Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cơn gió vĩ đại

Tiểu thuyết gốc · 3699 chữ

Sáng hôm sau, khi mọi người vẫn đang ủ rủ ngồi trong phòng, cũng chẳng thèm ăn uống gì cả thì có một vị khách bước vào.

Đó là một nữ nhân tuổi khoảng ngoài ba mươi, đội một chiếc mũ rộng vành, mặc một bộ y phục toàn trắng, ánh mắt nhu hiền bước vào trong quán.

Trang đang dọn dẹp thấy người liền nói: "Xin lỗi, quán chúng tôi hôm nay đóng cửa ạ".

Cô gái lắc đầu nói: "Không phải, cho hỏi có phải Lê Đức Duy tiền bối sống tại đây không?"

"Vâng, chị là ai ạ?" Trang quay lại nhìn kỹ người này hỏi.

Cô gái nói: "Ta là người của Vô Sắc hội, hôm qua có nghe hội trưởng nói tiền bối Lê Đức Duy ở đây, người nhà ông ấy bị bệnh, tình cờ ở gần nên đi qua xem một chút".

Nghe người của Vô Sắc hội Trang mừng rỡ kéo tay cô tới phòng Kiệt.

Vô Sắc là một hội lớn nằm trong Thượng Tứ Hội, một hội phi lợi nhuận được thành lập ra với hầu hết các cường giả theo khuynh hướng hỗ trợ và trị liệu, lý tưởng của họ là đi giúp đỡ tất cả những nơi, những vùng có chiến sự, có dịch bệnh hay có bất ổn trên thế giới, chủ yếu là giúp đỡ người già, phụ nữ và trẻ em, vì vậy rất được thế giới coi trọng. Trang mặc dù không hiểu chuyện giang hồ lắm nhưng Vô Sắc hội thì đã không ít lần được nghe qua.

Trong phòng chỉ còn mỗi Lê Đức Duy hội trưởng đang ngồi đăm chiêu, tay không ngừng phe phẩy cái quạt lông làm mát cho Kiệt.

"Ông ơi có người của hội Vô Sắc đến thăm bệnh anh Kiệt".

Nghe được tiếng cô cháu gái ông Duy vui mừng quay ra nhìn, cô gái cũng nhìn ông, cực kỳ kính cẩn hỏi: “Ông là Pháp Thánh Lê Đức Duy phải không ạ?”

Đức Duy hội trưởng gật đầu vội vàng nói: “Đúng vậy, mau, mau vào xem xét tình hình trước đã”.

Thấy người vội vã như vậy cô gái cũng nhanh chân đi vào, đồng thời giới thiệu qua về mình.

"Cháu chào ông, cháu là Khánh Châu, hội trưởng bảo cháu tới đây xem có giúp được gì cho ông không".

Ông Duy đôi mắt ánh lên cái nhìn hy vọng, nhường chỗ của mình cho Châu.

Châu ngồi xuống, nhìn qua cơ thể của Kiệt mà suýt nữa thì ọe ra tại chỗ luôn, cả cơ thể hắn giờ đây bị tàn phá hết sức nặng nề, da thịt không ngừng lở loét cả ra, mắt cũng có mở nhưng khí sắc hết sức suy nhược.

Hít một hơi sâu, nàng bắt đầu kiểm tra qua tình trạng của hắn.

"Thật tệ, chưa bao giờ cháu thấy có người nào lại gặp tổn thương lớn đến như vậy, mà vẫn sống được".

"Có chữa được không?"

"Không thể chắc được, bây giờ cháu sẽ truyền một ít sinh mệnh lực của mình cho cậu ta, sinh mệnh lực này có khả năng sinh sôi tái tạo, nhưng có sinh sôi tái tạo được không hoàn toàn do ý thức của cậu ta, nếu cậu ta có khát vọng sống thì những chỗ thương tổn có khả năng hồi phục được".

"Được, vậy làm đi".

