Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 17 Giả (1)

Tiểu thuyết gốc · 2075 chữ

Chương 17 Giả (1)

"Đinh, ký chủ cần thả lỏng tiềm thức."

"Đinh, ký chủ cần thả lỏng tiềm thức."

Hệ thống báo động Trần Lăng cẩn thận làm theo, hắn nhắm lại chính mình hai mắt, thả lòng ra chính mình ý thức, tâm đầu nhập ở trước mắt bên trong.

Tựa ảo như thật, giống như không tồn tại trên đời này vậy, giống như hư hóa thực, lại từ đầu xuất tới, bất tri bất giác lại không có một tiếng động nào cả, giống như nó tự động xuất hiện trước mặt Trần Lăng. Trần Lăng nghĩ người không tồn tại nhưng người lại xác xác thật thật tồn tại trước mặt hắn. Lý do vì sao đâu, Trần Lăng đâu biết, đây đâu phải là cái thần mà Trần Lăng muốn thấy.

Trung niên nhân mắt rậm mày ngài, ngũ quan góc cạch gương mặt gần như là tinh sao, gần sát với thực tế lại phi thực tế. Hắn một đôi khuôn mặt tựa như rèn đúc mà ra, góc cạnh hoàn hảo tùy chỉnh, tỷ lệ khuôn mặt vàng 100%, gần để người nhìn thấy phải đắm chìm trong đó. Trần Lăng cũng không ngoại lệ, ánh mắt đều không khỏi sinh ra 1 tia say mê, xen lẫn hảo cảm độ tăng vọt. Mặc dù vậy, đây không phải cái thần mà Trần Lăng muốn thấy. Bất quá, người này nhìn mặt lại để cho hắn thật sâu hảo cảm như một cái tượng sáp rèn đúc mà ra.

Đối phương tiến tới, không hề xin phép hay khách khí một câu nào cả mà ngồi xuống, đối diện cùng Trần Lăng đang uống trà bàn trà, tay rót cho mình một cốc trà nước. Nước trà bị đối phương cầm lấy, một ngụm nuốt xuống cổ, khuôn mặt không phản ứng, xuất hiện bất kỳ biểu hiện nào như khen nước trà đang uống rất ngon.

Cảm nhận của Trần Lăng từ lúc đầu tới giờ là hoàn toàn đúng, trung niên nhân là không tồn tại, đối phương chỉ là trần lăng ở suy nghĩ bên trong xuất hiện ra một sản phẩm trí tuệ. Do tưởng tượng của Trần Vô Nhai tạo ra, Trần Vô Nhai cùng Trần Lăng là hai linh hồn khác biệt, Trần Lăng sao có thể nhận ra được hiện thực cùng ảo mộng đây. Đôi khi có lúc, thật thật giả giả đều sẽ khiến người mất đi nhận thức, tựa ngày xưa Trần Thiên Nhai chẳng hạn, hắn có thể phân biệt giữa đồ hiệu hàng thật và hàng giả khi nó giống như và đều làm từ da. Chẳng sợ đồ thật và đồ giả có khác nhau, nếu đồ giả đạt đến trình độ tinh sảo gần như 100% so với đồ thật thì nó liền là đồ thật.

Trần lăng mặc dù không biết lại không ảnh hưởng hắn hướng tới trung niên nhân cung kính, thi lễ có thừa. Hắn vội vàng bỏ ra trên tay cốc trà, bỏ qua tư thế ngồi trên bàn đá, thân thể cung kính quỳ xuống đất, vạt áo thanh sam phết ra mặt sân, cung kính cúi đầu chắp tay 1 phần tư thế lại thập phần chân thành. Hắn sẽ không bởi vì bề ngoài đối phương có khác hắn tưởng tượng liền không nói đối phương là thần, thần là cao quý lại hắn người này chỉ có suy nghĩ tiêu cực có thể phỏng đoán, dập đầu hướng trung niên nhân là một lạy.

"Tín đó bái kiến Thần." Trần Lăng nói.

"Thỉnh ngươi còn đứng dậy, ta không phải cái gì đó thần." Trung niên nhân chậm rãi trả lời, một động thái nhìn hắn không có một tia kinh ngạc, dự trù hắn đã biết trước Trần Lăng sẽ làm như vậy, cũng phải ai thôi đều sẽ hướng thần cung kính.

