Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyện năm xưa

Tiểu thuyết gốc · 3578 chữ

Ba người Vĩ Hân đi ra ngoài gặp A Linh.

"Công tử nhà cô? Là Mai Quyển Lâm đó sao?" Văn Minh nói.

"Vâng. Bây giờ ta phải qua đó. Ba vị quan sai cứ tiếp tục điều tra, cần gì thì cứ thông báo cho nô bộc." A Linh nói.

"Không cần thiết đâu. Bọn ta xong chuyện ở đây rồi." Dã Man nói.

"Ở trong nhà, ai là người thân thuộc với quản gia nhất?" Vĩ Hân nói.

"Người đó chắc chắn chính là phu nhân."

Ba tuần bộ nhìn nhau, ngầm hiểu đầu mối tiếp theo ở đâu. Nơi này có rất nhiều thông tin nhưng lại không có cái nào chỉ dẫn đến hung thủ. Khám nghiệm tử thi và xét hiện trường chỉ biết y có thể là người quen và chắc chắn là người võ công cao cường, cơ thể đã luyện ra chân khí. Người luyện ra chân khí tuy ít, nhưng chỉ cần là dân học võ, đến tầm ba mươi tuổi đều có hết. Dã Man năm nay hai mươi chín, có tư chất luyện võ đã sớm luyện ra. Văn Minh mới hai mươi lăm, lười biếng rèn luyện, tuy so sánh thì mạnh hơn dân thường nhưng chân khí xa vời, sợ là đến tầm ba mươi mấy mới luyện ra. Còn Hà Vân, với tư chất của nàng thì ngang bằng Dã Man, nhưng sau khi dung hợp với Vĩ Hân, kết quả ra sao còn phải đọc tiếp.

"Phu nhân có phải đang ôn chuyện với công tử?" Dã Man nói.

"Ta không rõ. Nhưng thường là như thế." A Linh nói.

"Nhờ cô nương thông báo với phu nhân chúng ta có vài điều cần phải hỏi. Gấp gáp không thể tả, để lâu hung thủ có thể chạy." Dã Man nói.

A Linh gật đầu chạy mất, ba tuần bộ thì chậm rãi theo sau.

"Ta nói này, Tùng huynh. Chúng ta là tuần bộ. Nếu muốn tra hỏi, phu nhân cũng không từ chối được. Cần gì phải thông báo?" Văn Minh móc mũi, búng ra xa.

"Quan sai có quyền nhưng vẫn không thể bỏ lễ nghi. Nhà họ Mai là dòng họ văn hoá, họ hiểu nên sẽ ngừng cuộc hội ngộ và gặp chúng ta. Như vậy vừa giữ thể diện cho họ và vị bố chính kia, đồng thời tạo dang tiếng chính trực cho chúng ta." Dã Man từ tốn giải thích.

Vĩ Hân gật gù cái đầu. Vị tuần bộ này tên thì dã man nhưng cách hành xử thì chặt chẽ, cẩn thận. Biết tính trước, lo sau. Nếu có cơ hội, chắc chắn sẽ trở thành tướng tài quan dũng. Chỉ là có hơi không hiểu nhân tâm. Khía cạnh này thì Văn Minh hơn hẳn. Tên họ Phi kia tính tình thoáng đãng hơn, có cái khí chất cà lơ phất phơ, nhưng rất nhạy cảm, có thể thấu hiểu được con người.

"Tùng huynh tài trí hơn người!" Vĩ Hân vỗ vai Dã Man.

Bộ Tùng trước giờ hào hùng, nghiêm túc, chưa bao giờ có giây phút lúng túng vậy mà lại đỏ mặt, né xa Vĩ Hân.

"Xin bộ Hà đừng… làm ta ngại." Giọng Dã Man đột nhiên trở thành cà lăm.

Vĩ Hân bất ngờ lui ra sau, nhanh chóng nói: "Xin lỗi bộ Tùng! Ta quá trớn rồi."

"Cũng không phải… vậy." Dã Man khó khăn phun âm thành chữ.

