Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhà họ Mai

Tiểu thuyết gốc · 3572 chữ

Vĩ Hân vội vàng cầm quyển sách lên khỏi mặt nước. "Thôi chết rồi. Đi tong cái quyển sách."

Nàng lật nhanh từng trang để xem tình trạng, thật kì lạ nét mực vậy mà không bị loang lổ chút nào. Còn nội dung của quyển sách kia thì chẳng có một dòng chữ, nó chứa đầy những bức hình vẽ tăng sĩ trong những tư thế kỳ quái.

"Cái này là sách dạy yoga sao?" Đêm đã khuya, lại không mảnh vải, gió thổi vù vù run hết hai chân. "Coi chừng ta bị cảm thật quá."

Vĩ Hân nhanh chóng mặc đồ vào và rời nhà tắm. Nàng đem quyển sách treo lên cây sào phơi đồ, sau đó thì nhanh chóng chui tọt vào phòng ngủ. Ngày hôm nay nhiều chuyện đã xảy ra, tử hình, hồi sinh, thế giới lạ, ký ức mới, mọi chuyện làm cho nàng tràn đầy mệt mỏi. Khi ngả lưng lên giường, chưa đầy năm phút đôi mắt nàng đã lịm đi, tinh thần sa vào giấc mộng dài.

Thật ra là không dài lắm vì người ở đây ngủ giống người xưa, giờ Dần* đã tỉnh hết rồi, gà thì gáy inh ỏi.

(Giờ Dần: kéo dài từ 3h00 đến 5h00)

Trong mơ, Vĩ Hân thấy bản thân đứng trong một cái hành lang dài, nhìn giống như bên trong một trạm cảnh sát. Ngồi tựa vào tường không xa là một cái xác khoả thân. Da thịt nó lẫn lộn, máu tươi be bét. Khuôn mặt Vĩ Hân lạnh lùng, đôi tay nàng nhuốm máu đỏ lòm, nàng không còn mặc bộ trang phục cổ trang mà đã về lại thời hiện đại với chiếc áo khoác da quen thuộc.

Bên cạnh giường của Vĩ Hân, một bóng đen từ từ lại gần. Ác Mộng chà xát hai tay, lè lưỡi liếm môi nói: "Ôi đứa con gái bé nhỏ, ngày thường ngươi chẳng phải rất vui tươi. Hôm nay, tại sao lại có những điều hãi hùng như thế trong đâu? Không sao, không sao. Chú đây sẽ giúp bé nhé."

Ác Mộng đưa đôi bàn tay lên trước khuôn mặt đang ngủ yên của Vĩ Hân, móng vuốt đen lòm và sắc nhọn chỉ thẳng vào da thịt. Trong mơ, cái xác kinh khủng kia bỗng vùng dậy và nhìn chằm chằm về phía nàng. Nó lao đến như tên bắn. Tay Hân hất lên tà áo khoác, nhanh như chớp luồn vào bao súng và rút. Động tác nhanh chóng, nhuần nhuyễn không có tí nào hậu đậu.

"Hasta la vista, baby." Kẹo đồng phát nổ. Cái xác sững ra, một lỗ giữa não.

Ác Mộng thì la to, đôi tay bốc cháy, nó chạy như điên ra khỏi nhà và thẳng về đường chân trời. Từ phương xa, Ác Mộng gào thảm thiết: "Cái con mẹ gì thế?!"

Vĩ Hân mơ màng tỉnh giấc, đầu tóc bù xù, ghèn mắt dính mi. Nàng uốn éo người và ngáp một hơi dài. "Lại mơ thấy mấy cái không đâu."

Vĩ Hân mở cánh cửa sổ, trời bên ngoài còn tối, chỉ có một chút ánh sáng nhú lên ở phía Đông, nơi mặt trời đang mọc. Sương đêm vẫn còn, không khí đặc biệt trong lành, hơn xa so với Trái Đất nơi Vĩ Hân rời xa. Nàng hít sâu một hơi, cảm thấy tỉnh táo hơn hẳn.

