Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Suy nghĩ táo bạo

Tiểu thuyết gốc · 4438 chữ

Mấy ngày sau.

Kiệt không muốn ở mãi trong nhà, hôm nay hắn lại trốn ra ngoài luyện tập, lúc về đã thấy một cô gái lạ mặt ở đây, nàng nhìn thật xinh đẹp nhưng hơi thở quá mức lạnh lẽo, đứng xa cũng có thể cảm nhận được, cô gái này có chút hao hao giống Nhiên, đây là Băng Phượng Hoàng biến hóa thành nhân loại, lần trước tới Kiệt còn trong cơn mê sảng nên không biết.

Thấy chàng trai cứ nhìn mình nàng lạnh lùng nói: “Nhìn cái gì, không sợ bạn gái nhỏ của ngươi ghen à? Ta là Băng Phượng Hoàng.”

“Ăn nói luyên thuyên.” Nhiên từ trong nhà bước ra, Ân, Đức Duy hội trưởng, Trang cũng đã đi tới.

Kiệt lịch sự nói: “Chào Băng Phượng Hoàng, mà.. mọi người làm gì đều tụ tập ở đây vậy?”

Nhiên là người lên tiếng: "Anh Kiệt vào đây".

Trang quấn quýt bên Kiệt nói nhỏ: “Là mọi người muốn chị này kiểm tra lại sức khỏe cho anh đấy”.

Kiệt đi vào, lát sau đưa tay ra trước mặt Băng Phượng Hoàng nói: “Vậy được tất cả nhờ cô”.

Băng Phượng Hoàng chạm vào cổ tay của hắn xem xét một hồi, bất giác ánh mắt trở nên sáng lên nói: "Hồi phục kiểu gì đây? Tất cả các chức năng như mầm non đang hồi sinh mạnh mẽ, cơ thể dù có biến đổi nhưng không còn nguy hiểm nữa, ta chưa bao giờ gặp trường hợp nào như thế này".

Mọi người không nói gì nhưng khuôn mặt đều hiện lên một vẻ rạng rỡ khó tả, Khánh Châu quả thật đã làm được chuyện ngay cả Băng Phượng Hoàng cũng không thể làm.

“Cô thấy sao?” Kiệt hỏi.

"Ý chí sinh tồn của ngươi rất cao". Băng Phượng Hoàng chỉ nói một câu như vậy sau đó quay mặt đi.

Nhiên đúng gần đó cũng khá ngạc nhiên hỏi: “Cô đi đâu vậy?”

“Trở về, hết việc của ta rồi”. Băng Phượng Hoàng lãnh đạm nói.

Cô gái này sao còn lạnh lùng hơn cả Nhiên nữa, nói đi là đi liền, Kiệt bất giác kéo tay nàng lại: “Sao đi vội thế, cô đã đường xa tới đây vất vả thì ngồi lại uống nước ăn bữa cơm hãy về chứ?”

Băng Phượng Hoàng lườm chàng trai này một cái, Kiệt phát hiện tay mình đang túm tay nàng, có vẻ cô nàng chim băng này không thích hành động đấy lắm nên hắn liền lập tức buông ra.

“À xin lỗi”.

Băng Phượng Hoàng hướng Lê Đức Duy nói: “Ta muốn nói với ông đôi điều”.

Hai người đi ra ngoài, Kiệt bị dọa cho một trận ngại ngùng quá rồi cũng không dám giữ người nữa, Nhiên biết tính cách người bạn của mình nên từ đầu tới cuối đều không có giữ, Ân lại bực bội nói: “Con gái gì mà như cái tủ lạnh”.

Phía ngoài hai người hội trưởng và Băng Phượng Hoàng đang nói chuyện, có vẻ rất thần bí.

“Cô có cảm nhận thấy nó không?”

Băng Phượng Hoàng đáp: “Có, nhưng rất mơ hồ, chắc chắn thứ này đã cứu hắn một mạng”.

“Cô còn phát hiện ra điều gì nữa không?”

“Khí tức”.

Lê Đức Duy ngạc nhiên: “Khí tức thế nào?”

Nàng đáp: “Khí tức không phải là con người, cháu của ông sắp biến thành quái vật rồi”.

Nghe câu này có chút buồn cười nhưng mà không thể cười nổi nữa rồi, Băng Phượng Hoàng lại nói: “Dù sao nếu không có biến số quá lớn thì ý chí làm chủ thân thể vẫn do hắn nắm giữ, thế nhé, trông chừng cháu ông cho kỹ vào.”

