Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Như thiêu như đốt

Tiểu thuyết gốc · 3611 chữ

Lúc tỉnh dậy Kiệt đã thấy mình nằm trong phòng rồi, cả người hiện lên một cảm giác chưa bao giờ hắn từng trải qua, không, phải nói rằng hắn như đã mất cảm giác hoàn toàn, khắp thân thể không thể cảm nhận được bất cứ một thứ gì, duy chỉ có bàn tay là hơi dễ chịu một chút, có vẻ đang chạm vào một thứ gì đó rất mát mẻ, rất khoan khoái.

Hắn từ từ mở mắt, phát hiện ngồi bên cạnh là Nhiên, hai tay nàng đang túm lấy lòng bàn tay hắn, không ngừng truyền hơi lạnh vào.

Văn tướng cũng ngồi bên cạnh quan sát, thấy hắn tỉnh dậy thì cả hai mừng rỡ.

"Anh đã tỉnh rồi, bị làm sao vậy?"

Kiệt chỉ lắc lắc cái đầu không nói, chính xác là hắn cảm thấy rất khó để phát âm, họng giờ đây nóng rát đến mức chỉ muốn lôi nó ra khỏi cổ thôi.

Khó nhọc lắm mới rặn được một hai từ không trọn vẹn.

"Nóng.. quá".

Nhiên bấy giờ bỏ tay ra, đưa cả hai tay mình lên ngực truyền hơi lạnh vào người Kiệt. Kiệt thở phì phò sau đó nhắm mắt lại tận hưởng từng đợt khoan khoái truyền vào.

Trước đó lúc hắn ngất đi, một toán lính đi tuần phía biên giới đã vô tình nhìn thấy nên đưa về đây, sự việc trôi qua cũng đã được hơn nửa ngày rồi, thời điểm hiện tại chính là vào trưa ngày hôm sau.

Lúc đưa về chỉ thấy thân thể Kiệt nóng đỏ như một cục than đang cháy, tất cả các y sĩ trong thành đã được cử đến kiểm tra cũng chỉ xử lý duy nhất được vết thương hở trên vai của hắn, chỗ đó vẫn còn in lại hai hàm răng lớn như có con gì đó cắn, còn lại không thể làm gì khác cũng không biết tình trạng thân thể này rốt cuộc là do cái gì gây ra, có người còn đưa ra giả thuyết hắn bị trượt chân rơi vào hố dung nham. Cũng có lý vì có mấy ngọn núi phía đó đều là núi lửa, chỉ là không biết Kiệt chạy tới đó làm gì và nếu như thế thật thì hắn đã thoát ra như thế nào.

Nhiên dùng băng thuật của mình từ từ từng chút một làm dịu đi cái nóng của Kiệt, nàng làm rất rón rén chứ không dám thẳng tay, phải đợi Kiệt tỉnh dậy nói rõ nguyên nhân mới biết hướng chữa trị, và cô gái này đã liên tục làm vậy từ lúc tìm thấy hắn đến tận bây giờ.

Kiệt nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt vì hao sức của Nhiên mà có chút đau lòng nhưng không nói ra lời được.

Một lúc sau vì mệt quá hắn lại ngất đi, trong lúc ấy Nhiên vẫn không ngừng truyền hơi lạnh điều hòa thân nhiệt cho hắn, lại lấy ra Nguyệt Băng đặt bên cạnh để căn phòng thêm lạnh hơn.

Nguyệt Băng thứ này nhiệt độ quá thấp đã khiến không một ai có thể đứng trong phòng nữa ngoại trừ Nhiên cùng Trung Văn đại tướng quân.

Mấy phút trôi qua Kiệt lại tỉnh dậy, bây giờ trong người hắn rất bất đồng, lúc nóng lúc lạnh, nhưng cái lạnh vẫn là quá yếu không thể át đi cái nóng, Nhiên dù cố gắng hết sức vẫn chỉ giúp hắn cảm thấy dễ chịu đi đôi chút, nhưng đối với Kiệt lúc này như vậy cũng quá tốt rồi.