"Nên chuẩn bị đi làm rồi." Trước khi quay vào trong, nàng không quên ném đá chọi con gà nhà kế bên. Gáy một tiếng đã nghe, cần gì dai như vậy. Chú gà bên kia không hiểu gì, đầu u một cục, nước mắt chảy ròng.

Trên đường đến huyện nha, Vĩ Hân vừa đi vừa nghĩ. Theo thông tin hệ thống cho, Hà Vân là bị một đám lưu manh tiền dâm hậu sát. Nhưng Việt tiên sinh lại nói nàng ta bị kẻ gian hãm hại. Vĩ Hân làm nghề soi mói đã lâu, chút bất thường này không thể lọt qua nàng được.

"Hà Vân con nhà văn, chú làm một chức quan nhỏ. Từ nhỏ đến lớn không gây thù chuốc oán, không có kẻ thù gia tộc. Nhìn sơ qua thì không có ai muốn giết y." Vĩ Hân lẩm bẩm suy tính. "Nhưng sự thật lại khác."

Cuối giờ Dần, các tuần bộ hầu hết đã tập trung đông đủ tại huyện nha, chỉ có chừng một, hai người vắng mặt vì lý do nào đó. Vĩ Hân quan sát một lượt các tuần bộ, trừ nàng ra, mọi người đều là nam. Một số đang trò chuyện, một số ngái ngủ ngồi trong góc, có nhóm thì kiểm tra trang bị, chăm chút vũ khí, có nhóm thì ra sân múa vài đường quyền, làm nóng người trước ngày mới. Còn Vĩ Hân đứng tại một nơi xa đám đông, lưng dựa vào tường và khoanh tay. Hai tuần bộ tiếp cận nàng. Một người cao to, tướng tá thân trên lực lưỡng nhưng cặp giò thì như hai cây tre, tạo nên một cơ thể hình tam giác trông có phần mất cân đối. Người bên cạnh thì rất lùn, dù là đàn ông nhưng y trông còn nhỏ nhắn hơn cả Vĩ Hân, đầu tóc cắt thì rất kì quái, như có ai đó chụp nguyên cái tô lên đầu.

"Chào bộ Hà." Tùng Dã Man, kẻ có thân hình tam giác lên tiếng.

"Dzô, nay bộ Hà không múa đao buổi sáng à." Phi Văn Minh, tên lùn nói.

"Không có tâm trạng." Vĩ Hân khoát tay.

Văn Minh nhìn xung quanh, trong óc cảm thấy có điều không bình thường, liền hỏi: "Bộ Cao đâu rồi nhỉ?"

"Cao Ngộ ấy à? Hắn ở đâu sao ta biết được." Vĩ Hân nói.

Dã Man và Văn Minh nhìn nhau. Từ khi Hà Vân đi làm, nàng và họ Cao dính nhau như sam, dù không phải quan hệ tình cảm, mọi người đều thấy được sự quyến luyến của cả hai. Nay lại có chuyện gì xảy ra?

"Được rồi, nói đi. Hai người bọn ngươi đến tìm ta có chuyện gì." Vĩ Hân nói.

"Chuyện là thế này." Dã Man nói. "Ngươi có biết nhà họ Mai không?"

"Nhà họ Mai có phải là cái nhà nhà từng có đoá hoa biệt vườn Nam Kỳ không?" Vĩ Hân lục lọi trong mớ kí ức mới nhập về và nói.

"Đúng vậy." Vẻ mặt Văn Minh nghiêm túc. "Vụ án chúng ta sắp tra xét chính là của nhà này."

"Ngày hôm qua, có người đột nhập vào nhà họ Mai và giết chết quản gia ở đó." Dã Man nói. "Bộ Hà mới nhận chức, chưa có vụ án nào trong tay, những người khác thì đã có công việc bề bộn. Nên bọn ta muốn mời ngươi cùng tham gia."

"Án mạng sao? Cảm ơn hai vị đã mời. Nghĩa vụ gánh trên vai, tất nhiên ta sẽ tham gia." Vĩ Hân nói.