Vừa xong thì biến mất luôn, không giải thích thêm câu gì.

“Thật là lạnh lùng, Băng Phượng Hoàng này chắc chắn là rất căm ghét nhân loại.” Lê Đức Duy thở dài cảm thán.

Bây giờ là giờ ăn cơm trưa, ăn xong Kiệt kêu mệt sau đó về phòng nghỉ ngơi, nhưng hắn thực ra đang suy tính điều gì đó trong lòng, Nhiên có nhìn thấy nhưng nàng không hỏi.

Về phòng gấp vậy đương nhiên có chuyện, mấy nay Kiệt nháo nhào lật tung Bách Tuệ Thiên Thư để tìm một thứ, đó là cụm từ trong lúc mê man hắn đã vô tình nghe thấy, chính là Tiên thuật, thứ có khả năng giúp được tình trạng hiện tại của hắn.

“Tiên thuật, là bí thuật của Tiên tộc. Tiên tộc là chủng tộc sống ở một thế giới khác tên gọi là Thượng Thiên, đó là một nơi cách rất xa Trung Thiên thế giới và nằm trong vũ trụ ngoài kia, chẳng ai biết được nó so với Trung Thiên thế giới cách xa bao nhiêu nhưng có một điều chắc chắn là không thể bằng con đường thông thường đi tới đó được.”

Bỏ qua hết mấy cái không liên quan, Kiệt đã tìm thấy điểm trọng tâm cần lưu ý và ghi nhớ.

“Điểm đặc biệt của Tiên thuật là có thể lấy năng lượng từ tự nhiên, biến đổi rồi đưa vào cơ thể của mình để sử dụng, năng lượng tự nhiên là vô cùng vô vô tận cho nên người Tiên tộc chiến đấu gần như không bao giờ kiệt sức”.

Quá dễ hiểu rồi, nhưng có một câu làm Kiệt băn khoăn.

“Con người không phù hợp để học thứ này, đơn giản là do hai chủng tộc khác nhau, huyết mạch và trạng thái cơ thể cũng như môi trường sống không giống nhau dẫn tới những sự bài xích nhất định nếu cố gắng tu luyện”.

“Hơn nữa dù có học được cũng sẽ không thể phát huy nó lên đẳng cấp cao nhất, cho nên là nhân loại nếu có cơ may thì chỉ nên xem qua cho biết thôi”.

Nghe đã thấy chẳng đơn giản rồi, vốn dĩ đã không biết Thượng Thiên thế giới đang nằm ở đâu, làm sao đi tới, bây giờ còn biết được con người không phù hợp để học thứ này, nhưng Kiệt có thêm một thắc mắc, Tiên thuật có thể trị bệnh cho hắn như thế nào vậy?

Bỏ qua mọi thứ, hắn đã tìm thấy một cụm từ khác, nó tên là ‘Lam Vân Tinh’.

Đi tìm hội trưởng, hắn muốn hỏi thêm vài điều.

Đức Duy hội trưởng đang ngồi ở phòng khách uống trà.

“Hội trưởng, ông có biết Vạn Độc Lâm không?”

Câu hỏi đường đột làm vị hội trưởng này có chút bất ngờ, ông sau đó cũng nhẹ nhàng trả lời: “Người có kiến thức một chút thì đều biết, đó là một khu rừng ngập tràn độc khí nhưng là nơi cuộc đời cường giả ai cũng muốn thám hiểm một lần”.

Chỉ Kiệt ngồi xuống, ông Duy nói tiếp: “Vạn Độc Lâm không nằm ở đại lục này mà nằm ở Tây Phương đại lục, kéo dài giữa hai quốc gia Sơn Lý đế quốc và Kim Trung đế quốc. Con người vốn bị cấm đến bởi quá nguy hiểm, sao tự dưng lại hỏi về nơi này?”

Kiệt không trả lời lý do tại sao hắn quan tâm tới Vạn Độc lâm mà tiếp tục hỏi: “Nó nguy hiểm thế nào? Phiền hội trưởng nói rõ một chút.”