Chỉ vài giờ trôi qua, nhìn lại thân thể Kiệt hiện tại mà Nhiên không khỏi hoảng hốt, cả người hắn giờ đây đã thâm xì lại, da dẻ bong tróc hết cả giống như vừa bị nhúng vào vạc dầu sôi vớt ra, thậm chí hơi thở cũng cảm thấy nóng bất thường, khăn ướt chấm vào người hắn phát lên những tiếng “xì xì” như đụng vào một hòn than trên bếp lửa.

Sự tình kéo dài cho đến đêm.

Đêm đến cái cơ thể ấy càng đau đớn dữ dội hơn, Kiệt không ngừng rên rỉ, đầu hắn mê sảng, thân thể như thiêu như đốt, toàn thân hắn đã bị bỏng nặng, cả cơ thể hiện tại gần như bị đốt cháy, cái giường hắn nằm liên tục bốc khói nghi ngút, da thịt thì cứ thế bong tróc không nghỉ, hơi thở hắn đứt đoạn lúc có lúc không tưởng chừng như chỉ còn là một khúc thịt nướng mà thôi.

Võ Trung Văn cùng Nhiên không ai ngủ được cứ ngồi bên cạnh giường của hắn lo lắng. Văn tướng tuy rằng nội lực hùng hậu, mang danh đệ nhất nhưng ông không biết thuật trị thương, cũng không rõ hắn nội thương ra sao không dám làm càn, bất lực đứng một chỗ nhìn hắn quằn quại.

Mà bây giờ băng thuật của Nhiên có vẻ không còn tác dụng nữa rồi, hàn khí chưa chạm tới cơ thể Kiệt đều bị bốc hơi hết, chỉ còn cách cho hắn ôm Nguyệt Băng cầm cự, nóng lạnh giao thoa, cả căn phòng giờ đây ngập tràn hơi nước nóng bỏng.

“Sao vậy, lại bị sao rồi?”

Võ Trung Văn lo lắng tột độ, Nhiên cũng không biết phải trả lời như thế nào, nghĩ ngợi giây lát nàng liền cầm cung băng chạy ra ngoài sân, dùng chút sức lực còn lại của mình bắn một mũi tên lên trời, miệng đọc thần chú: “Triệu hồi chi thuật”.

Mũi tên tương tác với chiếc nhẫn đang đeo trên ngón áp út của nàng và lao vút lên cao, bỗng chốc nổ tung hóa thành một con chim cực lớn, năng lượng mà nó tỏa ra mạnh mẽ khủng khiếp.

Cả bầu trời đêm bỗng nhiên sáng rực cả lên, Văn tướng phát hiện năng lượng khổng lồ thì giật mình chạy ra ngoài xem, chỉ thấy một con chim lớn khổng lồ đang lờn vờn trên bầu trời, sải cánh của nó tới ba mươi mét, hơn nữa từ khi xuất hiện không khí cả vùng quanh đó chợt hạ xuống rất thấp, điều này làm tất cả mọi người trong thành giật mình đồng loạt chạy ra xem, thậm chí ở phía bên Xuân quốc các tướng lĩnh cũng đã nhìn thấy sự lạ, ai nấy đều đổ xô ra ngoài soi xét, chỉ thấy ánh sáng rực rỡ trên bầu trời Châu thành, nhưng khoảng cách quá xa không nhìn rõ đó rốt cuộc là thứ gì.

Thứ xuất hiện phía trên bây giờ chính là Băng Phượng Hoàng, Linh thú triệu hồi của Nhiên, ngay cả Võ Trung Văn cuộc đời đã chứng kiến qua vô số những điều kỳ bí ánh mắt cũng hết sức kinh ngạc nhìn nó.

Đây là lần đầu tiên ông thấy Băng Phượng Hoàng trong truyền thuyết.

“Thì ra cô bé này có thể triệu hồi được nó. Rất tốt! Rất tốt!”

Băng Phượng Hoàng liền hóa nhỏ lại chỉ bằng một con chim ưng bay xuống bên cạnh nàng.

