hỏi.

“Không có chuyện gì, mọi người cứ nói chuyện đi, tôi có chút chuyện.” Hắn lạnh nhạt nói, sau đó xoay người đi ra khỏi đám đông, người phụ nữ chết tiệt kia, rốt cuộc đang làm cái gì?

Vừa ra cửa bên hông, chính là một hành lang dài đập vào mặt, bên cạnh hành lang là một cái sân nhỏ, hắn đi một đường tới phòng trang điểm, cũng không nhìn tới góc tối nơi sân nhỏ.

Lúc này, từ phía không xa lại truyền tới giọng nói.

“Nếu chúng ta đều không giống như lúc xưa, vậy anh cần gì phải dây dưa với tôi, buông tha cho tôi đi.”

“Không thể nào, chúng ta có thể quen biết lại lần nữa! Em làm tình nhân cho người khác cũng được, độc thân cũng thế, tôi nhất định sẽ xuất hiện trong cuộc đời em! Sẽ không bao giờ buông tha cho em. Em đừng mong chạy thoát!”

“Anh cứ nhất định phải làm như thế sao?”

“Bởi vì nếu cô dâu không phải là em, tôi nhất định sẽ không cưới!”

Âm thanh ồn ào, ở trong đêm tối lại càng thêm chói tai, cho dù gió đêm làm những lời này trở nên mơ hồ, khiến người nghe không rõ lắm rốt cuộc đang cãi nhau cái gì, thế nhưng Trần Dục Sâm đang đi trên hành lang, vẫn dừng bước chân lại.

Là ai đang nói chuyện? Hai người, hơn nữa còn là một nam một nữ?

Hắn nhìn về phía phát ra âm thanh, là ở bên sân nhỏ, ánh mắt bén nhọn lướt qua, dưới ánh trăng sáng rõ, dừng lại trên bóng dáng hai người ở trong sân.

Đúng là một nam một nữ thật, nam thì đưa lưng về phía hắn, nhưng nữ thì lại đối diện hắn.

Trần Dục Sâm híp mắt, cho dù có ánh trăng chiếu rọi, hắn vẫn phải nhìn một lúc lâu mới thấy rõ gương mặt của người phụ nữ kia, là Tô Y Tình…!

Cô ta đang làm cái gì? Người đàn ông kia là ai? Không phải là đi thay quần áo sao? Sao đột nhiên lại ở đây tranh cãi?

Trần Dục Sâm đứng ở đầu hành lang, nhìn chằm chằm hai người ở sân, nhăn mày, chỉ thấy hai người lại bắt đầu có hành động mới!

“A…”

Hai tay Vương Nặc Thiên giam cầm thân thể cô, bỗng nhiên áp môi tới, mang theo sự cường thế, cắn nuốt môi răng của cô.

Tô Y Tình mở to hai mắt, lông mi run rẩy, trực tiếp bị dọa, trong vài giây ngắn ngủi, cô dùng tay điên cuồng đẩy hắn: “A a a…..”

Thế nhưng càng giãy dụa, Vương Nặc Thiên lại càng càn rỡ.

Trên hành lang, Trần Dục Sâm lạnh lùng nhìn hình ảnh kiều diễm này, trong mắt hắn phun ra lệ khí rét lạnh: “A…” Cô ta đúng là không hề cô đơn chút nào!

Trần Dục Sâm cười lạnh một tiếng, khóe mắt liếc nhìn hai người đang điên cuồng hôn nhau, trong lòng một mảnh âm trầm, cả người Trần Dục Sâm tỏa ra áp suất trầm thấp, lạnh thấu xương! Hắn xoay người, trở về.

Hành lang tối tăm cộng thêm ánh đèn mê ly, làm cho bóng dáng Trần Dục Sâm càng thêm sâu thẳm, mang theo một cỗ khí thế khiến người ta sợ hãi, dần dần biến mất ở cuối hành lang.

Nụ hôn sâu dưới ánh trăng, đẹp đẽ như vậy.

Tô Y Tình chưa bao giờ cảm thấy bất lực như lúc này. Trong lòng bỗng dưng cảm thấy chua xót, mà hốc mắt cũng bắt đầu đỏ lên! Nước mắt giống như một đưa bé không nghe lời, chậm rãi rơi xuống.