Thấy được sự sốt sắng hiếm có của thanh niên này, Lê Đức Duy cũng liền trả lời nhanh cho hắn một chút: “Nơi này quanh năm từ trong ra ngoài đều bị bao phủ một lớp sương mù dày đặc chứa kịch độc, hơn nữa nghe nói bất cứ thứ gì, bất cứ loài nào tồn tại trong đó cũng đều ẩn chứa độc tố cực mạnh mà con người vẫn chưa có tư liệu để nghiên cứu, thú dữ bên trong đó sức mạnh cũng vượt xa muông thú ở ngoài, thêm một điều quan trọng cần nhớ, đó là nhân loại bị áp chế rất mạnh khi xuất hiện trong Vạn Độc Lâm, cho nên dù cường giả đỉnh cấp cũng không dám tùy tiện bước chân vào đây”.

Qủa nhiên những thông tin này đều trùng khớp với sự miêu tả về Vạn Độc Lâm trong Bách Tuệ Thiên Thư, Kiệt vẫn cố tình hỏi là để sau đó có cớ hỏi tiếp các vấn đề khác.

“Vậy ông có từng nghe những thứ như Vạn Cốt Thụ, Lam Vân Tinh chưa?”

Đức Duy hội trưởng vô cùng ngạc nhiên nhìn Kiệt.

“Sao cháu lại biết về những cái tên đó?”

Không đợi Kiệt trả lời ông nói tiếp: “Trong sách cổ đúng là có đề cập đến những cái tên này nhưng rất mơ hồ”.

“Gần trăm năm trước có một người bạn của ta đã liều lĩnh thâm nhập sâu vào Vạn Độc Lâm cũng nói, hắn từ rất xa đã trông thấy những cái cây cao gấp ngàn lần cây thông thường đến nỗi không nhìn thấy ngọn đâu, chỉ thấy nó như những cây cột to lớn cắm thẳng lên bầu trời xám xịt, e rằng đó chính là Vạn Cốt Thụ trong miêu tả của sách cổ”.

“Còn về Lam Vân Tinh, đó là tên một đám mây khổng lồ có màu lam đặc trưng, xuất hiện trên độ cao 10 000m và chỉ hiện diện bên trong Vạn Độc Lâm, sách nói đó là phương tiện để tinh quái có thể đổi mình biến thành Linh thú trong truyền thuyết”.

Lê Đức Duy quay sang nhìn Kiệt với ánh mắt nghi ngờ: “Cháu hỏi mấy thứ đó làm gì?”

Kiệt cười nói: “Cháu tình cờ nghe được nên tò mò thôi”.

Sau đó kiếm cớ chuồn luôn: “Thôi cháu đi kiếm Nhiên chơi đây”.

Nói rồi chạy thẳng, lúc quay đi khuôn mặt có chút nghiêm túc khó hiểu, hắn chạy ra bờ sông nơi hằng ngày vẫn hay luyện tập, ở đó đăm chiêu nghĩ ngợi một hồi lâu.

Đã khá lâu rồi hắn không tới đây tập Bách Ảnh Lãng Bộ, cũng bởi bây giờ không còn được thoải mái thảnh thơi như trước nữa.

Đến khi Ân chạy tới gọi hắn về ăn cơm thì cũng là mấy tiếng sau, vậy là hắn đã đứng đó suy nghĩ được gần nửa ngày rồi.

Đến tối lựa lúc không có người Kiệt đã lấy giấy bút hí hoáy điều gì đó, trong lòng không ngừng thở dài.

Hắn đang chuẩn bị làm một điều gì đó rất to lớn nhưng chưa thể bắt đầu bây giờ mà phải đợi tới hai ngày sau, trong hai ngày đó hắn lại luôn ở trong phòng chế tác, mọi người cũng đã quen với việc này nên không có nhiều thắc mắc lắm.

Một buổi sáng sớm, Ân vừa thức dậy còn chưa kịp rửa mặt gì bị Kiệt lôi lại thì thầm to nhỏ điều gì.

Hắn đưa ra một bức thư đã niêm phong cho Ân, ra điều bí mật nói:

“Này, đến lượt cậu giúp bạn một chút rồi đấy?”

Ân nghi ngờ: “Cậu muốn gì?”

“Muốn nhờ cậu thay tôi đưa thư này cho Nhiên”.

“Sao lại thế? Cậu đưa cũng được mà”.

Kiệt bực bội: “Tóm lại cậu có giúp được không?”

Ân nhận lấy lá thư nhìn phía trên còn có một hình trái tim xinh xinh, chợt hiểu ra điều gì vẻ mặt liền cười đểu: “Á à, á à..”