"Ngài không phải thần lại còn là cái gì, từ lúc bắt đầu thấy ngài tiến đến, ta đã không hề cảm nhận được một chút âm thanh nào phát ra, tiếng động là nhỏ nhất, cơ hồ là ta khó có thể nhận biết. Chỉ cần ngài nguyện ý ra tay, ta kết cục chắc chắn là chết, vì ta không hề nghe thấy bất cứ tiếng động nào." Trần Lăng nói ra chính mình nghi hoặc, từ hồi lúc đầu tiến đến, đối phương trung niên nhân xác thật không cho Trần Lăng cảm giác tồn tại, nếu đối phương muốn giết hắn, Trần Lăng tin là sẽ không có tiếng động nào phát ra cho đến khi mình bị đánh chết.

Ở nháy mắt của Trần Lăng, trung niên nhân người chỉ cười khặc khặc, không có ý trả lời Trần Lăng nghi vấn. Hắn thân ảnh tại chỗ biến mất, thoắt đến mức Trần Lăng nhìn không thất, hoa mắt một cái, Trần Lăng đã thấy người đứng trên nóc đình viện, thân thủ nhanh đến nổi mà hắn Trần Lăng phải nói là dịch chuyển tức thời, này đối phương một khi ra tay, Trần Lăng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, lực ra đòn tương đương với tốc độ di chuyển, trung niên nhân có lẽ không mất đến 1 giây để giết hắn, này quá khủng bố Trần Lăng khó mà chấp nhận sự thật cùng lực lượng vấn đề, vì đó là phi thực tế. Nhưng phi tế chuyện luôn là ở phát sinh, hắn biểu sao có thể chấp nhận. Kinh ngạc chớp mắt là cung kính.

"Ngài thật phi phàm."

"Ân, nhưng ta lại không phải là thần." Trung niên nhân lắc đầu, kỳ thật Trần Lăng lại sẽ không nhận ra phía trước mắt hắn chỉ là ảo ảnh, ảo ảnh không thực dễ dàng khiến người hiểu nhầm, Trần Lăng mà thật sự động thủ hắn sẽ thấy được huyền cơ bên trong. Lại nói.

"Ta trong mắt ngươi rất mạnh, nhưng ta bất quá cũng chỉ là thần sứ giả, lực lượng sử dụng ra có hạn. Có thể ngươi không nhận thấy, ta chỉ là một cái ảo ảnh. Ngươi hướng tới ta động thủ ngươi liền sẽ biết điều đó, ảo ảnh từ mặt trời mà sáng tỏ, mặt trời ánh trăng từ đại địa chiếu rọi xuống mang theo bóng mờ của ta."

"Này là ý gì." Trần Lăng có cái không sờ được đầu óc, mấy câu lúc đầu Trần Lăng có thể nghe hiểu, mấy câu sau cuối hắn lại sờ không được ý nghĩa. Tuy nhiên này không ảnh hưởng hắn hiểu được đại khái vấn đề, theo lời trung niên nhân nói, hắn là thần sứ giả, năng lực có hạn, mà hắn cũng không ở nơi đây. Trước mặt Trần Lăng chỉ là một cái ảo ảnh của đối phương, không phải người thật, này có thể lý giải lý do vì sao đối phương có thể di động nhanh đến vậy. Hình ảnh di động so với tự thân vận động muốn nhanh, quan trọng hơn hết, Trung Niên Nhân không phải là thần mà là sứ giả.

"Sứ gia phi phàm." Trần Lăng sửa soạn lại ngôn ngữ, thay một chữ thần lại thành sứ giả cung kính đáp. Thần thái cung kính lại chẳng vì trung niên nhân biến hóa mà thay đổi, hắn mục đích là hướng tới thần, hắn nghĩ mình cần cố gắng thêm lý tưởng này. Hắn tiếp lại tiếp một cái nghi hoặc hướng vị này sứ giả hỏi thăm.

"Ta minh bạch điều này, sứ giả đại nhân, chỉ là ta muốn biết ngài cùng thứ tên là hệ thống kia có gì sự liên quan. Cơ hồ hệ thống ghi có thần tự mà ta lại gặp ngài, ngài còn vì cái này hệ thống sao."

Sứ giả thân ảnh trên nóc biệt phủ đã biến mất, thoắt cái hắn lại trờ về với bàn trà của Trần Lăng, thẩm lên một ngụm trà: "Như ngươi biết, động tác này là giả, ngươi căn bản không thể nhận ra được nó ngay từ lần đầu ngươi nhìn thấy, cốc trà này là giả và ta cũng chính là giả. Thứ ngươi thấy không phải thật."

"Chẳng phải nói ta nói chuyện với ngài người ngoài sẽ không nhìn thấy."

"Xác thực là vậy."

