Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đêm thanh vắng

Tiểu thuyết gốc · 3020 chữ

Đằng sau phủ nhà họ Mai có một bậc thang dài dẫn xuống hạ du con sông Lam. Nó sở dĩ có tên ấy là vì vào tối, sương mờ phủ xuống, hoà cùng màu cỏ dại và rong rêu, tạo một khung cảnh đượm màu lam. Những ngày trăng tròn, nước sông mượn màu của sương, ánh sáng của nguyệt mà phàng phất ánh lam nhè nhẹ. Người Thiên Chiếu cho rằng vào những ngày rằm ấy, du hồn sẽ đi lại giữa chốn nhân gian. Đối với người bản địa sinh sống quanh con sông Lam, hiện tượng nước sông toả sáng mờ ảo chính là vì du hồn đang di chuyển dưới đáy. Vì lẽ đó, họ không bao giờ bén mảng lại gần vào những đêm trăng tròn. Nhưng tối hôm đó, A Linh lại bỏ ngoài tai những lời nhắc nhở.

Giữa bậc thang dài có một khuôn viên nhỏ chứa cái đình to. Thuở còn sống, Mai Quyển Yên yêu thích nhất là ngồi tại đình này uống trà, liếc mắt xuống là có thể thấy con sông Lam uy vũ, chảy dài bất tận, đằng sau lưng thì là ngôi nhà êm ấm mà nàng lớn lên, bên cạnh có cây đa cổ thụ che bóng mát. A Linh nhớ rất rõ dáng vẻ của tiểu thư ngày ấy. Quyển Yên rất thích màu trắng, cái màu gắn liền với những bộ trang phục tang lễ. Nhưng nàng thì luôn mặc. Một vẻ ngoài trắng toát ngồi bên sông, gió thổi tà áo lả lướt, mái tóc đen dài để xoã sau lưng. A Linh khắc ghi hình ảnh ấy trong lòng. Đối với cô, trên đời này không có gì đẹp bằng cảnh tiểu thư uống trà tại đây.

A Linh ngồi bên bàn đá, mặt bàn lạnh lẽo và dơ bẩn vì đã lâu không lau dọn. Cô thơ thẩn. "Ngoài tiểu thư ra, không có ai đến nơi này. Mười năm đã qua. Cảnh còn, người mất. A Linh vẫn luôn rất nhớ tiểu thư."

Vì mê tín, chỉ vào ngày này trong tháng, không có ai xung quanh cái đình. A Linh có thể thoải mái mà bỏ đi lớp da hờ hững luôn đeo trên mặt mình. Một phút giây ngắn ngủi để cô có thể lặng lẽ thương cảm mà không có ai thấy. Người ta thường nói, thời gian chữa lành tất cả. Nhưng cô tự hỏi tại sao mình vẫn buồn. Mỗi tháng một ngày, mười hai tháng mỗi năm, A Linh đều đến đây. Đến trong cả mười năm qua.

Lồng ngực thật nặng. Tay chân thật lạnh. Đôi mắt ướt át. Cơ thể không lực. Mọi thứ đều giống như ngày đầu tiên tiểu thư không còn. Những kẻ nói thời gian sẽ làm nguội lạnh cảm xúc, một là dối trá, hai là vô tình.

Đau buồn trôi qua, tức giận tràn tới. A Linh căm thù hắn. Tên ác nhân đã cướp đi mạng sống của tiểu thư. Nàng sinh ra là một tiểu thư đài các nhưng nàng không kiêu, không tính, không kỵ đối với ai cả. Nàng luôn mang lớp da thân thiện trước mọi người nhưng có ai biết được sự cô đơn, buồn tủi phía sau. A Linh luôn cố gắng bầu bạn với tiểu thư, nhưng một con chim trong lồng cùng một con chim trong lồng thì vẫn là chim trong lồng. Tiểu thư ước nguyện tự do và nàng đã đem lòng yêu hắn. Tên Văn Tư chăn trâu phản bội kia. Tại sao ngươi lại giết nàng?