Nước mắt làm ướt gương mặt cô, Vương Nặc Thiên dán sát mặt cô, cũng có thể cảm nhận được giọt nước lạnh lẽo, thấu tận tim hắn.

Vương Nặc Thiên bỗng nhiên buông cô ra: “Em… Vì sao lại khóc?”

Tô Y Tình lấy được tự do, nhưng lại không hề vui mừng, ngược lại trông rất chật vật, nghẹn ngào mở miệng: “Anh không nên chạm vào tôi, tôi đã là người của người khác, anh không chê bẩn sao? Hành vi như vậy, thật sư là quá đáng!”

“Chỉ cần trái tim em còn sạch sẽ, tôi không ngại! Bị tôi hôn, làm tình nhân cho tôi, khó chịu như vậy sao? Khó chịu tới mức phát khóc?”

“Vương Nặc Thiên, anh không hiểu… Anh cho là tôi muốn mọi chuyện thành ra như vậy sao? Anh cho là tôi muốn trở thành người phụ nữ của Trần Dục Sâm sao?...”Tô Y Tình nói tới đây, đột nhiên dừng lại. Cô không muốn nói tiếp nữa, nói ra thì có tác dụng gì? Cha mẹ cô hiện tại vẫn còn ở trong tù, Tô thị vẫn còn nằm trong tay Trần Dục Sâm? Chuyện cô trở thành người phụ nữ của hắn cũng đã rõ mười mươi.

Dù sao thì chàng trai năm 17 tuổi đó cô cũng không thể gặp lại, mà cô cũng không thể quay trở về năm 15 tuổi nữa rồi… Nói nữa thì còn có tác dụng gì, bọn họ vốn đã không thể chung đường được nữa.

Tô Y Tình như nghĩ thông suốt, lấy tay lau nước mắt, kìm nén giọng đang run run của mình: “Vương tiên sinh, tôi mệt rồi. Mong rằng sau này anh đừng làm phiền tôi nữa, coi như tôi cầu xin anh, để cho tôi yên!” Sau đó cổ đẩy Vương Nặc Thiên qua một bên, nhấc chân rời đi.

“Tô Y Tình!” Vương Nặc Thiên đứng phía sau lớn tiếng gọi, nhưng không đuổi theo cô.

Tô Y Tình không hề quay đầu lại, cô lau khô nước mắt. Không đáp lại, bỏ hắn ở nơi đó, nhanh chân trở về yến hội.

Tuy rằng cô không thay quần áo, nhưng rượu vang đỏ dính lên người đã sớm khô, mặc lễ phục cũng bớt khó chịu hơn, hiện tại cô chỉ muốn nhanh tìm Trần Dục Sâm, sau đó tìm lý do để trở về.

Yến hội vẫn còn rất náo nhiệt, cô nhanh chóng đi xuyên qua đám người, tìm kiếm bóng dáng Trần Dục Sâm. Đáng lẽ bóng dáng của người đàn ông kia phải rất dễ dàng thấy được mới đúng! Hắn cao như vậy, lại chói mắt như thế, cho dù ở trong yến hội tráng lệ huy hoàng này, cũng không cách nào che dấu được hào quang hắn mang lại mới đúng. Tại sao tìm lâu như vậy mà vẫn không thấy người?

“Tô tiểu thư, sao cô còn chưa thay quần áo? Cô có cần giúp đỡ gì không?” Người hầu làm đổ rượu vang lên người cô khi nãy đi tới, cung kính hỏi.

“Không cần thay, cái đó… Xin hỏi một chút, cậu có nhìn thấy Trần Dục Sâm không? Sao tôi không tìm thấy hắn?”

“Ngài Trần? Hình như ngài ấy vừa đi khi nãy rồi.”

“Đi rồi?”

“Đúng vậy, tôi cũng không rõ lắm, chỉ nhìn thấy ngài ấy rời khỏi yến hội.”

“Vậy à, cảm ơn.”

Sau khi nghe người hầu nói, cô ôm một bụng nghi vấn, đi ra khỏi yến hội, Trần Dục Sâm đi rồi? Sao đột nhiên lại rời đi? Đi cũng không báo với cô một tiếng, chẳng lẽ là có việc gấp cần phải trở về?

