Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trốn tránh cũng vô dụng

Phiên bản Dịch · 2208 chữ

Chương 28: Trốn tránh cũng vô dụng

Trương Mẫn ngây ngẩn cả người: “Cái… Cái gì? Cô… Cô ấy là…”

“Không biết bạn gái của tôi, cãi nhau với Trương tiểu thư đây vì chuyện gì? Hửm?” Hắn nhếch môi, lịch sự hỏi. Một câu vô cùng bình thường, nháy mắt trở nên khí phách vô cùng!

Rất nhiều người ở đây đều bất ngờ, hóa ra là bạn gái của Trần Dục Sâm? Hình như chưa nghe thấy Trần Dục Sâm có bạn gái bao giờ? Ai dô, Trương Mẫn này đúng là gặp rắc rối lớn rồi, thế mà lại chọc phải bạn gái Trần Dục Sâm!

“Bởi vì… Bởi vì…” Trương Mẫn run rẩy cúi đầu.

“Tôi vừa mới thấy được, vị tiểu thư này vốn dĩ không hề đánh Trương tiểu thư, là Trương tiểu thư đẩy cô ấy!” Trong đám người truyền ra một giọng nói.

Đây cũng là chuyện đương nhiên, biết người phụ nữ này là bạn gái của Trần Dục Sâm, mọi người nhất định nói giúp Tô Y Tình!

Chuyện này bị lộ, Trương Mẫn hoảng loạn ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt khác thường của mọi người, có sợ hãi, lại có hổ thẹn, lập tức bụm mặt, khóc lóc chạy ra…

Rất nhanh, yến hội lại khôi phục bầu không khí vốn nên có, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên nói chuyện tán gẫu thì nói chuyện tán gẫu, chuyện vừa xảy ra giống như là một khúc nhạc đệm nho nhỏ, vội vàng bắt đầu, lại vội vàng kết thúc.

Tô Y Tình vẫn im lặng không nói gì, nói thật, hôm nay hắn khiến cô cực kỳ kinh ngạc, cô không nghĩ tới hắn sẽ chọn bảo vệ mình. Người đàn ông lạnh như băng này, vốn dĩ độc ác như thế…

“Trần Dục Sâm.” Cô nhỏ giọng kêu lên một tiếng.

“Ừ?” Ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía cô.

“Cảm ơn.”

Hắn vẫn lạnh lùng như cũ: “Cảm ơn ngoài miệng thì không cần, cô có thể dùng thân thể của mình để trả ơn.”

“Anh…” Cái tên đàn ông suy nghĩ bằng nửa thân dưới này.

Thời điểm hai người chuẩn bị xảy ra tranh chấp, phụt… Toàn bộ đèn trong yến hội vụt tắt. Chỉ có một chùm ánh sáng chiếu ở trên sân khấu ở trên yến hội.

Ánh mắt mọi người đều rơi ở trên sân khấu.

Một người đàn ông trung niên đi lên trên sân khấu: “Hoan nghênh mọi người tới tham gia bữa tiệc tối của Vương gia chúng ta.”

Vương Tư Nhân vừa nói vừa ho khan: “Khụ hôm nay mời mọi người tới đây, cũng không vì lý do khác, chỉ là muốn giới thiệu cho mọi người người thừa kế của Vương gia!”

Gia tộc Vương thị, cũng được coi là một gia tộc lâu đời, ở trên thương trường hay trong giới hắc đạo, cũng được coi là có tầm ảnh hưởng. Một gia tộc giống như Nhà họ Lệ, vẫn luôn giữ loại hình thức kế thừa, không giống như Nhà họ Trần, là tranh đoạt.

Tô Y Tình chỉ tò mò nhìn sân khấu, lúc nào cũng cảm thấy yến hội này không bình thường, hóa ra là một bữa tiệc giới thiệu người thừa kế.

Nhà họ Lệ? Tuy rằng cô chưa từng nghe qua, nhưng nhìn động thái này cũng có thể biết nhất định là một gia tộc có quyền có thế. Cho nên cũng không nghĩ nhiều.

Theo lời giới thiệu, một người khác chậm rãi đi lên sân khấu, hẳn là người thừa kế trong miệng Vương Tư Nhân.

Tô Y Tình cũng đưa ánh mắt nhìn qua, từ góc độ của cô cũng chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng, bóng lưng thẳng, xem thân hình có lẽ một người đàn ông khoảng hai mươi tuổi.

Người thừa kế đi lên sân khấu, xoay người: “Hoan nghênh mọi người tới tham gia tiệc tối của chúng ta, đêm nay mọi người cứ tự nhiên.” Đọc diễn văn đơn giản, lời nói ngạo nghễu, hào phóng lại lưu loát. Giọng nói của hắn trầm thấp, một đầu tóc đen ở dưới ánh đèn lại càng hấp dẫn ánh mắt người khác.

Trên người hắn ta có một loại khí thế cuồng ngạo!