Thật nhiều ký ức quá khứ chảy xuôi trong đầu A Linh như con sông Lam ào ạt phía dưới. Cô hoàn hồn về với hiện tại, bật cười bản thân ngày trước thật ngây thơ. Đáng lẽ, cô nên nhận ra cái loại người như Văn Tư là một tên cầm thú. Từ trước khi có được trái tim của tiểu thư, Văn Tư đã suốt ngày theo dõi nàng. A Linh biết thế mà A Linh lại không để tâm. Nói đến nơi này, Văn Tư ngày trước thường đứng không xa, ngay tại bờ sông mà nhìn lên tiểu thư. Còn bây giờ, ngay tại nơi đó, Văn Tư lại đứng.

A Linh đứng bật dậy, hai cánh tay chợt rung. Cô thở dồn dập, mắt mở to. Ban đêm mờ ảo, nhìn nhầm là chuyện bình thường. Nhưng dù có bao lâu trôi qua, hình bóng hắn vẫn ở đó, trong tay là một thanh đao sáng quắc. Văn Tư lao đến bậc thang. A Linh quay người chạy hộc mạng. Cô không thể chết ở đây được, thù của tiểu thư còn chưa báo. Nhưng cô đánh không lại hắn. Chỉ có những quan sai do huyện nha phái đến mới có thể giải quyết Văn Tư.

A Linh hít thật sâu và hét to: "Văn Tư trở về!"

Toàn bộ người trong nhà họ Mai giật mình. Vĩ Hân phản ứng nhanh nhất, đạp bay cửa phòng phóng ra ngoài, Văn Minh lẽo đẽo phía sau.

"Phía sau nhà!" Văn Minh hô to. Y đuổi không kịp Vĩ Hân.

Vĩ Hân chẳng có thời gian trả lời, nhẹ gật đầu, đạp đất chạy đi, bỏ xa Văn Minh. Trong phòng của mình, An Hoà vội vàng cho gọi người hầu đến bên cạnh. Bà ta sợ hãi la lớn: "Các ngươi mau bảo vệ ta!"

Bậc thang sau nhà họ Mai không dài, nhưng A Linh hiện tại lại thấy dài vô cùng. Cô dù cố gắng chạy bao nhiêu, cánh cổng không hề thấy gần hơn chút nào. Tiếng bước chân đằng sau thì cứ dồn dập, như tiếng quỷ đến đòi mạng A Linh. Nhưng chỉ cần cô đến được cổng nhà. Chắc chắn sẽ được cứu. Chắc chắn sẽ có ai đó.

Tiếng đao xé gió.

"Văn Tư, tên thối tha nhà ngươi! Tiểu thư đã yêu ngươi sao ngươi còn hại nàng?" A Linh biết mạng mình sắp hết, vội vàng nói.

Một mũi tên bay chéo qua khuôn mặt cô ta, một tiếng keng giòn giã vang lên, lưỡi đao bị đánh trật sang phía khác, không chém lên người A Linh. Vĩ Hân đã đến kịp. Nàng kéo cung, tay bắn còn cầm hai mũi, có thể bắn liên tục nhờ vào kỹ năng của Hà Vân. Nhưng tên thích khách bỗng đạp chân, phóng người ra xa như con trâu điên, hắn chạy mất và lẩn vào lùm cây. Vĩ Hân không còn tầm nhìn tốt, đành buông cây cung xuống.

"Tốc độ đó… Khinh công sao?" Vĩ Hân lẩm bẩm.

A Linh chạy đến bên cạnh Vĩ Hân. Cô ta thở hổn hển, trán đầy mồ hôi, người gập xuống đớp lấy hơi. "Cảm… Cảm ơn Hà bộ ra tay cứu mạng."

"Là chức trách của ta." Vĩ Hân thoáng liếc A Linh, ngầm quan sát. "Ngươi không sao chứ?"

"May mà có ngài. Ta vô sự."

Một lát sau, trong phủ nhà họ Mai. Thường thì giờ này phủ đã tối tăm nhưng hiện tại lại sáng loá ánh đèn. Trong phòng khách, An Hoà ngồi ghế chủ toạ, A Linh cùng Vĩ Hân, Văn Minh thì đứng ở giữa. Chỉ một ngọn đèn dầu nhỏ thấp sáng lung linh căn phòng. Bọn họ chỉ có thể thấy khuôn mặt loáng thoáng của nhau.