"Này quá vi diệu." Trần Lăng không thể tưởng tượng nổi lại có chuyện như thế. Này chẳng phải nói bất cứ khi nào hắn bắt chuyện với sứ giả, ai nhìn đều sẽ không phát hiện ra vấn đề. Ngoại trừ một cái không ổn nhân tố chỗ, ngươi khác sẽ tưởng Trần Lăng bị điên, trí óc không bình thường, hướng không khí tự mình nói chuyện, sinh ra một ít tin đồn thất thiệt, dù sao Trần Lăng không hề thích bản thân mình bị người đời bàn ra tán vào. Vì vậy, hắn vì tránh cho rắc rối đưa tới không đáng có, hắn quyết định mình sẽ gặp sứ giả khi mình thật sự rảnh rỗi. Còn về chuyện sứ giả không muốn trả lời hắn vấn đề, sứ giả với hệ thống có gì quan hệ. Trần không thể cưỡng cầu, dẫu sao sứ giả cũng đã đạt đến gần thần trước mặt, hắn mới bắt đầu thì có thứ hiểu không được là điều hiển nhiên. Bất quá, may là sứ giả không có ý định giấu diếm hắn hỏi vấn đề.

"Ngươi hỏi ta có liên quan gì đến hệ thống sao ? Khá khác như ngươi nghĩ, hệ thống là thần đáp lại ngươi cầu nguyện, ban cho ngươi đồ vật, hệ thống không có ý định muốn ngươi thực dụng dựa vào nó nên nó có ý khác, đó là ý của thần."

"Ý gì chứ, sứ giả đại nhân, chẳng lẽ mọi hệ thống công năng đều không liên quan gì đến thần ý niệm." Trần Lăng như một cái học trò nhỏ hỏi ra hắn vấn đề. Đúng là nhiều chỗ hắn sờ đầu óc không tới, mù mịt trước mặt, hư vô nhìn chẳng thấy bờ, giống như người mù xem chữ.

"Đó là vấn đề mấu chốt đó, hệ thống chỉ giúp ngươi sinh tồn tốt hơn, lại không đảm bảo cho ngươi an toàn 100% cuộc sống sinh hoạt mà đi xuống. Ngươi trước hết hiểu thế giới người tranh chấp còn có ác ý lý niệm, nó cơ bản sẽ không bao giờ chấm dứt." Sứ giả thần nói, lời nói tràn đầy là lo lắng, có vẻ hắn nằm ở gần thần lâu dài đem tới hiểu biết muốn nhiều, Trần Lăng cái hiểu cái không.

"Ta rõ chứ sứ giả đại nhân, ta sống người phải biết rõ cuộc sống của ta chứ." Trần Lăng đúng chính xác gật đầu.

"Ngươi hiểu vậy là được, ngươi là trước nay nhất thờ phụng thần người, ta sứ giả đều nhìn thấy ngươi tâm trung thành chỗ. Bạt ngàn con người thật tìm không ra mấy ai có tâm tính được như ngươi. Hệ thống tồn tại cũng chỉ có nó 2 công năng, lại chưa giờ sẽ khác cùng thay đổi, ngươi biết nó chỉ giúp ngươi sinh tồn đúng chứ. Ta nói cho ngươi rõ, cuộc sống này muôn ai khổ cực, đến cả sống cùng thở cũng là một loại mệt nhọc, phiền muộn. Ngươi cảm nhận được trong thân tâm ngươi mệt mỏi cùng đau đớn chứ. Công năng của hệ thống sở tồn tới là mời ta tới chỗ ngươi, ta tới vì ngươi, thần sẽ không để mất ngươi, một cái tin vào hắn tín đồ biến mất. Nên có nhiệm vụ ta phải tới đây.". Sứ giả có vẻ nói rõ ra tầm quan trọng của Trần Lăng với hắn, nhân đây cũng làm Trần Lăng hiểu rõ mình hơn.

"Ngài sẽ giúp ta chăm lo cho cuộc sống này sao, quá tốt rồi. Như vậy ta có thể buông bỏ sự muộn phiền." Trần Lăng có lòng kinh hỉ muốn nói, nói lại chưa biết phải diễn tả như thế nào. Dường như sứ giả là thần cử đến giúp hắn, sứ giả mục đích tới đây là rõ ràng, chưa rõ hắn sẽ nói chuyện bao lâu, hắn sẽ rời đi lúc nào mà thôi, Trần Lăng hỏi vấn đề.

Bạn đang đọc Ngày Cũ Hạ Thế Giới sáng tác bởi quoc2081976
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quoc2081976
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.