"Được. Lát nữa ba người chúng ta qua báo cáo với tuần phủ rồi hẳn đi." Dã Man nói.

Trong một huyện, nha môn lo lắng hầu hết tất cả mọi vấn đề, từ thuế khoá đến an ninh đều do cơ quan này quản lý. Đứng đầu huyện nha là tuần phủ. Đất nước này lạc hậu, ít dân nên bộ máy địa phương giản đơn hơn rất nhiều. Tuần phủ huyện Định Tiên là một người đàn ông trung niên gần năm mươi tuổi, tên là Trần Hàn. Ông ta ngày xưa quen biết với chú của Hà Vân, từng là chiến hữu đồng cam cộng khổ. Cũng vì mối quan hệ này mà nhiều tuần bộ nghĩ rằng Vĩ Hân không xứng đáng có được chức vị của bản thân. Hai vị Dã Man và Văn Minh đương nhiên có suy nghĩ riêng của mình nhưng họ vẫn chưa kết luận gì cả và vẫn cho Vĩ Hân một cơ hội để trở thành một người trong đội.

Ba người đến báo cáo với Trần Hàn. Họ cúi người, tay đan vào nhau trước thân để hành lễ. "Chào tuần phủ!"

Trần Hàn đưa tay ra hiệu cho mọi người miễn lễ. Y có một mái tóc hoa râm, tóc bạc nhiều, tóc đen ít. Khuôn mặt bình thản mà uy nghiêm. Hai đầu lông mày dày và bén, đôi mắt linh hoạt. Người này tuy đã quá xuân nhưng khí chất vẫn rất xung mãn, không có vẻ gì là bị suy yếu bởi tuổi tác. Điều này hiển nhiên là vì y đã luyện ra chân khí, có nội công bảo hộ thân thể.

"Ba vị đến có chuyện gì?" Trần Hàn nói, chăm chú đọc quyển sổ trong tay, không hề rời mắt mà nhìn lên ba người.

"Báo!" Dã Man nói. "Ta cùng bộ Hà và bộ Phi dự tính sang trấn Yến Lan để tra án mạng nhà họ Mai, truy tìm hung thủ đã giết hại quản gia."

"Ừm." Trần Hàn gật đầu. "Chọn ba con ngựa tốt mà đi."

"Vâng!"

"Hai người các ngươi ra ngoài trước. Ta có chuyện cần bàn với bộ Hà."

Dã Man và Văn Minh nhanh chóng đi ra. Để lại Vĩ Hân với Trần Hàn một mình.

"Tuần phủ có chuyện gì căn dặn?" Vĩ Hân nói.

"Căn dặn thì không có, chỉ có một vài lời khuyên. Ngươi mới đến nhận chức không lâu. Ta và ngươi đều biết lý do ngươi trở thành tuần bộ là vì ngươi có tài, chứ không phải vì ngươi có tiền hay có quan hệ. Nhưng những anh em ngoài kia không hiểu rõ ngươi. Cố gắng phát huy để các anh em chấp nhận. Không phụ kỳ vọng của Hà Hoàng." Trần Hà nói.

"Vâng, tiểu nữ biết rõ." Vĩ Hân cúi đầu hành lễ.

"Đi đi."

Nha môn huyện Định Tiên ngoài quản một trấn cùng tên ra, nó còn kiêm luôn những trấn nhỏ lân cận. Sát kề Định Tiên là Yến Lan, một trấn nổi tiếng với nghề trồng hoa, được xưng là Thượng Nguyên xứ đồng bằng, có thể thấy được những cánh đồng hoa lan kéo dài liên miên không dứt tựa biển hoa. Nhà họ Mai chính là nằm ở trấn này. Hai nơi chỉ cách nhau gần một canh giờ cưỡi ngựa.

Trên đường đi, Vĩ Hân thầm hô may mắn vì Hà Vân biết cầm dây cương, nàng chỉ thạo cầm tay lái thôi.

"Hệ thống xác nhận nhiệm vụ mới. Người dùng có muốn xem qua?" Giọng nói máy móc vang lên.