Châu gật đầu, ngửa tay ra, trên lòng bàn tay nàng hình thành một cơn gió khá nhỏ và nhẹ, mắt tốt một chút có thể lờ mờ nhìn thấy nó đang lưu chuyển như một đốm lửa, thứ này là năng lượng sinh mệnh của chính nàng, dùng nhiều có thể ảnh hưởng tới tuổi thọ của chính mình luôn đấy, cho nên năng lượng sinh mệnh chính là loại năng lượng quan trọng và thần kỳ nhất.

Châu khẽ bóp miệng của Kiệt ra, cơn gió theo điều lệnh của nàng từ từ bay vào miệng đi vào cơ thể của hắn, Kiệt cảm thấy thứ này thanh thanh mát mát làm cổ họng rất dễ chịu, nó vào trong sau đó tản đi khắp cơ thể của hắn.

Kiệt có thể cảm nhận được mọi hướng di chuyển của nó, hơn nữa thứ này hiền hòa, nó hòa hợp rất tốt với năng lượng trong cơ thể của Kiệt, có lẽ bởi đôi bên cùng là phong hệ.

Nắm giữ phong thuộc tính lại luyện tập Khống Phong Thần Công cho nên Kiệt đối với gió hiểu biết sâu sắc và có khả năng khống chế tốt, cho nên não hắn liên tục vận động, cố gắng đưa thứ này đi tới mọi ngóc ngách trong ở thể.

Khánh Châu đột nhiên đứng lên, tay nàng chắp ấn, lập tức thi triển kỹ năng đầu tiên của mình.

Thần kỹ thứ nhất, Gió Xuân!

Một làn gió mang hương thơm tươi mát lan tỏa khắp cả căn phòng khiến tất cả đều cảm thấy hết sức hưng phấn, thần kỹ đầu tiên của Châu giúp cho những người trong phạm vi ảnh hưởng được phục hồi cả thể lực lẫn các thương tích, Kiệt đương nhiên là được hưởng lợi nhiều nhất khi các vết thương của hắn lúc trước có năng lượng sinh mệnh kích thích, lại có sự tăng phúc từ Gió Xuân khiến da non bắt đầu kéo rồi.

Lê Đức Duy kiểm tra phát hiện, từng tế bào trong cơ thể Kiệt đang không ngừng sinh sôi tái tạo, dù rằng rất chậm nhưng đây là chuyển biến tốt, nó khiến tâm trạng u uất của ông được giải phóng đi rất nhiều.

Còn Kiệt đã thiếp đi trong sự thoải mái mà bấy lâu nay không có được. Trong cơn mê, bỗng đâu hắn thấy hình ảnh một người phảng phất trước mặt, là một nam tử, anh ta giống hệt Kiệt chỉ là trưởng thành hơn mấy tuổi, đang trìu mến nhìn hắn.

Kiệt cổ họng như bị khô cứng không nói được câu nào, chân thì vẫn hoạt động được, liền lập tức chạy đến, nhưng bất ngờ thân ảnh đó lại biến ra xa hơn một chút, hắn không thể chạm được. Hai người cứ thế bốn mắt nhìn nhau, cho đến một hồi sau người đó bỗng cười nói với hắn:

“Đoạn đường sau này cậu phải tự đi rồi, hãy sống vui vẻ nhé”.

Giọng nói này, hình bóng này dĩ nhiên hắn biết, là Nguyễn Thế Kiệt chứ ai.

Anh ta nói rồi vẫy tay chào một cái sau đó biến mất luôn, Kiệt chạy đi tìm nhưng lần này không thấy đâu nữa, la khản cả cổ cũng không ra tiếng, dần dần không gian cũng khép kín lại, bóng tối nuốt trọn lấy tất cả, hắn quá mệt nên nhắm mắt lại, không còn biết gì nữa.

..

Quán xá mấy hôm nay đều vô cùng vắng vẻ, chính xác hơn là đã đóng cửa. Đầu bếp, phục vụ cũng được nghỉ hết, mọi người trong hội tinh thần đều đang hết sức ảm đạm về chuyện của Kiệt, còn đâu tâm trạng mà bán với buôn nữa, không khí chung của Ngân Nga bây giờ chính là cực kỳ u ám.