"Đèn đâu hết rồi, phu nhân?" Văn Minh nói.

"Ta bảo người hầu đặt quanh phủ rồi. Như vậy nếu tên kia còn lẻn vào thì sẽ dễ thấy." An Hoà nói. "A Linh, chuyện gì đã xảy ra? Ngươi nhanh thuật lại."

Vẻ hốt hoảng ban nãy của A Linh đã không còn, sự vô cảm đã quay lại. Y từ tốn kể lại mọi chuyện.

"Ngày rằm mà ngươi còn mò ra đó làm gì?!" An Hoà bực bội lên tiếng. "Ngươi có chắc là hắn không?"

A Linh gật mạnh đầu. Ngay lúc đó, Vĩ Hân chen vào: "Ban đêm khó nhìn, dù đêm nay sáng hơn vì trăng tròn nhưng không tốt hơn được bao nhiêu. A Linh hoàn toàn có thể do kích động mà nhận nhầm."

"Không! Ta chắc chắn là hắn! Mặc dù ta không nhìn được kĩ nhưng chắc chắn là hắn!" A Linh nói. Còn một lý do là vì Văn Tư đứng ở đúng chỗ ngày trước, ngoài bản thân và chính hắn ra, không ai khác biết được.

Văn Minh nhanh mồm hiện tại vậy mà lại im lặng suy tư. Vĩ Hân tiếp tục cuộc trò chuyện: "A Linh, ban nãy phu nhân đã hỏi. Vì sao ngày rằm mà lại đến gần sông Lam? Ngươi trả lời đi chứ!"

Vẻ vô cảm của A Linh thoáng rung động, hai tay vò vào nhau. "Người ta nói đêm rằm, hồn ma dưới âm phủ được thả ra nhân gian. Ta nghĩ tiểu thư khi còn sống yêu thích chỗ đó như vậy, nếu trở lại chắc chắn sẽ tới cái đình."

"Ngu xuẩn!" An Hoà giận dữ nói. "Ngươi mà đi tin mấy lời mê tín nhảm đó."

A Linh thật muốn phản bác, người mê tín nhất phủ còn không phải là phu nhân. Bây giờ lại nói những lời ấy. Nhưng cô kìm nén lại như mọi khi.

"Chúng ta sẽ đi tuần một vòng. Phu nhân nên dặn dò người hầu ở bên cạnh bảo vệ. Nô bộc, nô tì trong phủ cũng đừng nên đi đâu một mình, tránh cho kẻ gian lợi dụng." Vĩ Hân nói, ra hiệu với Văn Minh đi ra ngoài.

Cả hai bước đi chậm rãi trên còn đường lát gạch. Người trong phủ thắp đèn sáng khắp nơi, chạy qua chạy lại liên tục.

"Ban nãy, Phi huynh nghĩ chuyện gì mà trầm tư như vậy?" Vĩ Hân nói.

"Ta chỉ đang nghĩ xem. Nếu mình là Văn Tư thì sẽ vì lý do gì quay lại." Văn Minh nói. "A Linh làm nô tì trong phủ từ nhỏ. Tất nhiên sẽ ít nhiều thân thuộc với vị tiểu thư kia. Hai người lại cùng tuổi, dễ thân. Quản gia thì nhìn Mai Quyển Yên lớn lên. Có vẻ như hung thủ đang ra tay với người có quan hệ sâu với vị tiểu thư đã chết. Hà muội nghĩ vì sao lại vậy?"

Vĩ Hân lắc đầu. "Ta không biết. Nhưng ban nãy có một điểm rất lạ. Khi ta đến cứu A Linh, ả đã nói gì đó với tên thích khách. Dù chỉ thoáng qua, nhưng vì thế mà hắn tạm ngưng lại nhát đao."

"Nghe được nội dung không?" Văn Minh nói.

"Mai Quyển Yên yêu Văn Tư."