Vương Nặc Thiên…!

Tô Y Tình thẩm nhủ trong lòng cái tên này, đồng tử mắt phát run, cô không ngừng chớp mắt, muốn xác nhận mình có nhìn lầm hay không, nhưng sự chứng minh, cô không hề nhìn lầm, người đứng ở trên đài cao kia, quả thật là người đàn ông mà cô đã từng quen!

Cô nhớ rõ năm đó quen biết Vương Nặc Thiên, cô mới 15 tuổi, trùng hợp quen biết, trùng hợp hiểu nhau, cho dù Vương Nặc Thiên lớn hơn cô mấy tuổi, nhưng lại giống như bạn bè. Người đàn ông này, giống như vị thần bảo vệ, làm bạn bên cô.

Mà Vương Nặc Thiên cô quen biết, là một người cả ngày lưu lạc đầu đường xó chợ, lấy trời làm chăn, lấy đất làm chiếu. Người đó, tại sao lại biến thành người thừa kế của Vương thị?

Trong chớp mắt, cô chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch, máu cũng nhanh chóng tuần hoàn, ngày đó ở công biên, cô cho rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại hắn ta, không nghĩ tới, khi gặp lại hắn ta, lại dưới tình huống thế này.

Đôi tay Tô Y Tình nhịn không được run rẩy, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Trên đài, ánh mắt bén nhọn của Vương Nặc Thiên quét ở trên người của từng người tham gia buổi tiệc tối này, cuối cùng dừng tại trên người Tô Y Tình đang đứng bên cạnh Trần Dục Sâm!

Bốn mắt đối nhau!

‘Thịnh thịch thịch!’ Trái tim của cô nhảy lên thình thịch, hình như khi nãy Vương Nặc Thiên nhìn cô? Sao, sao có thể chứ? Vương Nặc Thiên làm sao biết cô cũng ở chỗ này? Rõ ràng phía dưới tối như vậy, có lẽ là ảo giác.

“Mọi người cứ tự nhiên.” Ánh mắt Vương Nặc Thiên rất nhanh đã rời khỏi người Tô Y Tình, hắn thong dong bình tĩnh kết thúc màn ra mắt.

Ánh đèn được khôi phục lại như cũ, Vương Nặc Thiên và Vương Tư Nhân cùng đi xuống, bị đám người bao vây lại.

“Cô sao vậy?” Trần Dục Sâm quay đầu nhìn lại người phụ nữ đứng bên cạnh mình.

“A? Không, không có gì.” Cô khẩn trương lắc đầu, cô cũng không hề biết rằng, lúc này gương mặt của cô tái nhợt, cực kỳ dọa người.

“Không có gì?” Đôi mắt màu nâu mang theo vài phần nghi ngờ.

“Ừm.” Tô Y Tình kiên định gật đầu, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cũng không khắc chế được trong lòng đang cuộn sóng, cô không thể tiếp tục ở chỗ này, phải nghĩ cách rời đi mới được.

Cô chần chờ trong chốc lát: “Tôi, tôi đi trang điểm lại một chút.” Dứt lời, cô rời đi, đi về phía phòng hóa trang… Vừa mới đi được vài bước.

Thân mình đang trong tâm trạng hoảng hốt kia đụng phải người bưng rượu, rượu vang đỏ đổ lên bộ lễ phục của cô…

“Thật xin lỗi, tiểu thư, thật xin lỗi!” Người hầu sợ tới mức không ngừng xin lỗi, chỉ thiếu mỗi quỳ trên mặt đất để tạ lỗi với Tô Y Tình.

Tô Y Tình vội vàng lắc đầu: “Không sao, là tôi không cẩn thận đụng vào cậu.”

Lúc này, người hầu mới thở dài một hơi nhẹ nhõm: “Tiểu thư, để tôi đem cô đi đổi lễ phục.”

“Ừm, được.” Cô gật đầu.

Trần Dục Sâm đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn chuyện xảy ra, người phụ nữ kia sao đột nhiên lại hoảng hốt tinh thần như vậy? Đi đường cũng có thể đụng vào người khác? Chuyện này không hề giống Tô Y Tình lúc bình thường.

Mắt thấy Tô Y Tình đi cùng người hầu ra khỏi đại sảnh, ánh mắt hắn càng ngày càng khó hiểu.

Trần Dục Sâm theo thói quen định bảo Ngũ Lương đi theo, sau đó mới chợt nhớ ra khi nãy mình bảo cậu ta chờ ở ngoài xe, cho nên hiện tại chỉ còn mình Trần Dục Sâm đơn độc trong đại sảnh.

-

Bộ lễ phục màu trắng bị rượu vang đỏ thấm lên, làm cả người cô mang theo hương vị thơm ngát say đắm của rượu vang, Tô Y Tình đi theo người hầu ra khỏi đại sảnh, bên ngoài là một hành lang dài.