Nhiên ngã nhào xuống, hơi thở trở nên yếu ớt, cũng phải thôi, thuật triệu hồi mất rất nhiều năng lượng, nếu không phải có Nguyệt Băng trợ giúp cùng thần thức đôi bên giao thoa mạnh mẽ thì Nhiên còn lâu mới kêu gọi được Băng Phượng Hoàng trong trạng thái này.

Băng Phượng Hoàng hạ xuống bên cạnh Nhiên, nó hóa thành một mỹ nữ cực kỳ xinh đẹp, có nét hao hao giống Nhiên đi tới, nhìn thấy cô mặt mày tím tái, hơi thở yếu ớt mới hỏi:

“Con bé này làm gì để năng lượng xuống đến mức thấp vậy?”

Nhiên lắc đầu nói: “Kệ đi, ta gọi ngươi xuống đây là muốn nhờ chút chuyện”.

Sau đó kéo nó đi vào, Nhiên kể sơ qua tình hình của Kiệt, Băng Phượng Hoàng tiến lại xem xét, vẻ mặt băng lãnh thường ngày thế mà giờ đây cũng trở nên kinh hãi hỏi: “Cái này.. hắn đã nuốt phải thứ gì? Chỉ e không sống được lâu nữa”.

Văn tướng giật mình hỏi: “Có cách nào cứu được cậu ta không?”

Băng Phượng Hoàng nhìn ông một cái, rồi kiểm tra lại cơ thể của Kiệt, thở dài nói: “Khó lắm, cái thứ thâm nhập vào đang không ngừng tàn phá cơ thể hắn, nhỏ à, cũng may vừa rồi ngươi chỉ dùng lượng nhỏ băng thuật, nếu không sợ rằng đôi bên xung đột, với cơ thể phàm nhân này hắn sẽ chết thảm thôi”.

Băng Phượng Hoàng suy nghĩ một chút, lại cảm thấy có vẻ gì đó không đúng lắm.

“Thân thể tên này cũng rất lạ, kinh mạch nhiều chỗ như sợi dây cháy, lục phủ ngũ tạng cũng đã bị đốt đen trông như không còn hoạt động nữa, vậy mà trên miệng vẫn còn hơi thở, phải gọi cơ thể hắn quá tốt hay sức sinh tồn của hắn cao?”

Nói rồi nó nắm lấy tay Kiệt, từ từ rót năng lượng của mình vào.

Cả người Kiệt lại bắt đầu run bần bật lên, cảm giác của hắn hiện tại rất bất đồng, chỗ nóng chỗ lạnh. Ví dụ như ngực nóng như lửa đốt, còn đầu lại lạnh như bị ướp đá, cánh tay nóng ran, bắp đùi lại lạnh ngắt..

Băng lạnh bên ngoài truyền vào, khí nóng bên trong đánh ra, hai thứ này không ngừng tra tấn thân thể của Kiệt. Băng Phượng Hoàng mạnh tay một cái khiến dây thần kinh cảm giác toàn bộ đều lập tức bị phá hết, hắn bây giờ đã không còn cảm nhận được đau đớn nữa, đầu óc bắt đầu mơ màng tưởng như đã thấy được ông bà ông vải hiện ra, kiệt sức cuối cùng lại ngất đi.

Nhiên nhợt nhạt hỏi: “Sao rồi?”

Băng Phượng Hoàng đáp: “Ta đã cho vào cơ thể hắn một lượng hàn khí, nó có thể tồn tại được ba ngày và dần điều hòa cỗ năng lượng nóng bỏng kia, tuy nhiên không thể nói trước được, vận mệnh của hắn vẫn phải trông chờ vào ý chí sinh tồn của hắn thôi”.

“Bao nhiêu phần trăm sống?”

“Có thể sẽ không sống được, nhưng nhìn thấy cô không tiếc thân mình dùng hết cả năng lượng trong cơ thể cứu hắn như vậy ta cũng đành thử một lần xem, vẫn phải xem phúc khí của hắn thôi”.

Mọi người đều thở dài, câu trả lời không khả quan nhưng dù sao vẫn còn một tia hy vọng, vẫn phải chờ đợi.