Văn Minh ôm bụng cười nói: "Bộ Hà đừng hiểu lầm. Tùng huynh là trai tân, trước giờ chưa từng tiếp xúc với phụ nữ nên dễ ngại. Chứ huynh ấy không phải có ý xa cách đâu."

Dã Man khôi phục dáng vẻ nghiêm nghị, nói: "Phi huynh đừng chọc ta nữa. Bộ Hà ạ, những điều bộ Phi nói là đúng. Ta chỉ là không quen tiếp xúc với phụ nữ thôi."

"Ra là thế. Nếu Tùng huynh không chê, cứ gọi ta là Hà muội. Chúng ta đã trở thành anh em trong huyện nha, cũng nên đoàn kết với nhau hơn." Vĩ Hân cười nói.

"Vậy thì… Hà muội. Chúng ta từ nay là anh em tốt." Chưa uy nghiêm được bao lâu, Dã Man lại trở về dáng vẻ khép nép.

"Vậy thì Hà muội cũng có thể gọi ta là Phi huynh nhé! Chúng ta từ nay hỗ trợ nhau nhiều hơn!" Văn Minh tất nhiên sẽ tham gia màn náo nhiệt.

"Vâng! Phi huynh! Tùng huynh! Từ nay nhờ cậy hai người rồi!"

Quan hệ của ba người sau cuộc trò chuyện đã gần hơn một chút. Chẳng mấy chốc, A Linh quay lại dẫn mọi người đi gặp phu nhân. Trên đường về, Vĩ Hân đứng sau, chăm chú quan sát đôi chân của A Linh.

Tại phòng tiếp khách, An Hoà giờ đây ngồi trò chuyện cùng với con trai mới về. Ba người tuần bộ tiến vào cắt ngang. Vĩ Hân quan sát vị công tử đó. Quyển Lâm rất trẻ, chỉ mới hai mươi lăm tuổi, cả người mặc lụa là gấm vóc, trang phục may có hơi rộng, không thể nhìn rõ thân hình ra sao.

"Các vị hẳn là tuần bộ huyện nha cử đến." Quyển Lâm đứng dậy hành lễ chào ba người.

"Bố chính đại nhân lịch sự quá rồi." Thấy Quyển Lâm cung kính, Văn Minh và Dã Man có hơi chột dạ, nhanh chóng trả lễ. Thường thì mấy vị quan trên ít khí dòm ngó tới họ chứ chưa nói đến việc chào hỏi tỏ kính ý.

"Tại Định Tiên ta không phải là bố chính gì. Cũng chỉ là dân thường mà thôi. Mong các vị không cần quá để ý." Quyển Lâm cười nói. "Phải chẳng quý vị có phát hiện gì?"

"Chúng ta có một số câu hỏi, mong phu nhân có thể giải đáp." Dã Man nói.

"Mẹ, cứ trả lời thành thật với người ta nhé. Con mới về, không thể giúp được nhiều." Quyển Lâm nhẹ nhàng nói với An Hoà, sau đó ngồi xuống thưởng trà, sẵn nói. "Các vị có muốn dùng trà không?"

Ngay khi Dã Man muốn trả lời thì Vĩ Hân bước lên trước: "Chúng ta cung kính không bằng tuân mệnh."

Tiếp đến, cả ba vừa xơi nước, vừa bắt đầu nói ra những nghi vấn của mình. Trà được phục vụ tên là kim thoa. Là một loại nổi tiếng nhiều năm của nhà họ Mai, do cô tiểu thư đã biến mất làm ra. Vĩ Hân mới uống nó vào, chỉ vài phút sau đã thấy cơ thể lâng lâng, nhẹ nhàng. Khiến nàng tự hỏi đây rốt cuộc là trà hay là rượu.

Trong khi mọi người đang nói chuyện, Vĩ Hân bỗng thốt lên: "Trà này quả thật rất ngon. Là do vị nào trong nhà làm ạ?"

Vĩ Hân chuyển hướng cuộc nói chuyện khiến bầu không khí có chút lúng túng, An Hoà xông ra cứu tràng: "Là do A Linh làm. Nếu bộ Hà có hứng thú, có thể hỏi nàng cách điều chế."