Lê Đức Duy đang ngồi làm một phép tính gì đó, ông cầm mấy chiếc đũa đã được khắc chữ và sơn màu trên tay, rồi thì lẩm nhẩm trong miệng mấy câu gì nghe chẳng rõ.

Trang đi qua thấy tò mò hỏi: “Ông đang làm gì vậy?”

“Ta muốn bói cho nó một quẻ”. Ông thở dài nói.

Nhiên tình cờ đi qua cũng thấy tò mò liền ở lại xem một lát.

“Có kết quả chưa ạ?”

Đức Duy hội trưởng đáp: “Không thể như thế được, ta không thể nào tính ra được số mệnh của nó, dường như có thứ gì đó đang cố gắng che lấp đi vận mệnh của nó thì phải”.

Nếu mọi người ở trong phòng Kiệt lúc này thì sẽ thấy một điều kỳ lạ, trên trán hắn một ấn ký nhàn nhạt xuất hiện dường như bao phủ toàn bộ những dò xét từ bên ngoài, thứ này chỉ đột ngột xuất hiện và biến mất rất nhanh, đáng tiếc không có một ai nhìn thấy.

Lê Đức Duy cất mấy chiếc đũa đi, hỏi Nhiên: “Châu đâu rồi?”

“Chị ấy đang minh tưởng trong phòng cháu”.

“Cháu biết cô ấy không?”

Nhiên trầm mặc một câu: “Nguyễn Khánh Châu - Cơn Gió Vĩ Đại, người này rất có tiếng tại Tam Thiên Trung, cháu chỉ không ngờ nhân vật cỡ này lại có thể xuất hiện ở đây, nghe nói cô ấy nhận chỉ thị từ người đứng đầu của Vô Sắc hội, ông quen bà ấy sao?”

Ông Duy cười nói: “Không, thực ra ta vốn không quen họ, chỉ là năm xưa tiếng tăm có tốt một chút, được người ta nhớ đến thôi”.

...

Cũng không biết là bao lâu sau Kiệt mới tỉnh dậy. Lần này hắn thấy đau nhức khắp cơ thể, nhìn sang bên cạnh vẫn là Nhiên đang quạt cho hắn.

“Anh thấy sao rồi?”

“Đau quá”.

Kiệt bây giờ đã có thể nói rõ ràng hơn, không còn khó nhọc câu được câu không như hôm trước nữa.

“Có cảm giác là tốt rồi”. Một giọng nói vang lên, Châu từ phía ngoài đi vào, đằng sau còn có Trang, Đức Duy hội trưởng và Ân đi theo, Ân mới về nghe được câu chuyện của Kiệt cũng hoảng hốt vô cùng. Châu tiến tới kiểm tra Kiệt, gật đầu nói:

“Thấy đau nghĩa là các dây thần kinh đang dần phục hồi lại”

Nhiên nghi vấn: “Vậy có nghĩa là..?”

Châu đáp: “Ta có thể chắc 80% cậu ta có thể sống, nhưng sau này có hồi phục lại như ban đầu hay không, hoặc có di chứng hay không thì không dám nói”.

“Có sống là tốt rồi, sống được là tốt rồi”. Mọi người vẻ mặt cực kỳ mãn nguyện, đến lúc này thì không còn dám đòi hỏi quá nhiều nữa.

Châu nhìn Kiệt nói: “Thật sự ta rất bất ngờ với quá trình gắng gượng giành giật sự sống của ngươi đấy”.

Kiệt nghe rõ mồn một, hắn có thể sống, vậy là hắn sống rồi, người ta bảo chết hụt thường sống dai, nhưng hắn không hề muốn phải trải qua cảm giác này lần nào nữa, toàn thân hắn bây giờ vẫn vô cùng đau nhức, tuy chưa thể ngồi dậy nhưng phục hồi thế này đã là rất tốt.

Châu lại hỏi Kiệt: “Bây giờ có thể nói cho ta biết ngươi đã bị kẻ nào tấn công được không? Ta rất tò mò.”

Mọi người cũng cực kỳ tò mò.