Nhiên nãy tới giờ thở dài liên tục, tự nhiên nàng thấy rất thương chàng trai này. Từ khi gặp hắn, chưa bao giờ nàng thấy hắn có một nụ cười trọn vẹn, ngày nào cũng ngồi một chỗ thẫn thờ, ánh mắt buồn bã nhìn lên bầu trời, có lúc lại cười trong vô thức, nhưng không phải nụ cười của hạnh phúc, mà bây giờ lại còn gặp phải tai kiếp này..

Băng Phượng Hoàng sau khi chữa trị cho hắn năng lượng cũng suy giảm, liền định rời đi. Nó đưa ra một cánh lông vũ của mình cho Nhiên, bảo nàng khi Kiệt quá nóng hãy lấy nó đem quạt, khí lạnh có thể sẽ giúp hắn ổn định lại.

Khi mọi chuyện đã an bài xong Băng Phượng Hoàng bỗng nhiên kéo Nhiên lại hỏi nhỏ: “Hắn ta là địch hay bạn?”

Lời này là ám chỉ Võ Trung Văn, Nhiên đáp: “Là bằng hữu, sao thế?”

Băng Phượng Hoàng nói: “Thần lực của hắn vô cùng mạnh mẽ, là một trong những nhân loại mạnh nhất mà ta từng gặp, nếu không phải kẻ địch thì tốt, còn là kẻ địch thì ngươi chỉ có thể dơ tay chịu trói, thêm cả ta với tình cảnh hiện tại cũng không chắc đánh thắng được”.

Nhiên gật đầu, lại ái ngại hướng Kiệt hỏi: “Anh ấy khó sống vậy sao?”

Băng Phượng Hoàng nghĩ một chút rồi nói: “Nếu hắn có thể sống sót sau ba ngày nữa cô có thể tìm cách đưa hắn lên Tiên giới, Tiên thuật có lẽ có thể sẽ giúp hắn trung hòa được cỗ năng lượng nóng bỏng kia”.

Nói rồi biến mất, để Nhiên buồn bã ở lại, nàng đang nghĩ tới lời cuối cùng mà Băng Phượng Hoàng nói.

Tiên giới hay gọi Thượng Thiên thế giới là một trong tam đại thế giới, cách Trung Thiên thế giới một khoảng cách cực kỳ xa trong vũ trụ kia, muốn đến đó là chuyện cực kỳ khó khăn.

Nhiên cầm lấy lông vũ của Băng Phượng Hoàng trên tay thất thần đi vào.

Văn tướng hiện tại vẫn chưa hết bất ngờ, mọi người đều biết Linh thú là chủng tộc rất khó tính, vậy mà vừa rồi còn là Linh thú đỉnh cấp Băng Phượng Hoàng xuất hiện, mà thứ nó đưa kia - dù chỉ là một sợi lông, một giọt máu phượng hoàng cũng hết sức trân quý, vậy mà lại không tiếc dứt ra tặng cho nhân loại, Băng Phượng Hoàng này cũng thật là hào phóng quá đi.

“Ông à, đã mệt mỏi một đêm rồi, ông về nghỉ ngơi đi để cháu chăm sóc anh ấy cho”.

Nhớ ra điều gì nàng lại nói: “À, ông giúp cháu chuẩn bị một cỗ xe ngựa nhé, ngày mai cháu sẽ đưa anh ấy về hội nhờ hội trưởng giúp”.

Văn tướng gật đầu một cái nói: “Ừ”.

Qua một ngày, buổi sáng thời tiết mát mẻ, xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn sàng, gấp gáp như vậy mà không để Kiệt bình ổn lại là có nguyên do.

Nhiên biết vị hội trưởng của mình có thể giúp được Kiệt, hắn về được càng sớm càng tốt.

Võ Trung Văn chuẩn bị cho hai người một cỗ xe ngựa khá rộng rãi thoải mái, chuẩn bị đầy đủ lương thực, còn cẩn thận cho thêm mấy người rất mạnh dưới trướng đi theo để bảo vệ.

“Về cẩn thận, có gì báo tin cho ta biết”.

“Vâng”.