"Thế thì không nên kéo dài thời gian." Vĩ Hân đứng lên. "Bộ Tùng, bộ Phi, hai người tiếp tục làm việc."

Sau đó thì nàng liền lẩn mất, cả bốn người còn lại trong phòng không biết nói gì cho phải. Dã Man nghĩ bộ Hà vẫn còn quá trẻ, ham chơi. Văn Minh thì lại cho rằng sống như vậy mới vui. Quyển Lâm chau mày, ngẫm nghĩ cái gì đó. Phu nhân nhà Mai thì chỉ lắc đầu.

Trong bếp, Vĩ Hân bắt gặp A Linh, nàng liền sà vào nói chuyện.

"A Linh à! Ngươi là người pha trà kim thoa đó sao?"

A Linh nhẹ nhàng gật đầu.

"Ngươi nói cho ta cách pha được không?" Vĩ Hân chống hai tay lên cằm, tỏ vẻ dễ thương, nháy nháy mắt.

A Linh lộ nụ cười và nói: "Ta tất nhiên có thể nói cho tuần bộ. Chỉ là trà này khó pha, cần sự tinh tế và tỉ mỉ lớn. Chỉ có hai người pha được hoàn mỹ, một là phu nhân, hai là vị tiểu thư quá cố. Ta chỉ bắt chước được một chút."

"Ồ! Vậy trà này là phu nhân dạy ngươi pha?"

"Đúng cũng không đúng. Bà ấy rất ghét việc dạy dỗ, mọi khi ta muốn hỏi cái gì, phu nhân nói cứ bắt chước thành phẩm mà làm. Ta cố gắng hết sức chỉ được nhiêu đây."

"Ra là thế." Vĩ Hân cầm một lá trà lên, ngửi thử. Một đoá hoa lan đã phơi khô và ngâm dược liệu, nó mang một mùi hương khác hẳn bình thường.

"Thơm lắm phải không?" A Linh lần đầu cười thật tươi. "Lá trà và cách pha đều do tiểu thư sáng tạo ra. Y thật sự là một nữ nhân có một không hai. Chỉ đáng tiếc, tiểu thư ra đi quá sớm."

Ngoài kia, một giọng nói to tiếng: "Này, ngươi đừng có ngồi đây. Cút về chuồng lợn mà ở!"

Vĩ Hân nhướng mày, quay đầu ra nhìn. Một thân ảnh bao chùm bởi chiếc áo choàng rách rưới lớn đang ngồi trên ghế đá. Bên cạnh là một người nô bộc bịt mũi, tỏ thái độ ghét bỏ.

"A Linh, người ngồi tại đó là ai vậy?"

"Đó là Thị Mậu. Phu nhân tìm thấy bà ta ăn xin trên đường thì mới nhận về, cho làm ở chuồng lợn. Vì ngoại hình xấu xí, cả ngày đều mang áo choàng lớn."

Vĩ Hân cầm theo một lá trà đi về phía Thị Mậu và tên nô bộc. Từ xa, một mùi phân thúi đã xông lên mũi. Đây hẳn là hậu quả của việc ít giữ vệ sinh và làm nơi chuồng lợn lâu ngày. Tên nô bộc thấy Vĩ Hân liền bỏ thái độ ngông cuồng, cung kính cúi đầu.

"Ngươi lui ra trước đi." Vĩ Hân bảo tên nô bộc. Hắn vâng dạ, cong đít chạy đi. Nàng nheo mắt quan sát kĩ càng cái người khốn khổ còn ờ lại.

Thị Mậu ngay cả khi ngồi đều còng cái lưng về phía trước, chắc có vấn đề gì đó tại cột sống, trên tay có nhiều đốm mụn cóc to tướng, vài sợi tóc mai kéo dài xuống dưới mũ chùm đều bạc trắng như cước. Suốt từ lúc Vĩ Hân xuất hiện, bà ta không hề ngẩng đầu lên, khiến nàng chẳng thể quan sát diện mạo của y.

"Ngươi tên là gì?" Vĩ Hân nói. Nhưng đáp lại nàng chỉ là những câu ú ớ không rõ ràng. "Ra là ngươi bị câm."