Tại nha môn Định Tiên, tay cầm ánh đèn dầu, Dã Man lục lọi những ghi chép về vụ án mười năm trước. Y đã tìm thấy bản tư liệu và đang tự mình xem qua. Hầu hết đều là những thông tin thường thấy trong một vụ án, người phát hiện, những chi tiết ở hiện trường, các sự kiện theo sau.

"Vẫn không có cái gì đặc biệt." Dã Man cảm thấy như muốn từ bỏ, y đã ngồi đây vài canh giờ nhưng không đạt được cái gì. Bỗng nhiên. "Thông tin sau khi hung thủ bỏ trốn? Đồ đạc đều để lại, không hề mang theo vật gì. Trong các đồ vật kiểm kê có… Hửm? Tại sao một nô bộc lại có trường kiếm. Kiếm rất đắt tiền, không phải vũ khí mà hắn có thể mua."

Dã Man dường như đang chạm đến chỗ mấu chốt trong cả vụ án xưa và nay. Nhưng y không rõ nó là gì, cảm thấy như vẫn còn thiếu một mắt xích nào đó.

"Trước hết, cứ mang hết đống này đến Yến Lan. Hà Vân và Văn Minh có thể nhìn ra gì đó."

Tại trấn Yến Lan, trời đổ mưa, Hạ Vũ Lâu chập chờn ánh đèn, những tên người làm chạy nhanh ra cổng, dời những chiếc đèn lồng vào trong, tránh cho chúng bị gió thổi bay mất. Trên lầu hai, Mai Quyển Lâm ngồi uống rượu một mình. Y nhớ lại những chuyện đã qua. Đặc biệt vì sự kiện gần đây, ký ức mười năm trước ùa về.

"Văn Tư, Văn Tư. Rốt cuộc là ngươi đã đi đâu?" Quyển Lâm lẩm bẩm.

Dù mang thân phận chủ tớ, ngày ấy, Văn Tư và Quyển Lâm vẫn thân cận như những đứa trẻ đồng trang lứa. Tên chăn trâu ấy có thể nói là bạn thân nhất của y. Có lẽ vì chính điều đó, mới dẫn đến sự tình rối ren giữa Quyển Yên và hắn. Nhiều khi, Quyển Lâm tự hỏi có phải chính mình là kẻ chủ mưu đã tạo nên mối ác nghiệt này.

Ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng gõ.

"Ai?" Quyển Lâm nói.

"Bố chính đại nhân, đã đến giờ!" Tên tùy tùng báo.

Quyển Lâm húp hết chén rượu rồi mới chậm rãi rời đi. Trên đường ra, một tỳ nữ voi một bình nước sôi trong tay đi ngang qua hai người. Ả ta lỡ vấp chân, cả người té về phía trước, rất có khả năng làm đổ hết nước lên người. Tên tùy tùng có võ công, nhẹ nhàng lao đến đỡ lấy vị cô nương.

"Đa tạ quan sai." Tỳ nữ cúi đầu ríu rít cảm ơn.

"Không có gì." Tên tùy tùng lạnh nhạt trả lời sau đó quay sang Quyển Lâm. "Đại nhân không sao chứ?"

Nước sôi đổ lênh láng khắp nơi, Quyển Lâm đứng gần nhưng không bị dính chút nào. Hắn nói: "Ta ổn. Đi thôi."

Cùng thời khắc ấy, Vĩ Hân và Văn Minh tra hỏi A Linh tại phòng bếp. Văn Minh ngồi xổm trước mặt A Linh, trầm trọng nói: "Nếu cô nương biết việc gì quan trọng, xin hãy nói ra. Tính mạng của quản gia đã chết và chính cô đều phụ thuộc vào những gì chúng ta biết."

A Linh cắn môi, đấu tranh tâm lý dữ dội trong lòng.

"Dù không biết cô sợ chuyện gì." Vĩ Hân đứng vòng tay ở bên, nói. "Nhưng bọn ta chỉ quan tâm đến việc tóm gọn hung thủ và bắt hắn trả giá. Những chuyện không liên quan có thể không báo cáo lại."

"Các người phải hứa không được nói cho người thứ tư biết." A Linh nói. "Nếu không, danh dự của tiểu thư sẽ mất hết."