"Bật lên ta xem."

Danh sách nhiệm vụ

Chính:

Truy tìm đầu sỏ hãm hại Hà Vân.

Phần thưởng: 500 KN

Đánh đuổi người Du Nhiên ra khỏi lãnh thổ Thiên Chiếu.

Phần thưởng: Nâng cấp phẩm chất của ba vật phẩm giả tưởng.

Phụ:

Tìm ra hung thủ giết chết quản gia nhà Mai.

Phần thưởng: 100 KN

"Này, hệ thống. Ta biết Kinh nghiệm là dùng để mở khoá chức năng. Ngoài ra nó còn có tác dụng gì không?" Vĩ Hân nói.

"Tác dụng rất nhiều. Khi thời điểm cần thiết, hệ thống sẽ cung cấp thêm thông tin cho người dùng."

"Haiz. Cố gắng cày cuốc thôi…" Vĩ Hân nói, sau đó phi ngựa lại gần Dã Man và Văn Minh. Cuối giờ Thìn*, nhóm ba người đặt chân đến trấn Yến Lan.

(Giờ Thìn: Kéo dài từ 7h00 đến 9h00)

Khác với Định Tiên, dân cư ở Yến Lan thưa thớt hơn rất nhiều. Nhà cửa nằm xa nhau, ngăn cách bởi những cánh đồng hoa đủ màu nhiều sắc kéo dài dằng dặc. Bọn họ chẳng bao lâu thì đến nhà họ Mai. Dã Man đứng đầu cả ba tiến đến, nô bộc nhà Mai cung kính dẫn đường cho bọn họ vào trong. Trước khi vào hiện trường, các tuần bộ đến gặp mặt chủ nhà.

"Chào phu nhân." Dã Man nói, Vĩ Hân và Văn Minh ở sau chỉ yên lặng hành lễ. "Chúng ta được nha môn cử sang điều tra."

Nhà Mai giàu sang nhưng đã mất gốc, gia chủ Mai Quyển Nhiệm đã chết mấy chục năm, nhà lại không sở hữu mối kinh doanh nào to lớn, chỉ có vài đồng hoa. Đáng lẽ họ đã lưu lạc thành dân thường, may mắn thay đứa con trai thứ, Mai Quyển Lâm trở thành bố chính của một huyện trong tỉnh Gia Định, chăm lo cho cả gia đình. Hiện tại, y cũng đã thành gia lập thất, lấy một cô dâu xinh đẹp và có gia thế. Vì nơi bổ nhiệm ở xa, Quyển Lâm không thể có mặt ở nhà nên mọi việc đều do mẹ y, Phạm An Hoà quyết định.

"Mời các vị ngồi, ta sẽ lệnh cho bọn nô tì pha trà." An Hoà tuổi đã trên năm mươi, dù trang điểm rất đậm nhưng vẫn không che được nếp nhăn đầy mặt.

"Cảm ơn lòng hiếu khách của phu nhân. Trên thân của bọn ta có trọng trách, cần phải tiến hành điều tra sớm nhất có thể. Chỉ sợ không thể cùng phu nhân hưởng trà." Dã Man nói.

"Ta hiểu." An Hoà ra hiệu cho một nô tì. "A Linh, ngươi dẫn các vị quan sai đến hiện trường. Họ hỏi gì, ngươi nói nấy, rõ chưa?"

Nô tì tên A Linh cúi đầu nhận lệnh, sau đó ra cửa đưa tay mời ba người tuần bộ.

"Cảm ơn phu nhân." Cả ba rời đi.

Trên đường, A Linh kể cho bọn họ những thông tin cơ bản về vụ án mạng. Quản gia nhà Mai đã hơn sáu mươi, làm ở đây đã được hơn ba mươi năm, có mặt kể từ trước khi đứa con đầu đời, vị tiểu thư đã chết, sinh ra. Mọi người trong phủ đều rất vừa ý cách làm người của bà ta và bà rất trung thành với phu nhân. Theo ý A Linh thì kẻ ra tay không thể là người trong phủ. Quản gia bị dìm chết tại cái giếng cũ. Nước nơi đó khoảng mấy năm về trước bị ô nhiễm nên họ đóng lại, không sử dụng nữa và xây cái giếng khác.