Vĩ Hân đưa lá trà trong tay cho Thị Mậu: "Ta cho ngươi cái này."

Thị Mậu nhẹ nhàng cầm lấy một góc lá, không để cho nó bị nát và thẫn thờ. Nàng thì không nói gì cả chỉ đưa mắt nhìn về phương xa và thở dài. Trên thế gian này, nhiều người sinh ra rất không may mắn. Kiếp trước gia đình nàng gặp phải tai hoạ nhưng cuộc sống thường ngày vẫn rất bình yên. Nàng cảm thấy mình nên biết ơn nhiều hơn những gì đang có. Vĩ Hân đi mất từ lúc nào, khi Thị Mậu ngẩng đầu lên thì đã không còn bóng dáng ai.

Giờ Ngọ* đến, ba người Vĩ Hân, Dã Man, Văn Minh đứng ngoài cổng nhà họ Mai.

(Giờ Ngọ: Kéo dài từ 11h00 đến 13h00)

"Các huynh có nghi phạm trong đầu chưa?" Vĩ Hân nói.

"Sau cuộc trò chuyện với phu nhân, ta thấy A Linh là có động cơ nhất. Làm nô tì thân vẫn bán nhưng lên làm quản gia, đó là một chuyện hoàn toàn khác." Dã Man nói.

"A Linh không biết võ công. Bước chân nặng nề, quá trẻ để có chân khí." Vĩ Hân nói. "Phi huynh nghĩ sao?"

"Ta nghĩ là chồng của quản gia. Nghe phu nhân nói người này là sâu rượu, đã ly thân với nạn nhân nhưng vẫn thường xuyên đến mượn tiền. Giả thuyết là người trong nhà làm rất có lý, nhưng lại không có nghi can thích hợp. Người chồng này không sống ở đó nhưng hẳn là quen thuộc địa hình không kém." Văn Minh nói. "Hà muội nghĩ sao?"

"Ta chưa có giả thuyết nào. Hai người đói không? Chúng ta đi quán ăn nào đó lót bụng trước đã." Vĩ Hân nói.

Trấn Yến Lan có một khách điếm rất to nằm đầu cổng. Ngày xưa nơi đây đón khách đến nườm nượp, hầu như ngày nào cũng đông. Đặc biệt vào những năm vị tiểu thư nhà họ Mai còn tại, tài tử và hào kiệt vì hâm mộ mà đến rất nhiều. Giờ đây, mặc dù khách du hành ít đi nhưng vẫn rất nhộn nhịp. Kể ra, muốn thành gia lập thất thì ghé Định Tiên, muốn nghe các chuyện giang hồ thì ghé Yến Lan. Vì trấn này nằm trên con đường chính dẫn đến thành Gia Định, người đến, người đi rất nhiều. Và họ mang theo các loại tin tức kì quái.

Khi ba người Vĩ Hân ghé vào khách điếm, bộ trang phục tuần bộ lập tức thu hút nhiều sự chú ý. Bầu không khí chợt trở nên có chút căng thẳng, nhiều ánh mắt thù địch phóng tới.

Dã Man thở dài, nói nhỏ với Vĩ Hân: "Đừng để ý. Không nên mất bình tĩnh. Tránh mâu thuẫn."

Vĩ Hân im lặng gật đầu. Văn Minh tỏ ra như không có gì, hô gọi phục vụ. Cả ba ngồi xuống một bàn trong góc.

"Mời hai huynh."

"Mời Hà muội." Cả ba động đũa.

Cách họ không xa, một bàn ăn nhộn nhịp tiếng nói. Hai chàng thanh niên trẻ cùng một người thư sinh rộn ràng.

"Ta kể cho các ngươi nghe. Ngày trước nơi này có một vị tiểu thư. Xinh đẹp lạ đời, mắt nước long lanh, mi cong lá liễu, môi mỏng hoa hồng, tóc đen tựa quạ. Thật là một đoá hoa biệt vườn. Nhưng đáng tiếc nàng này gặp phải một số phận oái oăm." Người thư sinh nói.

"Nàng ta gặp phải chuyện gì?" Chàng thanh niên cùng bàn tò mò hỏi.