Kiệt thở ra một hơi khó nhọc, hắn đang nghĩ có nên bịa chuyện không, có lẽ không cần, sau đó chẳng dấu diếm kể lại toàn bộ quá trình của mình, tất cả nghe xong trong đầu bỗng cảm thấy mông lung khó hiểu, không ngừng suy đoán thứ Kiệt gặp rốt cuộc là loài vật nào.

Là giống loài gì mà huyết dịch lại có thể khiến con người bị tàn phá tới mức này? Dù Kiệt cảnh giới không quá cao nhưng dù sao hắn cũng có thân thể của một người tu luyện, việc uống máu tươi cũng na ná như ăn tiết canh mà thôi, bản thân kiểu gì cũng có thể chịu đựng được, vậy mà lần này lại thừa sống thiếu chết như vậy, không ai đoán ra được sự thật thế nào.

Mọi người đều nhìn qua Lê Đức Duy, ông là người cao tuổi nhất, cũng có kiến thức nhất ở đây.

Vị hội trưởng này lắc đầu nói: “Ta cũng không đoán ra được. Nếu là ở trong Vạn Độc Lâm còn có thể giải thích vì thế giới trong đó quá bí ẩn, ẩn chứa nhiều loại sinh vật đặc biệt, nhưng ngoài tự nhiên nơi con người thống trị lại tồn tại loại dã thú dị biệt như thế, thật khiến người ta thấy khó hiểu.”

Kiệt lắc đầu nói: “Thôi kệ không nghĩ ra được thì đừng nghĩ nữa, chị gái à, khi nào tôi có thể đi lại được vậy?”

Châu lắc đầu nói: “Ta không biết, ta không phải thầy thuốc, khả năng của ta chỉ là phục hồi mà thôi, nhưng ta muốn nhắc một điều thứ ngươi nuốt phải chẳng bổ béo gì đâu, cũng chưa chắc sau này có thể sẽ dung hợp với cơ thể của ngươi, cho nên nhiều khả năng ngươi sẽ phải vừa sống vừa chống chọi với đau đớn đấy”.

Kiệt tặc lưỡi nói: “Mạng còn là được rồi, sống dặt dẹo tuy rằng không quá tốt nhưng dù sao vẫn hơn là chết”.

Kiệt nói ra những lời này là thật lòng chứ không phải chỉ để an ủi mọi người, bản thân hắn đã chết một lần rồi, chết mà không làm được cái gì ra hồn, cho nên hắn không muốn chết nữa, hắn phải sống để làm được cái gì đó có ích cho mọi người, hay ít nhất cũng tìm một nơi vắng vẻ mà sống ẩn khuất tới cuối đời, không để mọi người lo lắng buồn phiền cho mình.

Châu ở đây đã năm ngày, cũng là năm ngày thời gian Kiệt mê man, thấy hơi thở của chàng trai này ngày một đều đặn nàng đã dặn mọi người cứ tháo khăn quấn trên người hắn ra, để cho thoáng vết thương, như vậy vết thương cũng mau lành hơn.

Ân không biết từ đâu kiếm ra một loại cao trị bỏng rất tốt bôi cho hắn, chỉ một ngày mà các mảng da cháy không ngừng bong ra, da non ở bên trong đã bắt đầu phát triển mạnh hơn. Châu hôm nay cũng cáo biệt ra về, mọi người hết sức cảm ơn, bảo nàng ở lại chơi nhưng cô gái này đã khéo léo từ chối.

“Đã ở quá lâu, ta cũng phải đi rồi”

Nàng quay sang nói với Lê Đức Duy: “Lần này đến đây gặp được tiền bối làm cháu rất vui, Vô Sắc hội ai cũng muốn được gặp ông, hơn nữa hội trưởng nói cháu phải tuyệt đối nghe lời ông căn dặn, nên mọi người cũng không cần khách sáo”.

Lê Đức Duy nói: “ Được rồi, ai cũng có việc cả, ta cũng không giữ, về gửi lời hỏi thăm cùng lời cảm ơn của ta với hội trưởng của ngươi nhé, à ta có một điều nhờ ngươi giúp, về hội đừng kể với ai chuyện này, ta già cả rồi không muốn có nhiều người tới phiền đâu”.