“Có giúp được không?”

Ân gật đầu lia lịa: “Được, được chứ, Nhiên đúng là một cô gái tốt, đối với cậu cũng rất tận tình chu đáo.. được tôi đi ngay”.

Kiệt liền kéo hắn lại nói: “Không phải bây giờ”.

Ngạc nhiên: “Là sao?”

Đáp: “Tôi muốn cậu tối muộn hãy giao cho cô ấy”.

Ân lại hỏi: “Tôi không hiểu”.

Kiệt thở dài nói: “Ban đêm con người ta thường sẽ yếu lòng hơn, cảm xúc sẽ dạt dào hơn, dễ mủi lòng hơn, đây là thủ thuật tâm lý”.

Ân hai tay đập vào nhau nói: “Ồ đúng rồi, cậu nói chuẩn, Kiệt à không ngờ cậu lại tinh tế đến thế”.

Lại đến lượt hắn thở dài cho Kiệt xem, Kiệt khá ngạc nhiên hỏi: “Sao nữa?”

Ân kéo hắn xuống ghế nói: “Quen nhau cũng không còn ngắn nữa, cậu đã biết Nhiên rồi chứ gì? Đó là một cô gái cực kỳ xinh đẹp và thông minh, quan trọng là quá lạnh lùng, quá thờ ơ với mọi việc, nếu muốn tán nàng thì có lẽ cậu nên bỏ thêm chút công sức, chứ nếu quá nhanh viết thư tỏ tình chỉ sợ.. chỉ sợ..”

Kiệt bật cười nói: “Không lo, cậu cứ giúp tôi đưa thư là được rồi, mọi việc tôi đã tính toán xong.”

Thấy bộ dạng tự tin của Kiệt, Ân cũng cảm thấy vững tâm phần nào, đương nhiên hắn sẽ không từ chối chuyện này thậm chí còn muốn ra sức đẩy thuyền cho đôi này nữa.

“Được, tôi giúp cậu, tôi cũng rất thích hai người thành cặp.” Ân nắm chặt tay thể hiện sự nhất trí sẽ luôn đứng về phía thằng bạn.

Kiệt gật đầu: “Thì đó.. Thôi tôi kiếm Nhiên đi chơi đây”.

Ân vỗ tay: “Được, cứ đi đi, về muộn chút”.

Kiệt đi được mấy bước bỗng nhiên hắn quay lại hỏi Ân: “Này, cậu thấy Nhiên thật sự xinh đẹp đúng không?”

Ân tưởng thằng bạn hiểu nhầm mình liền liên tục xua tay nói: “Không, không, không, tôi không có”.

“Không có cái gì, vừa nói dứt lời mà, trả lời thật”. Kiệt nhíu mày.

Ân thở ra một tiếng nói: “Thì ai cũng thấy mà, em ấy quá đẹp, người có ý chí vững vàng như tôi mà ngay lần đầu gặp cũng đứng hình mất mấy giây..”

“Thế mà cậu không thích sao?” Kiệt ánh mắt xảo quyệt hỏi.

Ân xua tay nói: “Thích gì chứ, tôi đã có người thương rồi, cô ấy là người đáng yêu nhất trên đời này, tôi chỉ thích cô ấy thôi”.

Ánh mắt Ân cực kỳ long lanh khi nhắc tới người con gái này, hắn liếc nhìn Kiệt xem thái độ thì lúc này Kiệt cũng đang nhìn hắn, Ân vội nói: “Cho nên cứ yên tâm đi, tôi đối với Nhiên không có ý gì hết”.

Kiệt bỗng nhiên thở dài một tiếng, quay mặt đi nói: “Tôi biết rồi”.

Hắn đi tới phòng Nhiên gõ cửa.

“Cốc cốc, Nhiên ơi”.

“Vâng em ra ngay”.

Nhiên mở cửa, một mùi hương nhè nhẹ bay ra làm xao xuyến lòng người, phòng con gái thật thanh nhã hơn phòng mấy tên đàn ông rất nhiều.

“Sao vậy anh?”

“Anh muốn đi dạo với em một chút.”

“Được.”

Nhiên đóng cửa phòng, Kiệt dẫn nàng ra bờ sông, hai người đi dạo ở đó một lúc mà đôi bên không nói gì, Nhiên mới hỏi trước: “Anh tính nhờ em cái gì à?”