"Ngày ấy, vị Mai Quyển Yên đó vốn là sẽ lấy vị công tử tài hoa nhà họ Hồ. Nhưng ai ngờ đâu, trong nhà họ Mai lại có giặc. Một tên nô bộc chuyên chăn trâu lại dám mơ tưởng đến cơ thể của vị tiểu thư xuất sắc. Đoá hoa biệt vườn hiển nhiên đâu có để ý đến hắn ta. Thế là vào một đêm nọ, tên chăn trâu nổi thú tính, ra tay với nàng. Hắn trói nàng lên ghế và nổi lửa đốt phòng. Đến khi người nhà họ Mai phát hiện và dập lửa, bên trong chỉ còn cái xác đã cháy đen." Vị thư sinh vung vẩy cây quạt trong tay, nói hết sức hùng hồn, y như hắn đang ở đó.

Hai thanh niên cùng bàn nghe chuyện, hít sâu hãi hùng. "Tại sao ngươi biết rõ thế? Ngươi đã ở đó sao? Ngươi thấy vị tiểu thư đó à?"

Chàng thư sinh cười gượng, gãi đầu: "Ta cũng là nghe kể."

Vĩ Hân ngóng tai nghe hết tất cả. Nàng nghiêng đầu suy nghĩ, tay gõ đũa chậm rãi lên chén. "Tùng huynh, vụ án của vị tiểu thư nhà họ Mai mười năm trước đã giải được chưa?"

Dã Man lắc đầu. "Vụ án này ta có biết. Hung thủ là một nô bộc chuyên chăn trâu, tên gọi Văn Tư. Đến nay vẫn chưa bắt được."

"Có lẽ nào là hắn quay về báo thù không?" Vĩ Hân buột miệng nói ra.

Văn Minh đang ăn cơm ngon lành bỗng khựng tay. "Rất có lý… Nếu tên này ngày xưa đã dễ dàng ghi thù như thế. Hắn khổ luyện võ công mười năm quay lại báo thù là hoàn toàn có thể."

Dã Man nhíu mày suy tư, miệng nói: "Hà muội và Phi huynh ở đây điều tra người chồng của quản gia. Ta về huyện nha lật xem sổ sách, tìm thông tin vụ án ngày xưa. Nếu người chồng kia không phải hung thủ, chỉ còn có ác nhân năm xưa."

"Thời gian là tiền bạc." Dã Man đứng phắt dậy. "Hai vị tiếp tục ăn. Ta đi nhanh về nhanh."

Dứt lời, bộ Tùng chạy mất, để lại Vĩ Hân và Văn Minh.

Tiết trời mùa thu mát mẻ, gió thổi vờn những đoá hoa đung đưa trên cánh đồng. Dã Man vỗ ngựa chạy ngang phong cảnh, rời xa bức tranh Yến Lan. Mùa Đông, dù chưa đến thời, vẫn xuất hiện, đứng tại giữa biển hoa, làm khô héo những cành thực vật mỏng manh. Mùa Thu hiển hoá bên cạnh y, cùng nhìn về phía chân trời xa.

"Ngươi lại đến nơi này?" Thu nói.

"Ta nhớ nàng." Đông khẽ.

"Nàng đã không còn là đoá hoa xuyên băng. Chỉ là một cành cây tàn rụi."

"Ngươi không hiểu." Đông lắc đầu, biến mất theo làn gió, chờ đợi khoảnh khắc xuất hiện giữa thiên hạ.

Thu ngẩng đầu nhìn thiên, phân vân tự hỏi.

Chiều đến, Văn Minh và Vĩ Hân tìm được người chồng trong lời của phu nhân. Gã là một con nghiện rượu chân chính, dù ngày, dù đêm, miệng đều hôi tửu. Hai người tìm thấy gã say ngắt nghẻo trong một con hẻm nhỏ, quần áo dơ bẩn, cơ thể hôi vì lâu ngày không tắm, cái bụng to đặc trưng như mang bầu. Điểm quan trọng nhất là bắp tay bắp chân tàn úa như cọng tăm, chẳng có chút nào dáng vẻ của người luyện võ.