Tại hiện trường, cái sân được lát gạch bằng phẳng nhưng cỏ dại mọc đầy, len lỏi qua những khe gạch, lá rụng khắp nơi, dường như đã lâu không có ai quét dọn. Thành giếng ố xanh vì hơi ẩm, nắp đậy bị gãy làm đôi, phần ván bị đóng đinh thì treo lủng lẳng. Khu vực này cách xa nơi sinh hoạt của người nhà Mai, chỉ có vài căn nhà lụp xụp, cũ kĩ.

"Nơi này là khu nhà cũ, trước khi xây khu mới thì họ Mai từng sống ở đây." A Linh nói.

"Các ngươi để cái xác ở đâu rồi?" Dã Man nói.

"Cái xác bọn ta để tạm trong căn nhà cũ đó." A Linh nói.

"Bộ Phi, ngươi qua xem cái xác đi. Ta đi xem thành giếng như thế nào. Bộ Hà có thể quan sát xung quanh, nếu thấy điểm nào lạ thì bàn với chúng ta." Dã Man nói.

"Được." Vĩ Hân gật đầu. Trách nhiệm của nàng cơ bản là chẳng làm cái gì. Nói ra cũng đúng, Hà Vân chỉ mới nhận chức được một tuần, người cũ lo hết để người mới học hỏi là biểu hiện có trách nhiệm. Nếu Dã Man và Văn Minh giao việc khó cho nàng, nàng mới nghi hai tên này có vấn đề.

"A Linh, nơi này vắng vẻ. Ngày thường có nhiều người qua lại không?" Vĩ Hân nói.

"Thưa tuần bộ, hầu như là không có."

"Các ngươi tìm thấy cái xác như thế nào? Lúc đó nó ra sao?"

"Quản gia thường mỗi sáng đều đến gặp phu nhân. Ngày hôm qua không thấy bà, phu nhân liền cho người tìm kiếm. Bọn ta chỉ mất một lát là phát hiện. Quản gia lúc ấy mặt trắng bệch, mũi không hít khí, ngoài ra trên thân không còn vết thương nào khác. Phu nhân cho gọi thầy thuốc nhưng đã quá muộn. Y nói bà mới chết không lâu." A Linh nói.

Vĩ Hân quan sát cô nô tì này. Theo lời của y, mọi người đều quý mến quản gia. Cô ta có hơi quá bình đạm, không giống với người đang thương tiếc.

"Quản gia chết rồi, ai sẽ tiếp quản vị trí của bà ta?" Vĩ Hân nói.

"Là nô tì." A Linh trả lời.

Vĩ Hân nhướng mày. Giết người đoạt chức, một chút cảm xúc cũng không. Bí ẩn này hơi quá đơn giản. Sau đấy, nàng không hỏi thêm A Linh điều gì mà đi xung quanh quan sát. Đất gạch nên không có dấu chân, chỉ có vài miếng ngói vỡ mới rớt xuống không lâu từ trên mấy mái nhà cũ. Nàng đến bên cạnh Dã Man.

"Có phát hiện gì không, bộ Tùng?"

"Vết gãy từ trên mấy miếng ván gỗ này." Dã Man chỉ lên nắp đậy. "Không phải do vũ khí mà do tay không. Thủ phạm hiển nhiên đã luyện ra chân khí, dự đoán tuổi tác phải trên ba mươi."

"Ta nghĩ thủ phạm là người quen của nạn nhân." Vĩ Hân nói.

Dã Man bỗng dừng thân hình, suy nghĩ một lát và nói: "Ném người xuống giếng để chết từ từ có thể là do thù hận. Nhưng chúng ta không biết chắc."

