Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 3

Tiểu thuyết gốc · 1248 chữ

2 đứa trẻ mang màu tóc khác biệt nhau cùng nằm trên một cái nôi cũ rờn, một đứa trẻ thì khóc rống lên, một đứa trẻ thì yên tĩnh đến nhạt nhẽo.

Chắc hẳn, nếu không nói thì cũng chẳng ai tin hai đứa này là song sinh đâu ha.

Ume lười nhác nhìn qua đứa em bên cạnh mình khóc rống lên như tìm một thú vui gì đó hoặc nó đói, phiền phức tặc lưỡi.

Đáng lẽ trong giờ phút này, em còn đang chìm vào giấc ngủ miên man, bản thân là một đứa trẻ con yếu, sức của em biến mất hết, bản thân chỉ có thể nằm trơ một cục nghe tiếng khóc bên cạnh như loa phường.

Thề với chúa, em ghét trẻ con kinh khủng. Toàn là những đứa chúa phiền phức ( như con em bên cạnh ), hay là những đứa nhõng nhẽo, khó chịu đến muốn đập vào bản mặt nó.

Nhưng, em lại là một đứa trẻ con.

Ôi mẹ ơi, ba hay mẹ hay ai cũng được, đến giúp em thoát khỏi sự ồn ào này đi.

Mặc dù nghe tiếng khóc của đứa em bên cạnh, em cũng không quên nhiệm vụ dò thám của mình. Kì thật trong những ngày nay, em đã thu thập được nhiều điều không ít, toàn là những điều em không biết đước nói ra từ Sakura hay đoạn nói chuyện lúc trước.

Có lẽ là do không được phác họa trong cuốn truyện, hoặc là do em chưa đọc, hoặc là do trí nhớ em tàn .

Như là em được sinh ra tại căn cứ của Orochimaru, như là

luật lệ của tộc Uchiha kia,...

Nhưng toàn là những điều mới mẻ khiến em phát quạo.

Cạch

Cánh cửa mở toang ra. Theo phản ứng tự nhiên, em nghiêng đầu qua. Em trông thấy mẹ của mình và cả mái tóc màu đỏ rực dài tới ngang lưng khiến em không khỏi tò mò.

A, đâu chẳng phải là Uzumaki Karin, người còn sót lại trong tộc Uzumaki, là người đã đỡ đẻ cho em cũng là đồng đội của cha em kia sao.

Quan hệ của hai người kia em cũng có thể đại khái đoán ra được. Nếu Karin đã đỡ đẻ cho em thì chắc chắc hai người kia đã thân thiết chứ không còn ánh mắt thù địch nữa (?)

" Ôi, đây là hai đứa nhóc đó sao, đáng yêu thế "

Karin lao thẳng tới chiếc nôi, ánh mắt thích thú nhìn vào hai đứa trẻ trong nôi, reo lên không ngớt.

" Ừm. Ôi Sarada, mẹ tới đây "

Nói rồi, cô gái Hoa Anh Đào thuần thục bế đứa trẻ tóc đen lên tay, dỗ dành không ngớt. Karin cũng vì thế mà không kiêng dè bế em. Em vì bất ngờ, mở to mắt nhìn người phụ nữ trước mắt. Mái tóc gai đỏ rực đâm vào người em khiến em cũng không bài xích với nó. Hơi nhồn nhột nhưng sướng thì sướng thật.

Karrin nhìn đứa trẻ trước mặt đang vân ve những ngọn tóc của mình mà phì cười. Cố gắng chỉnh đứa nhỏ trong lồng ngực. Nét mặt hớn hở của đứa trẻ khiến cô cố gắng không nhớ về cha của đứa bé.

Đúng, là Sasuke.

Em quá đỗi giống Sasuke đi. Từ từng chi tiết trên khuôn mặt, đến đôi mắt sắc bén của anh, đến cả mái tóc nhọn của anh, nhưng nó là màu hồng phấn, màu hoa của hoa anh đào. Màu tóc mà anh đã từng dịu dàng, màu tóc mà anh đã từng nâng niu.