Kiệt cười khổ trả lời: “Ừ, anh có mấy chuyện muốn hỏi Băng Phượng Hoàng, em có thể gọi cô ấy lên được không?”

Nhiên gật đầu: “Được”.

Một lúc sau Băng Phượng Hoàng đã lại xuất hiện, vẫn là cô gái xinh đẹp eo thon dáng chuẩn đó.

Nàng lườm Kiệt một cái hỏi: “Muốn hỏi ta cái gì?”

Kiệt hơi chần chừ, sau đó rút ra một bịch sô cô la hắn đã chuẩn bị từ hôm qua đưa cho Nhiên nói: “Anh làm đấy, em ăn thử đi”.

Nhiên cũng không biết cái gì mà cứ thuận tay cầm lấy thôi.

“Đứng đây đợi anh, anh có điều riêng tư muốn hỏi Băng Phượng Hoàng”.

Kiệt lại hướng Băng Phượng Hoàng nói: “Tôi có điều muốn hỏi riêng cô, ra kia chút nhé”.

Băng Phượng Hoàng hơi nhíu mày nhưng cũng không hỏi, không phản đối mà lẳng lặng đi ra một chỗ xa theo lời hắn.

Kiệt đứng nhìn Nhiên một lúc rồi mới chạy theo.

“Sao, muốn hỏi ta điều gì?”

Kiệt bỗng thay đổi thái độ từ vui tươi ban nãy sang lạnh lùng hơn.

“Ta muốn hỏi cô, ba câu thôi”.

“Thứ nhất nghe có một loại mây tên là Lam Vân Tinh, có thể tới được thế giới của tộc Tiên, có phải không?”

Băng Phượng Hoàng gật đầu: “Đó là kết tinh của thiên khí và được hình thành sau rất nhiều năm tích tụ, Lam Vân Tinh có thể đi xuyên qua không gian, tới Thượng Thiên thế giới là có thể”.

Kiệt hỏi tiếp: “Vậy cô có biết chu kỳ di chuyển của Lam Vân Tinh không?”

“Ngươi là muốn tìm Lam Vân Tinh và tới Tiên giới?” Băng Phượng Hoàng đã lờ mờ đoán ra được điều gì.

Kiệt gật đầu, thẳng thắn nói: “Ta nghe nói trong Vạn Độc Lâm có mấy cây cao đến mười ngàn mét, có thể chạm tới Lam Vân Tinh, cô có biết gì về nó không?”

Băng Phượng Hoàng nói: “Ta biết, ta đã từng chu du khắp Trung Thiên thế giới này, từng xuyên qua khu rừng hình như là giống tên ngươi vừa nói và có thấy có mấy cây như vậy, ngay cả ta cũng thật sự rất bất ngờ, hình như độ cao đó đúng là vừa đủ chạm tới Lam Vân Tinh”.

Kiệt như mở cờ trong bụng, hắn đã xác nhận được một chuyện đó là Lam Vân Tinh thật sự tồn tại, còn nghe thấy Băng Phượng Hoàng đã từng xuyên qua Vạn Độc Lâm, ánh sáng trong lòng hắn đã lóe lên rực rỡ.

Cố gắng kiềm chế cảm xúc vui mừng hắn lại hỏi: “Được, vậy ta muốn hỏi cô câu cuối, cô có thể tồn tại được ở thế này trong bao lâu? Có đủ thời gian đưa ta xuyên qua Vạn Độc Lâm và lên tới ngọn mấy cây đó không?”

Băng Phượng Hoàng suy nghĩ chút rồi hỏi: “Ngươi muốn ta đưa tới đó?”

Kiệt thở dài nói: “Mong cô đừng nói cho Nhiên biết, cô biết rồi đấy, bấy lâu nay ta bệnh tật dày vò, cũng khiến mọi người xung quanh khổ sở không ít, thật sự không muốn như vậy nữa, muốn bỏ trốn nhưng lại không muốn chuyến đi vô ích, thôi thì đành liều mạng du ngoạn một lần vậy”.

Băng Phượng Hoàng nhìn Kiệt suy nghĩ gì đó, lại nhìn Nhiên. Nhiên ở phía xa kia cũng thấy, nhìn vẻ mặt đắn đo hiếm thấy của Băng Phượng Hoàng làm nàng có chút tò mò.

“Rốt cuộc hai người họ nói gì vậy?”

Băng Phượng Hoàng hướng Kiệt nói: “Được, ta có thể giúp ngươi”.