Châu hơi ngẩn người một chút sau đó cúi đầu cung kính nói: “Vâng cháu nhớ rồi”.

Nhiên tiễn nàng rời đi, trước khi đi vẫn không quên cảm ơn cô gái này, cũng chẳng có gì quý giá, Nhiên liền đưa cái quạt bằng lông phượng hoàng tặng nàng, nhìn thấy nó Châu đã giật mình, dĩ nhiên nàng biết đây là thứ gì, nhưng lại từ chối: “Không được, thứ này quá quý giá ta không thể nhận, cứ để lại cho cậu bệnh nhân kia dùng đi, hắn chưa thể khỏi sớm được đâu”.

Nàng nói thêm một câu: “Phượng hoàng là Cát tường chi điểu, chiếc lông này ngoài việc làm mát còn mang lại năng lượng tích cực cho người xung quanh, rất thích hợp đối với người bệnh, cô cứ giữ lại nó đừng khách sáo”.

Nhiên nghe vậy cũng ngại ngùng chưa biết làm thế nào, Châu cười nói: “Đừng nghĩ ngợi nhiều, Lê Đức Duy tiền bối cũng giống như hội trưởng của ta thôi, giúp được ông ấy ta rất vui”.

Nguyễn Khánh Châu rời đi, mọi chuyện cũng dần trôi về yên bình, Nhiên đã vào thành đánh điện báo cho Võ Trung Văn biết tin đồng thời mong muốn ông kiểm tra lại cái hang kia, Trần Quốc Tuấn cũng cần biết, chỉ là không rõ giờ này hắn đang ở đâu.

Kể từ đó cũng đã hai tuần trôi qua, Kiệt sau khi được Châu cùng mọi người ra sức chữa trị, chăm sóc cũng đã hồi phục lại ít nhiều, những lớp da cháy ngày xưa đã bong tróc gần hết thay vào đó da mới cũng xuất hiện bao phủ thay thế, tuy nhiên cơn đau thì vẫn không thuyên giảm.

Có những ngày Kiệt đau đớn đến mức phát điên, nửa đêm hắn không chịu nổi mà chạy đi thật xa, kiếm một cái hồ ngâm mình xuống đó, đáng sợ là nước trong hồ khi có hắn lại sôi sùng sục lên như đang bị đun chín.

Bữa nay hắn thường xuyên trốn ra ngoài, đơn giản vì ở ngoài có thể thoải mái la hét, giải tỏa đau đớn, ở nhà thì không thể như thế, đau đến mấy hắn cũng không thể biểu lộ ra mặt để người khác phải lo lắng, đã đau mà còn không được kêu nữa, đúng là rất thảm.

Trong nửa tháng này hắn tái phát tổng cộng 87 lần, lần nào cũng đau đến chết đi sống lại, luyện tập hay minh tưởng cũng chỉ được mấy phút là các cơn đau lại dồn dập lao tới, thật sự là nửa tháng ác mộng của đời hắn.

Trong cơn đau thậm chí còn có chút điên loạn, phải, cái thứ chết bẵm kia đã ảnh hưởng tới cả thần kinh luôn rồi, nhiều khi điên lên hắn phá nát tất cả, may có hội trưởng luôn ở bên cạnh trấn áp, có lúc phải đánh ngất xỉu mới làm hắn bình tĩnh lại.

Thời gian qua cũng chẳng thấy tung tích Nguyễn Thanh Điệp, lão già này không biết đã ăn bờ ngủ bụi ở đâu mất rồi.

Lần thứ 52 Kiệt bị đánh ngất và đã tỉnh lại.

“Anh cảm thấy sao rồi?”

Mở mắt ra lại vẫn là Nhiên cô gái này đang chăm sóc hắn.

“Mệt, quá mệt , anh không muốn sống thế này nữa”. Hắn thều thào nói.

Nhiên hai tay nắm lấy bàn tay hắn, đầu lắc lắc như muốn hắn đừng cam tâm số phận, cô gái này bình thường lạnh nhạt nhưng thực sự là người rất quan tâm đồng đội của mình.