Bên cạnh hành lang là một khu nhà rất lớn, gió đêm thổi quét qua thân mình gầy yếu của cô, cô không khỏi rùng mình, thật lạnh, đặc biệt là nơi bị rượu vang đỏ thấm vào, gió thổi qua càng thêm lạnh tới thấu xương.

“Thiếu chủ!” Đột nhiên người hầu dừng chân lại, cung kính cong lưng.

Tô Y Tình đi theo phía sau đương nhiên cũng dừng chân lại, thiếu chủ? Cô ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy bên cạnh cây cột hành lang, là một người đàn ông đang đứng, trên người hắn là bộ tây trang phẳng phiu, lọn tóc xõa trước mắt hơi bay bay.

“Ra ngoài!” Vương Nặc Thiên hạ mệnh lệnh.

“Thế nhưng tôi còn phải đem vị tiểu thư này đi thay quần áo…”

“Tôi sẽ đưa cô ấy đi, đi xuống!” Giọng điệu lạnh lùng thêm một phần.

“Vâng!” Người hầu sợ tới mức phát run, quay đầu nhanh chóng chạy về phía yến hội bên kia.

Hành lang trống trải, chỉ còn lại hai người Tô Y Tình và Vương Nặc Thiên, hai chân cô có chút run, có một loại xúc động xoay đầu muốn chạy.

Quay đầu lại chính là yến hội, đi tiếp về phía trước, lại là Vương Nặc Thiên, Tô Y Tình theo bản năng xoay người, đi về phía sân nhỏ bên ngoài hành lang.

“Mộ Hi, em muốn đi đâu? Em cảm thấy mình có thể trốn sao?” Sau lưng truyền tới giọng nói của Vương Nặc Thiên.

Cô vẫn không dừng bước, tăng tốc bước chân, muốn tìm một cửa ra ngoài.

“Tô Y Tình, em muốn trốn chỗ nào?!”

Nghe Vương Nặc Thiên gọi, cô ngập ngừng, cuối cùng dừng bước chân, chậm rãi xoay người, dưới trời đêm, bóng dáng hắn càng ngày càng được phóng đại trước mắt cô, quả nhiên, trốn tránh cũng vô dụng.

Tô Y Tình xoay người, dưới ánh trăng, gương mặt của hắn lọt vào trong tầm mắt của cô: “Chúng ta quen biết lâu như vậy, em vẫn không biết, hóa ra thân phận của anh, chính là người thừa kế Vương thị.”

“Anh cũng không nghĩ tới, hiện tại em lại đi làm tình nhân cho tổng giám đốc Hoắc, Trần Dục Sâm!” Trong mắt Vương Nặc Thiên rõ ràng nhiều hơn vài phần lệ khí.

“Anh điều tra em?” Chuyện cô làm tình nhân cho người ta cũng không nhiều người biết, tuy rằng không cố ý dấu diếm, nhưng dù sao đối tượng cũng là Trần Dục Sâm, người ta cũng không dám nghị luận nhiều. Lại thêm việc Trần Dục Sâm thường xuyên công khai việc cô là bạn gái hắn, cho nên chuyện này lại càng ít người biết hơn.

“Anh chỉ là muốn hiểu thêm về em hơn mà thôi.”

“Càng hiểu em? Em không cần!” Cô có chút hoảng loạn.

Vương Nặc Thiên lại cực kỳ thong dong, chậm rãi tới gần cô: “Anh cho rằng chỉ cần nhìn thấy em là đủ rồi. Nhưng mà Mộ Hi à, nhìn em giống như rất sợ hãi. Em đang sợ cái gì? Sợ anh sao?”

Hắn bước thêm một bước, Tô Y Tình lại lùi một bước: “Hiện tại em đã là bạn gái của người ta, Vương tiên sinh, tốt nhất chúng ta vẫn nên giữ chút khoảng cách!” Cô vươn tay, ngăn cản hắn tới gần.

“Vương tiên sinh? Sao em có thể gọi anh như thế!” Giọng nói của hắn mang theo vài phần tức giận.

Cô rũ đầu, xưng hô lạ lẫm như vậy, cô cũng không muốn, thế nhưng giây phút này, cô đã không còn là Tô Y Tình, người ở trước mặt, cũng không phải là chàng thiếu niên năm đó, mọi người đều đã thay đổi, rất nhiều thứ, cũng không còn được như xưa nữa: “Hiện tại em là người của Trần Dục Sâm, mà anh là người thừa kế của Vương thị. Chúng ta đều đã khác, không còn như cũ nữa rồi.”

Thời điểm cô muốn thu tay lại, Vương Nặc Thiên đột nhiên túm chặt lấy cổ tay cô, kéo cô tới trước mặt mình: “Tô Y Tình, không phải chỉ cần có tiền, có quyền, là em có thể chịu thiệt mà làm tình nhân cho người ta sao? Hiện tại, anh muốn em, gả cho anh!”

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.