Nàng nói tiếp: “Bằng thuật triệu hồi chúng ta có thể tồn tại ở thế giới khác khoảng ba tiếng hơn, thời gian có thể đủ, cũng có thể không, ngươi muốn thử không?”

Nàng cảnh báo: “Nếu quá thời gian mà chưa tới nơi thì ta sẽ bị truyền tống về thế giới cũ, và khi đó ngươi phải tự lo cho mình”.

Kiệt quả quyết: “Ta lo được, vậy đi luôn”.

Hắn nhanh tay túm lấy tay Băng Phượng Hoàng kéo đi, cho tới khi khuất bóng Nhiên không còn nhìn thấy hai người nữa.

“Tên này cứ từ từ, ta ghét nhất là bị kéo tay đấy”.

“Xin lỗi, thời gian không còn nhiều nữa ta không muốn lãng phí”.

“Ngươi không chào bạn gái của ngươi một tiếng à?”

“Không cần, biết được chưa chắc cô ấy sẽ chịu cho ta đi một mình, càng dây dưa càng khó quyết, cứ để Nhiên thất vọng về ta một lần đi”.

Hai người đi một quãng khá xa Băng Phượng Hoàng mới hiện chân thân là một con phượng hoàng khổng lồ, để Kiệt trên lưng sau đó vút cánh bay đi.

Kiệt nhìn đồng hồ, thời gian từ lúc Băng Phượng Hoàng tới đây đã mất ba mươi phút rồi, hắn chỉ còn khoảng hai tiếng rưỡi để di chuyển nữa thôi.

Đây là quyết định cực kỳ táo bạo của Kiệt, hắn suy nghĩ đã mấy ngày rồi, dẫu biết làm thế này quá có lỗi với mọi người nhưng không còn cách nào khác, nhìn trong hội ai cũng cực kỳ vất vả cho nên hắn không thể chấp nhận, tự sát thì không thể, chỉ còn cách là bỏ trốn mà thôi.

“Ngươi ra đi ngay trước mặt người ta cũng không một lời từ biệt, ngươi có biết con gái một khi nổi giận thì đáng sợ đến mức nào không?”

Kiệt đang suy nghĩ con đường mình sẽ đi tới phía trước thì Băng Phượng Hoàng cất tiếng hỏi, hắn không biết nói thế nào chỉ có thể nhắm chặt mắt, cắn chặt răng im lặng.

“Người ta lo lắng cho ngươi như vậy mà ngươi lại cho mấy miếng đồ ăn rồi bỏ đi, coi người ta như con nít vậy hả?”

Kiệt tặc lưỡi nói: “Thôi kệ đi, nói giờ được gì, không phải cô cũng giúp ta bỏ trốn sao? Đồng phạm khi bị xử tội cũng không nhẹ hơn bị can đâu, có thời gian kể một chút về lần cô đi qua Vạn Độc Lâm đi”.

Băng Phượng Hoàng nói: "Nhìn bề ngoài thì Vạn độc Lâm này cũng bình thường thôi, cây cối, cảnh vật không khác gì những khu rừng bình thường, chỉ có điều không thấy có bóng thú hoang, cũng không có tiếng chim hót, không gian vô cùng tĩnh mịch, sương mù dày đặc và tỏa mùi rất khó chịu, toàn mùi độc khí, đối với nhân loại các ngươi thì xui xẻo cho kẻ nào đi lạc vào thì đúng là ngày chết của hắn".

Kiệt suy tư, trong Bách Tuệ Thiên Thư có từng viết, Vạn Độc Lâm là một bí mật vô cùng lớn đối với nhân loại, trong lịch sử đã nhiều lần con người vì muốn tìm ra chân tướng nơi này nên có dùng một số cách cực đoan, ví dụ như dùng lửa đốt. Nhưng kỳ lạ ngọn lửa chỉ có thể cháy ven phía ngoài mà không thể thâm nhập vào sâu bên trong được, cứ đến một thời điểm nào đó nó lại dừng lại, hơn nữa sau ngày mai cây cối ở đó toàn bộ đều sinh trưởng như cũ, thậm chí còn tươi tốt hơn, người ta nói chúng đã thành tinh cả rồi.

