Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 16: Họp (4)

Tiểu thuyết gốc · 2275 chữ

Chương 16: Họp (4)

Trần lăng trầm ngâm không nói ý, nhưng hắn có thể thấy được âm thanh của các trưởng lão thanh âm càng lúc càng lớn, quanh quẩn căn phòng, hội nghị xì xào bàn tán, tạp âm rất nhỏ và lẫn lộn, khó nghe được cái gì đó. Nhưng Trần Cảnh chắc phải được nhắc nhiều hơn hắn chứ, ngày đây mấy năm rồi Trần Lăng đều không có làm ra cái gì sự tích tích quá nổi bật. Căn bản kéo lấy hắn tên người sẽ không có chủ đề gì để nói. Chủ đề hẳn phải xoay quanh hắn đại ca. Hắn có như vầy tài phú, thiên tư trí tuệ, như vầng quang chói lọi, lại không thể cảm nhiễm. Trần lăng nhìn về bàn trà bên dưới, nước trà không lúc nào yên lặng, nước trà nhộn nhạo mà tản ra các bên, nó liên tục nhộn nhạo tựa như nội tâm hắn lúc này.

Chẳng nhẽ đây là nội tâm ta, nó tràn đầy ghen ghét, đố kỵ, bẩn thỉu, nó thật dơ bẩn, ta đều có chút thấy tâm ta này là lệch lạc, ta hẳn phải vui mừng vì Trần Cảnh chứ không phải thế này. Ta hướng tới thần, thần là cao quý, hắn sẽ không vì chuyện nhỏ thế này để bụng, bị sự vật ảnh hưởng. Không phải sao, tâm hắn bị ảnh hưởng, hắn vẫn là con người, nhưng hắn muốn gần thần, tâm phải giống thần, tâm bình lặng như mặt hồ vậy, khống chế sự vật trung thong thả mà trấn tĩnh. Hắn thất thần nhất thời không có bao lâu, hạ nhân đã đến bên hắn, rót thêm một ít nước trà, mặt nước ngày càng sóng sánh, rung động làm hắn bừng tỉnh.

Trần Túc cũng chú ý tới Trần Lăng đứa con trai này có chút bất thường, hắn hơi nheo lại đôi mắt mình, dự chút bình tĩnh nói. Nhưng nghĩ rồi hắn lại rút lại. Trần Lăng vẫn còn trẻ, tâm cao khí ngạo sẽ khó tránh được một hồi đả kích, chỉ là lâu ngày tích tụ. Trên đời này người không bằng người đó là chuyện bình thường, mấy ai sinh ra có thể nhìn thấy 2 chữ công bằng tồn tại đâu. Một dù cùng một vạch xuất phát, bên trong 2 người luôn có một người cán đích trước. Huống chi có nhiều tình huống, xuất phát cao điểm người chưa chắc đã là người đến trước.

"Cha, ta không khỏe còn xin về trước nghỉ ngơi." Trần Lăng chắp tay, đứng dậy khỏi ghế, hướng về hắn Trần Túc nói.

"Được rồi, ngươi bị thương ngươi, ngồi lâu như vậy cũng đã mệt, ta liền sai hạ nhân đem ngươi về nghỉ ngơi. Nhưng trước khi về nghỉ ngơi lúc, ngươi cần phải bàn giao ít chuyện." Trần Túc trấn an một lúc, Trần Lăng chỉ có thể ngồi trở về ghế nhựa, không có động thái gì thêm. Trong góc, một hạ nhân định ra dìu đỡ Trần Lăng cũng bị Trần Túc phất tay cản lại, thân ảnh đi đến giữa chừng vội dừng lại, đứng nghiêm chỉnh dựa vào cây cột đình.

"Cha ngươi cứ nói." Ngồi xuống ghế gỗ, Trần Lăng giọng nói hướng cha hắn truy vấn truy vấn, dẫu sao có lẽ là một nguyên do hắn bị ép buộc mời tới.

"Ngươi yên tâm, không phải chuyện gì quá nghiêm trọng cho ngươi. Ngươi hẳn đã đoán được đến ta không cho ngươi rời đi với chuyện ngươi bắt buộc phải đến gia tộc hôm nay họp, đâu chỉ dừng lại lại chuyện ngươi đại ca."

Hắn phất tay cho hạ nhân một lại, đem một phong giấy đưa cho Trần Lăng, Trần Lăng không nhanh không chậm tiếp nhận phong giấy, bên trên có đính khuyên cài, hắn thì không vội mở ra. Trần Túc tiện thể lại nói:

"Lần này ta giao phó cho ngươi không phải bình thường sản nghiệp nữa, mà sẽ là trong gia tộc cao cấp sản nghiệp, hơi dựa cái có thể kiếm được đồng vàng, có quầy hàng góc phố. Hơn nữa, cao cấp sản nghiệp không giống bình thường sản nghiệp chỗ, nó trực tiếp ảnh hưởng đến thu nhập gia tộc, ngươi thất bại một cái, toàn gia sẽ mất đi 1/40 thu nhập. Đừng nghĩ nó là nhỏ, 1/40 ngươi có thể tưởng tượng được."