Thôi vậy, nếu hắn đã đi trước, cô cũng không có lý do gì ở lại, đi thôi! Cô đứng đơn độc ở trên đường cái, gió lạnh thổi qua, bóng dáng Tô Y Tình càng thêm đơn bạc.

Cô về nhà thế nào bây giờ? Trên người là lễ phục, không hề có chút tiền nào, bây giờ lại là nửa đêm… Trần Dục Sâm này đúng thật là, ít nhất cũng phải để lại cho cô một chút tiền gọi taxi chứ!

Tô Y Tình bất đắc dĩ gục đầu xuống, cô đành phải một mình trở về vậy, gió đêm lạnh tới thấu xương, cô đi rất lâu lâu, đi tới kiệt sức, cuối cùng cởi giày cao gót đá qua một bên.

Đi suốt mấy tiếng, cuối cùng tới nửa đêm cũng về tới biệt thự Nhà họ Trần.

‘Reng reng…” Cô không ngừng ấn chuông cửa, cửa lớn không hề có người mở, chẳng lẽ người hầu đều đi ngủ rồi sao?

Tô Y Tình nhìn vệ sĩ hai bên đứng như pho tượng, lại nhìn cánh cửa cao lớn trước mặt, cô ném giày vào trong cửa, bàn tay nhỏ nhắn túm lấy thanh sửa sắt.

Tuy rằng nhìn qua Tô Y Tình yếu đuối mong manh, tay trói gà không chặt, thế nhưng không có nghĩa là cô là đồ nhu nhược. Là một sinh viên khoa cảnh sát, những thứ như trèo tường hay vật lộn cơ bản cô đều đã học qua. Cô chà xát bàn tay, ở trong đêm tối giống như tiểu hồ ly linh hoạt, nhanh chóng trèo từ cửa vào trong.

“Phù…” Tô Y Tình thở ra một hơi, nhớ tới thời điểm hồi nhỏ khi đi học, cô cũng thường xuyên trèo tường.

Đi qua sân vườn rộng lớn, đi tới trước cánh cửa lớn trước biệt thự, Tô Y Tình ấn chuông, kết quả vẫn như thế, không có người ta mở cửa.

Gió lạnh thổi tới, cô không ngừng run lên, thế nhưng có ấn thế nào cũng không có người mở cửa. Đành phải dựa người vào cửa lớn, hiện tại cô vừa lạnh, lại vừa mệt. Tô Y Tình nghĩ, có lẽ là Trần Dục Sâm có việc gấp, còn chưa về nhà.

Tô Y Tình cuộn tròn trên mặt đất, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Đêm khuya… Cửa biệt thự bị mở ra.

Một bóng người thon dài xuất hiện ở trước mặt cô, đôi mắt nâu nhìn Tô Y Tình giống như đang nhìn thứ bẩn thỉu.

“Ngài Trần, có cần đỡ Mộ Hi vào không?” Lâm Tú ở một bên, nhỏ giọng nói.

Đôi mắt Trần Dục Sâm lạnh như băng: “Không cần.”

“Buổi tối lạnh như vậy, có cần lấy cho con bé một cái thảm lông…” Lâm Tú vẫn không đành lòng để Tô Y Tình chịu khổ.

“Hừ, không cần phải quan tâm cô ta!” Đôi mắt nâu lạnh lùng nhìn Tô Y Tình, ở trong đêm tối, Trần Dục Sâm đứng ở sau cửa một lúc, không quan tâm Tô Y Tình nữa, xoay người trở về phòng.

Sau khi Trần Dục Sâm rời đi, Tô Y Tình vốn đang nhắm chặt mắt đột nhiên mở ra, trong mắt cô hiện lên một tia lạnh lẽo. Cô đúng là ngủ rồi, nhưng ở bên ngoài lạnh như vậy, sao cô có thể ngủ ngon. Chỉ cần một chút động tĩnh nho nhỏ cô sẽ tỉnh.

Đoạn đối thoại giữa Trần Dục Sâm với Lâm Tú khi nãy, cô đương nhiên là nghe được, thật sự rất buồn cười, cô ngây thơ tìm lý do cho hắn, lại không nghĩ tới hắn cố ý làm như vậy!

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.