"Ta không nói cái đó." Vĩ Hân lắc đầu. "Theo nô tì kia thì nạn nhân chết không lâu trước khi họ tìm ra cái xác. Vậy án mạng xảy ra vào ban ngày. Việc này chỉ có thể thành công nếu nạn nhân không biết bơi, nếu để thời gian kéo dài, có khả năng lớn để hỏng việc. Chứng tỏ hung thủ biết trước việc này, biết rõ nạn nhân. Chưa kể, nơi này…" Vĩ Hân không nói hết câu mà nhìn về Dã Man.

Dã Man dựng thẳng lưng, gật đầu với Vĩ Hân: "Bộ Hà nói rất hợp lý. Còn chưa kể, nơi này là một địa điểm đặc biệt trong phủ nhà họ Mai. Chỉ có người thông thạo phủ đệ mới biết được. Đủ thời gian để cho quản gia ngợp chết và đủ vắng vẻ để không ai nghe tiếng kêu cứu. Là người quen làm."

"Chúng ta qua chỗ bộ Phi luôn chứ?" Vĩ Hân nói.

"Mời bộ Hà." Sau màn biểu diễn, Dã Man tỏ ra lịch sự với Vĩ Hân hơn hẳn.

Trong căn nhà cũ rách nát, Văn Minh dùng một tấm vải thay bao tay, lật qua lật lại cái xác. Dã Man và Vĩ Hân tiến vào. Một mùi hôi thối xông lên mũi họ, cả hai nhanh chóng bịt mũi lại, cố gắng thở càng ít càng tốt. Còn về chuyện thở bằng miệng thì không thể nào, hít vào từ mũi đã ghê, hít thẳng vào miệng thì tởm quá rồi.

"Phát hiện gì không, Phi huynh?" Dã Man nói.

"Ít." Văn Minh nói. "Trên cơ thể không có vết thương nào khác. Chắc chắn là chết đuối. Vì bị nhiễm nước nên quá trình phân hủy tăng nhanh, ta ước lượng thời gian tử vong khoảng sáng ngày hôm qua. Một số huyệt có dấu hiệu bị co rút, nhưng đều đã giãn ra phần nào. Nạn nhân bị điểm huyệt nhưng đã được giải không lâu trước khi chết."

"Nguyên nhân và thời gian chết trùng với lời nói của nô tì kia." Dã Man khoanh tay, chau mày. "Bị điểm huyệt là vì để dễ dàng bắt cóc. Nhưng ta không hiểu tại sao hung thủ lại giải huyệt cho nạn nhân? Chẳng phải cứ ném xuống thì bà ta sẽ chết nhanh hơn sao? Hay là do để lâu quá?"

Phi Văn Minh sau khi kiểm tra một lần nữa, thấy không có gì để thêm thì sắp xếp cái xác ngăn ngắn lại. Y ném chiếc khăn đã chạm người chết đi, sau đó quay sang, từ tốn nói với Dã Man: "Hung thủ làm thế để thoả mãn."

Thấy Dã Man vẫn không hiểu, Vĩ Hân mới thở dài một hơi: "Hắn muốn thấy nạn nhân của mình vùng vẫy trước khi chết. Có thể là do hắn điên khùng, hoặc có thể vì căm thù. Miệng giếng đánh ra một lỗ đủ to để ném người xuống và cũng đủ để người ở trên quan sát toàn bộ việc xảy ra ở dưới."

"Thật là một kẻ điên." Dã Man nói.

Vĩ Hân im lặng. Vụ án này có phần quen thuộc, cảm giác giống cuộc báo thù đẫm máu mà nàng đã làm. Khi ấy người ta cũng bảo nàng điên. "Công lý và báo thù là khác nhau!" Câu cửa miệng của những người phản đối. Nàng lại thấy chúng như một.

Một nô bộc trong phủ chạy đến bên cạnh A Linh, nói nhỏ gì đó với y. A Linh sau đó tiến đến căn nhà chứa xác nhưng không đi vào. Cô nô tì hô to từ ngoài: "Các vị! Công tử nhà ta vừa về!"

Bạn đang đọc Ngàn Thu Tiêu Dao Du sáng tác bởi DamTu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DamTu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.