Chào Văn tướng xong Nhiên bắt đầu khởi hành, xe đi được nửa ngày, Kiệt vẫn mê man không biết gì, hơi thở vẫn yếu ớt như vậy nhưng lại không tắt hẳn.

Nguyệt Băng luôn được đặt trong xe, Nhiên cũng ngồi bên cạnh thỉnh thoảng lại phe phẩy cái quạt lông chim giúp hắn xua tan đi cơn nhiệt, chăm sóc hết sức ân cần.

Lúc Kiệt mở mắt ra đã thấy Nhiên ngồi bên cạnh, vì mệt quá mà nàng đã ngủ thiếp đi.

Đưa bàn tay lên định chạm lên người cô gái thì Kiệt chợt kinh hãi phát hiện tay mình đã lở loét hết rồi, từng mảng da tay cháy đen đang bung ra, trên đó vẫn còn dính thuốc vừa mới bôi, đó là hắn không nhìn thấy được bộ dạng hiện tại của mình, nếu không còn hoảng hốt tới mức nào nữa.

Sợ hãi, bàn tay đang đưa lên liền rụt xuống, nhắm mắt chỉ muốn khóc.

Kiệt đã cầm cự như vậy sống qua ngày thứ ba, cuối cùng họ cũng về được tới hội, lúc đưa vào, hội trưởng Đức Duy nhìn thấy Kiệt mà suýt thì ngã nhào ra, Trang thất kinh chỉ biết đứng yên một chỗ ôm mặt, nước mắt không kiềm được mà trào mạnh xuống.

"Trời ơi thằng bé bị sao vậy?"

Nhiên lắc đầu:

"Cháu cũng không rõ, ông xem có cách nào giúp được anh ấy không?"

“Đưa vào trong trước đã”.

Lê Đức Duy lo lắng, cứ đi qua đi lại trong phòng, đưa tay ra đặt một ấn chú màu xanh lá lên người Kiệt, đây là ấn chú sinh mệnh, có thứ này tạm thời hắn sẽ không thể chết được, nhưng nếu không thể tìm được cách chữa dứt điểm hắn sẽ mãi cứ phải sống nằm như vậy.

Lê Đức Duy là một pháp sư hỗ trợ nhưng ông không có kỹ năng nào để trị liệu, cũng không biết y thuật, chỉ có thể đảm bảo tính mạng cho Kiệt thôi, còn chữa trị sao thì phải đợi kiếm được cao nhân.

“Được rồi cứ tạm để nó ở đây đi, để ta đi tìm người giúp, có chuyện gì báo ngay cho ta".

Nói rồi ông hớt hải chạy đi.

Nguyễn Thiên Ân, Trần Quốc Tuấn không có ở nhà, Nhiên cùng Trang hai cô gái thay nhau chăm sóc cho Kiệt.

Một lúc sau ông Duy trở về, mặt có chút buồn.

Trang thấy thế lo lắng hỏi:

"Sao rồi ông ơi?"

"Ta đã nhắn nhờ một vị bằng hữu giúp đỡ, có hắn khả năng cao Kiệt có thể được cứu, nhưng mà tên này hành tung bất định, bây giờ đồng đội cũng không biết là đang ở đâu".

Nhiên ánh mắt đăm chiêu: "Thứ mà anh Kiệt dính phải không dễ gì mà cứu được, hội trưởng người ông đang nói đến là.."

"Nguyễn Thanh Điệp". Lê Đức Duy đáp.

Nhiên gật đầu một cái, quả nhiên là ông ta, Nguyễn Thanh Điệp, ngoại hiệu Hoàng Đạo Y Tiên, cái tên này trong giới cường giả không ai không biết, tài năng y thuật của ông cực kỳ giỏi, đúng là trên đời ngoài ông ta ra thì có lẽ chẳng còn ai có thể cứu được Kiệt.

Nhưng mà hành tung người này cũng cực kỳ bất định nay đây mai đó. Bản thân Nguyễn Thanh Điệp là thành viên của một hội tên là Vô Sắc nhưng hầu như chẳng bao giờ thấy ông ta ở đó, trừ khi trong hội phát động thông báo quy tụ khi có việc lớn nếu không đừng mong gặp được ông ta.