"Nhi tử biết." Trần Lăng đứng dậy chắp tay, hắn là biết 1/40 có bao nhiêu đại, nhìn thì nhỏ nhưng như cũ là đại lượng đồng vàng rát, đếm chưa được hắn suy nghĩ. Bởi vì hắn chưa rõ tổng thu nhập hiện tại của Trần Gia mà thôi. Này ảnh hưởng hắn phỏng đoán, độ nắm chắc đưa ra kết quả chỗ. Trần Lăng là có tự mình lấy, cha hắn ở biết rõ hắn thành tựu, vẫn như cũ đem giá trị cao sản nghiệp giao cho hắn, kèm một cái mất đi kết quả.

"Ngươi quản lý cho tốt, ta biết lòng ngươi còn kính sợ ngươi đại ca, đồng thời ảo não về chính mình. Ngươi còn không phục sao, đó là lý do ta sẽ đem thật đem thật sản nghiệp giao cho ngươi. Ta muốn ngươi chứng tỏ bản thân, ít nhất cũng đem mình rớt so với ngươi đại ca rớt không quá xa."

"Tạ cha." Trần lăng chắp tay, trong lòng có một chút dần cung kính, cũng có cảm tạ. Cha hắn có lẽ tâm cũng không muốn bỏ hắn, thấy hắn khó khăn.

"Ngươi về nghỉ ngơi đi." Ở Trần Túc phất tay, vừa nãy hạ nhân bị hắn chặn tới vội vàng tới lại gần.

Ở hạ nhân dìu đỡ đứng dậy, Trần Lăng mới khoác vai đối phương rời đi đại sảnh. Tiếng nói chuyện chỗ vẫn liên hồi, không ai có vì hắn dời đi đại sảnh có một tia kinh ngạc, Trần Lăng ở hạ nhân nói đến trễ chả phải vì bị thương sao, cho nên sẽ không ai để ý đến hắn. Dắt đỡ dìu đi, Trần Lăng đầu có ngoảnh lại nhìn một chút sảnh, chợt liền ngoảnh mặt đi xa

Hắn đi rồi, Trần Cảnh phe phẩy quạt lá mới dừng lại động tác, là nhíu mày:

"Cha, ta thấy nhị đệ sức khỏe chỗ thật không hảo.."

Trần Túc tiếp ở hạ nhân đưa chén trà, tiếp 1 ngụm mới, lại nói: "Nhị đệ ngươi hắn luôn là ở không khỏe, mấy năm nay hắn ăn uống với vận động ngày càng ít, ta thấy được sức khỏe hắn suy yếu, mấy năm nay luyện tập không đến đâu, ta giao cho hắn sản nghiệp hắn quản đều không hảo. Nếu không phải hôm nay là tộc hội trưởng lão, ta thật là muốn nhắc tới chuyện đó."

"Này một nhắc đến có thể khiến nhị đệ chịu đả kích đó cha. Hắn chẳng qua chưa tìm được chính mình thiên phú, người là vậy, ai cũng đều có thiên phú về một ít lĩnh vực. Chẳng có thì trên đời này chỉ có chết." Trần Cảnh không nhanh không chậm nói, lời nói hắn vì bênh vực một chút cho Trần Lăng, cho thấy hắn là một cái hảo đại ca.

"Ngược lại ngươi mấy năm này đã xông ra chính mình sản nghiệp. Ta đã không thể nhìn ra được ngươi hiện tại nội tình rồi, có mấy năm nhìn không thấy, ngươi đã sâu không lường được. Làm việc luôn có 1 cổ chắc chắn tự tin tư thái." Trần túc nói có vẻ tán thưởng nói:

"Vậy sắp tới ngươi định làm gì."

"Chuyện tiêu cục của ta đã đi vào ổn định, không còn phải lo. Cha, ta là người của Trần Gia, tiếp tới chắc chắn là ta sẽ trở về gia chứ, làm người không thể quên cội." Trần Cảnh nói ra mình ý tưởng.

Trần Lăng đi rồi có một lúc, rời bỏ hạ nhân dìu dắt, hắn đứng lên một ngọn huyền nhai, người đón gió mà đi, trong lòng dồn dập muộn phiền thanh tỉnh, hắn cảm giác được tâm trung vô cùng thoải mái, còn có cảm giác tự do tự tại, vì hắn đã đem mọi chuyện vứt ra sau đầu, suy nghĩ có phần trở nên thông suốt. Vẫn còn ở quan sát sảnh đường từ xa, hội họp đã dần đi đến hồi tàn, cũng là giờ kết thúc chậm mọi lúc, thời gian một lúc một nhát trôi qua, hắn thấy được tan cảnh buổi họp, cánh phải cùng cánh trái trưởng lão cũng ở bắt đầu tụ tập. Bọn họ tụ lại vào nhau, nói chuyện phiếm trước lúc chuẩn bị rời ra, nên hành động nói chuyện là vô cùng dồn dập. Tựa như kền kền ở uốn cong bay lượn, kền kền sẽ đáp lên xác con mồi rơi rớt thượng rớt tới, tìm bới những đồng vàng óng ánh dịch thấu bên trong bụng chúng nó, đôi mắt kền kền là giảo hoạt, còn có tràn đầy âm mưu phía sau. Bởi vì hắn chờ con mồi chết mới chộp lại rỉa thịt không phải sao.