"Không phải thằng này." Văn Minh đá đầu gã một cái, gã vẫn say như chết. "Xem ra chỉ có tên chăn trâu khét tiếng ngày nào."

Vĩ Hân khoanh tay đứng, cái óc đã vận động từ khi mới tra án, không hề ngừng nghỉ. "Phi huynh nghĩ Văn Tư có thể là hung thủ sao?"

"Ta không chắc. Cả vụ án cũ và mới đều có nhiều điểm đáng ngờ." Văn Minh nói.

"Ồ! Mời giảng."

"Hà muội nghĩ xem. Nếu là yêu thích con gái người ta. Việc gì phải giết? Bắt cóc không phải hợp lý hơn sao. Còn nếu như thật sự muốn đạp đổ vì ăn không được, tại sao phải thiêu? Một dao đâm chết là được rồi mà. Vụ án năm ấy rất kỳ lạ. Còn vụ án bây giờ, việc gì phải quay lại báo thù chứ? Người đã chết, chuyện đã hết." Văn Minh nói.

Vĩ Hân gật gù. "Phi huynh nói rất đúng. Về tình về lý, vụ án ngày xưa rất lạ. Bây giờ chúng ta hết nghi phạm, chỉ còn trông mong tên chăn trâu đó thật sự là một gã điên ghi thù."

"Mong là sự việc sẽ đơn giản như vậy. Chúng ta tối nay nên ở lại nhà họ Mai. Nếu hung thủ còn ra tay, chúng ta sẽ phòng được. Tùng huynh lục lọi đống hồ sơ cũ, sợ là sẽ tốn nhiều thời gian, chắc là sẽ không quay lại đây trong ngày."

Đêm hôm đó, người nhà Mai sắp xếp cho hai người Phi Hà ở tại mấy gian phòng khách. Ban đêm chẳng có việc gì làm, Vĩ Hân tại trong phòng mò mẫm hệ thống Ngàn Thu.

"Quyển sách ngày hôm qua ta đạt được là gì thế?" Vĩ Hân nói.

"Là Dịch Cân Kinh." Giọng nói máy móc vang lên.

"Ồ… Cái này ta biết. Nó là một môn võ dưỡng sinh ở thế giới cũ. Phần thưởng của mini game sao mà chán thế. Cho ta cái gì đó thần kỳ chút."

"Dịch Cân Kinh là một phần thưởng xứng đáng."

"Chẳng hiểu sao ta lại cãi nhau với cái máy như ngươi làm gì. Kệ đi vậy, bật 'Ai là triệu phú' lên đi. Ta đang rảnh."

Vĩ Hân lại một lần nữa cân đo đong đếm lượng tri thức sẵn có của bản thân. Lần này nàng khôn khéo hơn, thấy không trả lời được thì dừng cuộc chơi, không chọn bừa nữa. Nàng trả lời được bảy câu.

"Chúc mừng người dùng đạt được 50 Kinh Nghiệm."

"Lần này phần thưởng tốt hơn đấy. Nào!" Vĩ Hân chà xát hai tay. "Ngươi nói xem với 50 điểm ta mở khoá được cái gì."

"50 Kinh Nghiệm đủ để mở khoá Cửa hàng. Người dùng có muốn mở?"

"Mở! Mở liền!"

Cửa sổ Windows XP hiện lên, bên trên đó là một đống tiểu thuyết đủ thể loại.

"Cái gì thế này… Thần thoại, trinh thám, dâm thư, kiếm hiệp. Đây toàn là truyện chữ!"

Hệ thống lạnh nhạt trả lời: "Hiện tại cửa hàng chỉ mở bán sách. Sau này người dùng mở khoá thêm các tầng khác của cửa hàng thì sẽ có mặt hàng khác nữa."

"Nhưng tại sao ngươi lại bán sách chứ? Ta thật không hiểu. Việt tiên sinh rốt cuộc là đưa ta cái hệ thống gì kì lạ thế."

Tiếng thét của A Linh vang vọng khắp phủ nhà họ Mai.

Bạn đang đọc Ngàn Thu Tiêu Dao Du sáng tác bởi DamTu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DamTu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.