Kiệt mỉm cười, chưa bao giờ hắn cảm thấy cái chết lại dễ dàng đến thế, hắn lại mong muốn được chết đến thế, có Nhiên ở đây coi như còn được chết trong tay người đẹp, thật là hạnh phúc.

“Nhiên này..”.

“Vâng..”

Kiệt ánh mắt hơi ngại nhìn nàng, lại bảo: “Mà thôi”.

Hắn có rất nhiều điều muốn nói với cô gái này, muốn xin lỗi, lại muốn tha thứ, lại muốn nói cảm ơn, xin lỗi vì đã không giữ được lời hứa, không thể bảo vệ nàng thật tốt, tha thứ vì mình quá ăn hại để liên lụy đến mọi người và cảm ơn vì đã chăm sóc.

Thấy Kiệt yên lặng Nhiên hơi lo lắng nói: “Anh có gì cứ nói ra, em nghe”.

Kiệt thở hắt ra một tiếng nói: “Anh chỉ muốn nói với em sau này đừng truyền thêm hàn khí vào người anh nữa, những luồng khí lạnh buốt cũ vẫn chưa tan hết đây này.”

“Đúng vậy, ta mấy nay đã xem xét, hàn khí mà Nhiên truyền vào vẫn trong cơ thể cháu, nằm rải rác mỗi chỗ một chút chứ không hề mất đi, cũng không vì tiếp xúc với thứ nóng bỏng kia mà bị triệt tiêu”. Đức Duy hội trưởng từ ngoài đi vào nói.

Nhiên có chút bất an hỏi: “Có ảnh hưởng gì không hội trưởng? Có cần đẩy nó ra ngoài không?”

Ông Duy lắc đầu: “Ta nghĩ không cần”.

Ân đi sau ngạc nhiên hỏi: “Vậy là sao hả ông?”

“Kiệt cháu cảm thấy mình điều động được thứ này không?” Đức Duy hướng Kiệt hỏi.

Kiệt thử thả lỏng người để cảm nhận, hàn khí có ở xung quanh người hắn, đầu có một chút, tim có một chút, dưới lòng bàn chân cũng có một chút.. Hắn thử dịch chuyển thứ này, vị trí ở chân trước, quả nhiên cũng có thể nhưng chẳng được bao nhiêu, có lẽ chỉ là cảm giác mà thôi.

Đem điều này nói với hội trưởng, ông gật đầu nói: “Đúng như ta nghĩ, vậy hãy thử xem, đem toàn bộ hàn khí đó tập chung về một chỗ, coi chỗ đó là chỗ chứa, sau này lại thử điều động, biết đâu sử dụng được nó”.

Nhiên, Kiệt, Ân mắt đều sáng ra, đây quả nhiên là một cách hay, lâu nay Kiệt luôn phát cơn đau đớn nhưng đều là vì cỗ khí huyết nóng bỏng kia, chưa bao giờ bị luồng khí lạnh này gây ảnh hưởng, có nghĩa là nó đã thích nghi, trở thành một phần trong cơ thể của hắn rồi.

“Nếu có thể như vậy thật thì biết đâu lại dùng được cả băng thuộc tính? Như thế quá đỉnh rồi”.

Kiệt bị câu nói này làm cho hấp dẫn, hắn tự nhiên không muốn chết nữa rồi, Trang cũng vui mừng cho ông anh, chỉ có hội trưởng và Nhiên là không nói gì.

Bởi vì hai người biết cho dù có thành công thì việc sau này Kiệt dùng được băng thuật là điều không thể vì thuộc tính này phụ thuộc vào huyết mạch rất mạnh, cùng lắm thì hắn cũng chỉ có thể dùng được một chút hơi lạnh mà thôi.

Nhưng nhìn Kiệt cười hạnh phúc thế kia ai mà nỡ nói ra chứ.

“A a a..”

Kiệt lại lên cơn đau đớn, không biết đã là lần thứ bao nhiêu, hắn ôm lấy ngực mình rên rỉ.

Cả nhà lại thêm một phen nhốn nháo.

Bạn đang đọc Ngạo Thế Anh Hùng sáng tác bởi BacHoKinhYeu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BacHoKinhYeu
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.