.

.

Trần lăng trở về biệt phủ ở hạ nhân dìu dắt hạ ngồi xuống bàn trà trước sân, biệt phủ lại không phải biệt phủ chỗ hắn mà là Trần Gia đại sảnh một góc sân vườn, có gian biệt phủ chỗ. Khung cảnh mười phần thanh tịnh, có cổ cây hoa lá, không khí trong lành lại vô tiếng động. Sở dĩ mà nói vô tiếng động bởi vì biệt phủ chỗ nằm ở lưng chừng núi, khoảng cách 1 phiến đá với Trần Gia đại sảnh, lưng tựa núi lại có cản trở cách âm, liền vô tiếng động chỗ.

Trần Lăng thẩm một ngụm trà, lại có tâm trạng ngắm cảnh chỗ, nhìn ra huyền nhai sơn phía dưới một mảnh kiến trúc, kiến trúc lại có lít nha lít nhít biệt phủ, lại có những đốm đen di động từ xa, đó là những con người, những hành động động tác rất nhỏ mà hắn khó có thể nhìn thấy rõ. Mọi thứ từ trên cao nhìn xuống đều lít nha lít nhít như đống chấm hạt nhỏ, khó nhìn rõ, lại vô như suy nghĩ đẹp, vì nó sắp đều là không thể đúng trật tự đáng nói. Cảnh vật dưới đất nhìn từ trên cao xuống theo nhiều góc cạnh là thô kệnh, chỉ có cảnh vật trên cao trên trời là thập phần rực rỡ, vạn dặm mây trời đều có chỗ không mây, có xương mù thành đoàn hình thành một cái thiến nhiên cảnh tượng. Trần Lăng không thấy mặt trời chỗ, có lẽ bởi vì lẽ nó không ở hướng này đi, nó dáng lẫn hình bóng đều không thấy. Nếu nó không ở hướng này thì tại sao ta không thấy bóng của nó chứ. Trần Lăng ngẫm nghĩ có lẽ nó ở trước mắt hắn mà thôi, bị một ngọn mây vô danh nào đó che lấy.

Hạ nhân thông báo cho hắn, Trần Lăng biết lúc này Thanh liên đang ở trong phòng nghỉ ngơi, Trần Lăng hắn lại không có tâm trạng quấy rầy nàng, để cái này thời gian cho đối phương giữ lấy nghỉ ngơi, hắn ở ngoài chỉ lẳng lặng cho mình rót thêm ngụm trà, một cốc liền uống trà. Rảnh rỗi hắn điều ra giao diện hệ thống để xem trước.

[Hệ thống

Họ tên ký chủ: Trần Lăng

Cảnh giới: Võ Đồ tam trọng

Công pháp

Ưng trảo công (đã quên)

Tật phong bộ (Nhập Môn)

Hệ thống công năng

[Hấp Thu] giết địch kẻ với ngươi ác ý lấy năng lượng.

[Thần Phụ Thể] Thần hàng buông xuống điều kiển ký chủ, x2 tinh thần lực, x2 lực chú ý, x2 thiên phú, Chiêu chiêu chí mạng.]

Ở mục hệ thống công năng, Trần Lăng đọc một phát chính là hiểu, chỉ là hắn lại không rõ năng lượng là để làm gì. Thứ này hắn biết rõ, lại là không rõ nó ảnh hưởng đến đâu, và ban cho số lần có đủ nhiều hay không, còn cần phải đối với kẻ có ác ý với mình mới có tác dụng. Này đến nỗi nào là muốn thiếu, bởi vì đơn giản là nó không hề có tác dụng, người trong giang hồ bọn họ sẽ đều là người cẩn thận, không có tùy ý hướng tới người khác phát sinh ác ý. Nhưng là, nó không ảnh hưởng hắn tìm hiểu kỹ về cái công năng này.

Ở hắn ấn tay vào phụ thể hệ thống chỗ, Trần Lăng rất rõ ràng đọc hiểu nó là gì, nhưng hắn chỉ muốn biết liệu thần có hàng được không, liệu đó có phải chính hắn tôn thờ thần không? Liệu có thật sự là sẽ nhìn thấy thần mặt không? Này tựa hồ là hắn mong chờ, có chờ mong. Hắn cực khổ bấy lâu nay có vì gì, vì thần chỗ, cho nên hắn không hề giữ lại bản thân mình ý niệm mà tưởng nhớ thần đó, ấn vào này văn tự. Một làn khói trắng từ viện ngoại bay tới, ngưng tụ với ở sân vườn chỗ hắn, thình lình hình thành một tôn bóng người, bóng ngưng thật, mọc ra tay chân còn có mắt, thình lình chính là một tôn trung niên nhân.

Bạn đang đọc Ngày Cũ Hạ Thế Giới sáng tác bởi quoc2081976
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quoc2081976
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.