"Bọn ta thề trên tính mạng của mình." Văn Minh nói.

"Ngày ấy, thật ra tiểu thư và Văn Tư có tình cảm với nhau. Các ngươi đừng liên tưởng đến những chuyện bậy bạ. Bọn họ rất trong sáng. Tiểu thư suốt ngày phải tiếp đón những tên công tử, tài tử này nọ. Không thể nói những gì mình muốn, không thể làm những gì mình thích. Văn Tư thì ngược lại, hắn chỉ là một tên nô bộc nghèo kiết xác nhưng hắn tự do, không gò bó. Hắn luôn ước mơ bỏ hết tất cả mà chu du thiên hạ, không phải bận tâm đến chuyện gì. Hai người có duyên gặp nhau và yêu nhau. Hồi ấy, ta là nô tỳ thân cận của tiểu thư nên nàng kể cho ta. Văn Tư thì thân với công tử. Ta cùng công tử đều là muốn chúc phúc cho bọn họ, giấu diếm phu nhân để giúp họ bỏ trốn. Ai ngờ đâu, hắn lòng lang dạ sói, giết chết tiểu thư rồi biến mất biệt tăm.

Đó là tất cả mọi chuyện ta biết." A Linh nói đến cuối thì giọng nhỏ dần, tới cùng tựa như lẩm bẩm với chính mình.

Văn Minh vừa nghe vừa gật đầu theo nhịp kể. "Trùng với những gì ta đoán được. Ta chỉ không hiểu một điều. Tại sao Văn Tư…"

Vĩ Hân bước tới, kề sát khuôn mặt A Linh khiến cô ta có phần hồi hộp. "Ta hỏi. Ngày đó hôn ước của Mai Quyển Yên là do ai định đoạt?"

"Tất nhiên là do phu nhân rồi." A Linh nói.

"Theo ta được biết, nhà họ Mai mất đi gia chủ Mai Quyển Nhiệm thì như cây mất rễ. Nếu không có nguồn thu nhập ổn định thì sẽ từ từ lưu lạc thành thường dân. Ngươi nghĩ nếu phu nhân biết được tư tình giữa Quyển Yên và Văn Tư thì sẽ thế nào?" Vĩ Hân dồn dập nói.

"Với tính tình của phu nhân… hậu quả khó lường." A Linh ấp úng.

"Khoan đã, Hà muội. Ý muội là?" Một bóng đèn chợt sáng lên trong đầu Văn Minh.

Vĩ Hân gật đầu.

Văn Minh đi lại trong phòng như cái máy, bổ não mà nghĩ, miệng nói thành lời: "Nếu cái chết của Mai Quyển Yên không phải do Văn Tư mà do An Hoà. Văn Tư sẽ ghi thù. Nhà họ Mai kiệt quệ nhưng vẫn có lực, Văn Tư báo thù sẽ khó. Vài năm sau thì Quyển Lâm thành quan, lại càng khó. Hắn khổ luyện võ công, tạo thành chân khí, quay về báo thù. Động cơ hợp lý!"

"Hợp lý trăm phần trăm." Vĩ Hân thốt lên.

A Linh và Văn Minh nhìn về nàng ta bằng hai cặp mắt khó hiểu.

"Ý ta là hoàn toàn hợp lý."

"Nhưng vẫn có điều kỳ lạ. Mười năm luyện ra chân khí sao? Không phải là không thể nhưng ta chưa nghe nói đến bao giờ. Đến cả Tùng huynh gần ba mươi mới luyện thành. Trên đời này có môn võ công nào thâm ảo thế sao? Hay một người có tư chất tuyệt vời đến mức ấy?" Văn Minh nói.

Vĩ Hân cười nhẹ và nói. "Phi huynh, ta nghĩ còn một chuyện huynh chưa nghĩ tới. Một nhân tố rất quan trọng A Linh vừa nói."

"Nhân tố gì?" Hai người còn lại nhìn về phía nàng.

Bạn đang đọc Ngàn Thu Tiêu Dao Du sáng tác bởi DamTu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DamTu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.