Sau đó người ta dồn toàn lực đốt rừng liên tục đến mấy ngày mấy đêm, kỳ lạ nhiều loại cây dù cháy bừng bừng nhưng vẫn cứ xanh tốt, mà khói bị pha với độc còn tạo ra một thứ độc khí còn kinh khủng hơn, làm chết vô số dân thường phạm vi ngàn dặm xung quanh, cuối cùng thiệt hại quá lớn lại đành phải hủy bỏ kế hoạch.

Kiệt thắc mắc hỏi: "Phía trên thì sao nhỉ? Sương mù cũng có độc à?"

Băng Phượng Hoàng đáp: "Phía trên độc khí loãng hơn nhưng sương mù quá dày dễ khiến nhân loại các ngươi mất phương hướng, thậm chí ta năm đó cũng suýt bị lạc, may sao sau đó vẫn thoát được".

Nghe xong Kiệt cũng thấy hoảng, ngay cả Linh thú thuộc hàng đỉnh cấp như Băng Phượng Hoàng cũng bị làm khó như vậy, bảo sao nhân loại hoàn toàn bất lực trước nơi này.

Bách Tuệ Thiên Thư có một vị Thần Đế từng vào Vạn Độc Lâm ghi chép lại:

"Niên kỷ 7315, ta dốc sức tu luyện, 163 tuổi đạt Siêu Thần Cấp cường giả, qua thêm mười mấy năm vẫn không thể đột phá thêm bèn tìm đường vào Vạn Độc Lâm tìm kiếm cho mình một cơ duyên”.

Sau đó ông ta kể lại bản thân thời đó đã thuộc hàng thập đại cao thủ của nhân loại nhưng cố sức cũng chỉ vượt qua được lớp thứ ba của khu rừng, đánh bại vô số quái vật mạnh mẽ nhưng vì không khí quá ô nhiễm nên rất sớm đã kiệt sức mà phải rút ra ngoài.

Chuyến đi đó cũng có chút thu hoạch, theo dự đoán của vị cường giả này thì Vạn Độc Lâm có khoảng năm lớp, trung tâm chắc chắn ẩn chứa một hoặc một số loại quái vật khủng khiếp cổ xưa mà con người chưa từng biết đến bởi năm đó vị cường giả này ở vòng ba đã từng nghe thấy tiếng một con quái vật gầm rú trong đêm, tiếng kêu vang xa đến cả vạn cây số, hơn nữa còn ẩn chứa linh lực cực mạnh không hề thua kém cường giả Đỉnh Phong Thần của nhân loại.

Điều này đã làm ông ta thực sự sợ hãi, mà cường giả tu luyện đến cấp độ đó có mấy chuyện có thể làm họ cảm thấy sợ chứ? Lời kể đến đó cũng dứt, Kiệt không có thêm thông tin nào.

Băng Phượng Hoàng bỗng nhiên nói: “Có điều ta phải nhắc nhở ngươi”.

Kiệt đáp: “Cô cứ nói”.

"Ta không biết Lam Vân Tinh kia sẽ xuất hiện khi nào bởi vì nó trôi nổi trong vũ trụ không có quỹ đạo nhất định, như vậy ngươi sẽ phải ở trên cao một thời gian dài, áp suất không khí, thức ăn, nước uống là những điều ngươi cần phải tính tới".

Băng Phượng Hoàng trầm ngâm một chút, nói tiếp:

"Tới Thượng Thiên thế giới thế nào, sau đó trở về ra sao, những điều này ngươi tự tính toán cho kỹ càng, hơn nữa cho ngươi biết thêm một điều, Tiên tộc không hề thích nhân loại, không hẳn tới mức bài trừ nhưng cũng sẽ không cảm thấy thuận mắt khi nhìn thấy có một tên nhân loại đi lại nghênh ngang trên đất của mình đâu”.

Kiệt hỏi: “Vậy cô có ghét nhân loại chúng ta không?”

Băng Phượng Hoàng im lặng.

Kiệt cười nói: “Không ghét là tốt rồi”.

Băng Phượng Hoàng bỗng gắt một tiếng: “Ngồi cho vững vào ta tăng tốc”.

Nói xong nó bay vút đi như một mũi tên bắn, không những nhanh hơn mà còn cao hơn nữa, Kiệt bắt đầu thấy khó thở rồi, phía trên này không khí loãng như vậy thì không biết độ cao mười ngàn mét kia còn thế nào nữa.

Bạn đang đọc Ngạo Thế Anh Hùng sáng tác bởi BacHoKinhYeu

Truyện Ngạo Thế Anh Hùng tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BacHoKinhYeu
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.