Nhưng, màu tóc của cô là màu đỏ, một màu đỏ rực như đám lửa cháy bỏng, nhưng khi gặp anh luôn ân cần với Sakura, máu tóc đỏ lại ũ rũ như màu đỏ rêu vậy.

Cô có ganh tị với Sakura hay không ?

Có chứ, ganh tị đến nỗi xấu hổ. Cùng chính là những Kunoichi, cùng chính là đồng đội của anh, cùng thích cả một người. Mà hai người lại hai số phận khác nhau.

Tình yêu cô cháy rực như đám lửa nổi dậy, nhưng lại bị anh dập tắc đến đen, chỉ còn biết âm ỉ, giấu mình trong những đám bụi cát.

Cố gắng đè nén cảm xúc của bản thân. Cô quay sang Sakura, hỏi :

" Hai đứa trẻ này tên gì vậy ? "

" Đứa bé tóc đen này được Sasuke đặt là Sarada, con bé tóc hồng, vì sinh ra trong mùa xuân, nên tớ đặt là Ume "

Sakura nhanh chóng trả lời, trong từng câu không dấu cảm xúc hạnh phúc của bản thân mình khi khoe với người bạn.

Vì đây, từng là ước mơ của cô.

" A, bé tên đẹp quá nha "

Karin bất ngờ đưa đứa bé đang hăng say nghịch những ngọn tóc của mình đối mặt với cô. Cô nhìn chằm chằm vào đứa bé đang nuối tiếc trước mặt mình, Ume hốt hoảng đối mặt với cô. Cứ thế, hai người một lớn một nhỏ nhìn chằm chằm nhau. Có lẽ nhìn đứa trẻ trước mặt chưng bộ mặt nuối tiếc nhìn chằm chằm vào mình khiến Karin phì cười, Ume vì cảm thấy hạnh động quá mức ấu trĩ của mình khiến em cười nắc nẻ theo.

" Cô chính là Karin , là mẹ nuôi, mẹ nuôi của hai đứa đó "

Cô nói với bộ dạng chắc nịch, con thêm nhấn mạnh hai chữ mẹ nuôi khiến căn phòng vốn bầu không khí ảm đạm mà vang lên những tiếng cười.

" A, quên bén mất. Cô có hai món quá cho hai đứa ".

Nói rồi, Karin nhẹ nhàng bế em xuống nôi, vội vàng lục lọi trong túi của mình. Dáng vẻ thần thần bí bí của cô khiến em không khỏi tò mò.

" Đây, hehe "

Nhẹ nhàng lôi trong túi ra hai mòn khiến em sửng sốt. Một chiếc kính màu đỏ mà một chiếc kẹp hình hoa anh đào màu đỏ.

Ơ, đó không phải là cái kính của Sarada khi lớn lên mang trong mấy bộ Boruto mà em thường lén coi sao.

Uây, thì ra em lại phát hiện một thứ mới lạ sao.

" Cái kính màu đỏ này là của Sarada, còn cái kẹp màu đỏ này là của, là của,.... "

Bộ dạng châm chọc của Karin khiến em cảm thấy ... ấu trĩ vô cùng. Bàn tay nhỏ nhỏ cứ thế với lên với lên như đang muốn lấy cái kẹp màu đỏ đó.

" Là của Ume nha, hehe "

Karin đưa đên tận tay em khiến em nắm chặt đến nó, miệng u a u a thích thú vô cùng.

Ây, may thế, tưởng Karin tặng cái kính màu đỏ lóe thế chắc em không biết phải như nào.

Em không thích mang kính, bởi vì nó rườm rà và cả dễ rớt, dễ vỡ nữa.

Kẹp thì dễ dàng, có thể giúp em kẹp lại mái tóc vướng víu hay thứ gì đấy bưng ra.

Vô cùng xúc động vì lần đầu tiên em được tặng quà, em cứ thế treo đùa nghịch ngợm với cái kẹp, thứ mà em phải ao ước khi còn nhỏ.

A, món quà đầu tiên của em, em sẽ giữ nó thật cẩn trọng.

19/6/2021

- Klena Xiền

Bạn đang đọc Naruto / Bình sáng tác bởi KlenaXiền
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KlenaXiền
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.