"Con người này rất khó tìm, thậm chí không thể tìm được nếu ông ta không chịu mò mặt ra". Lê Đức Duy thở dài nói.

"Vậy bình thường ông ấy đi đâu vậy hội trưởng?" Nhiên lo lắng hỏi.

"Hắn chu du khắp nơi du lịch và tùy ý nhìn người chữa bệnh, không một ai nắm bắt được hành tung cả".

Nhiên hiểu được, con người này tài năng như vậy, nếu biết ở đâu không phải cả thiên hạ sẽ đổ xô đi tìm ông ta chữa bệnh sao? Chưa kể đến việc những thế lực lớn sẽ bắt ông làm của riêng, mà con người này chỉ là một cường giả hệ phụ trợ, không thể đấu với bọn chúng được.

Một lúc sau bỗng có tiếng nói, khá là khó nghe từ trên giường vọng xuống: "Mọi.. người không cần.. lo cho ..tôi đâu. Sống chết.. có số cả rồi, không ai quản được chuyện.. sinh tử cả".

Lời nói không dễ nghe nhưng mọi người vẫn hiểu được. Thực ra Kiệt vẫn luôn tỉnh, luôn nghe được mọi người nói chuyện với nhau, nhưng quá mệt nên cứ nằm im lặng như vậy suốt, hắn vận dụng phương pháp truyền lực trong Khống Phong Thần Công để giữ mình được tỉnh táo, đồng thời nó lại cũng làm hắn phục hồi lại một chút thể lực cho bản thân nên bây giờ có thể nói ra được vài câu rồi.

Cả ba người thấy vậy vui mừng chạy tới, Kiệt thấy họ liền nở một nụ cười thật tươi, thành ra người bệnh lại đang là kẻ an ủi những người khỏe mạnh.

"Anh cứ yên tâm nằm đó đi, bọn em sẽ tìm cách chữa trị cho anh, anh cảm thấy sao rồi?"

"Mất hết dây thần kinh cảm giác đau rồi nên ngoài việc không thể ngồi dậy ra thì thấy cũng không tệ".

Mọi người thấy Kiệt nói đùa như vậy nhưng cười không nổi, Đức Duy hội trưởng mới nói:

"Từ nãy đến giờ ta đã suy nghĩ rất nhiều về cách chữa cho con, thuốc thì không có nhưng công pháp có lẽ được".

Nhiên nhìn ông hỏi: “Phải chăng là Tiên thuật?”

Đức Duy hội trưởng gật đầu nói: "Cái tên Nguyễn Thanh Điệp kia cũng là nhờ Tiên thuật mới có thể trở thành danh y như bây giờ, có lẽ nó có tác dụng với tình trạng hiện tại của Kiệt".

Nhiên hỏi: “Ông có biết gì về môn Tiên thuật này không? Cháu chưa từng tiếp xúc với người nào luyện thuật pháp này, trong đầu không có dữ liệu để phán đoán”.

Lê Đức Duy đáp: "Tiên thuật là thuật pháp của Tiên tộc, chú trọng thu thập và trung hòa năng lượng cả trong lẫn ngoài cơ thể, nếu luyện được Kiệt có thể bão hòa nguồn cơn khủng bố đang tàn phá trong cơ thể nó kia, biết đâu có thể chữa được".

Kiệt nằm trên giường cười nói: "Sống cho đến khi nhìn thấy được nó đi mới tính được chuyện đó ông".

Lê Đức Duy có hơi buồn khi nghe Kiệt nói những lời tiêu cực như vậy, nhưng mà cũng không làm gì được bởi hắn nói đúng. Muốn luyện gì thì luyện đầu tiên cứ phải sống được đã, sau đó phải vận động, di chuyển được mới nói chuyện tiếp.

Mọi người ai nấy đều cảm giác buồn não nề, đêm đó cả ba đều túc trực trong phòng Kiệt đề phòng rủi ro.

Bạn đang đọc Ngạo Thế Anh Hùng sáng tác bởi BacHoKinhYeu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BacHoKinhYeu
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.