Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2

Tiểu thuyết gốc · 1654 chữ

Ume mở mắt, đôi mắt đen tuyền ngước nhìn xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì, rồi lại thẳng tắp vào trần nhà sáng chói trước mắt mình.

Mặc dù rất nhạy cảm, nhưng kiểu người thẳng như em, em phải thừa nhận, em là người xuyên không tới đây.

Nhưng lần này em may mắn hơn cả, vì mình sinh ra trong một nơi có cả cha cả mẹ, có cả tình yêu thương.

Em không muốn mình phải sống và chết đi một cách hắc ám như lúc trước nữa, em ám ảnh và sợ hãi.

Em vui không, khi em được sống lại lần nữa ?

Vui chứ, vui muốn bật khóc. Đối với Ume, sinh ra không có một nơi không có những ánh mắt chán ghét, không có nhưng lời chê bai thậm tệ và cả những đối mắt hận thù chĩa vào em, mà sinh ra với cả tình yêu của bố lẫn mẹ, đó chính là đặc ân, là hạnh phúc.

Và em tên là Ume.

Ume là một cái tên rất đẹp. em rất thích. Kiếp trước vì sinh ra với một nỗi sỉ nhục ê chề, ông ta lười nhác, đặt tên em là Makeinu- Kẻ thất bại, kẻ kém cỏi.

Đó chính là sự sỉ nhục đối với em, mà em lại chẳng làm được mẹ gì cả.

Ngày em sinh ra là 31/3, là ngày cuối của mùa xuân, là ngày mà hoa mơ lẫn anh đào nở, em tên là Ume, hoa mơ.

Em không muốn bản thân mình phải sống muộc cuộc đời bất hạnh và khổ đâu nữa như lúc trước nữa, em sợ, bản thân không thể chịu nỗi.

Em chết, vì chính ba mẹ mình, vì bản thân sinh ra trong ngôi nhà cổ hủ đến tận xương tủy của mỗi người, trọng nam khinh nữ chính là tín ngưỡng của mỗi thành viên, từ lâu đời đến nay.

Em trai em, giết người. Ba mẹ họ lo lắng và sợ hãi. Họ sợ lắm, nó là đứa con trai độc nhất trong nhà, là niềm kiêu hãnh để họ có thể kiêu ngạo trước nọi người. Trong trước cảnh có thể sẽ mất đi đứa con trai của mình, sự sợ hãi như thủy triều cứ mãi dâng cao.

Họ liền vu khống em.

Không một cảm giác tội lỗi trong lòng hay trong đáy mắt của bản thân, họ vu khống em - đứa con gái vô dụng trong nhà. Họ khóc lóc sướt mướt, bảo em chính là người giết, giết trước sự chứng kiến của họ, rồi đổ thừa cho đứa em trai của mình.

Em có chối thì được gì cơ chứ, được ánh mắt ghẻ lạnh của công an tra vấn hay ánh mắt tức giận hằn sâu trong đôi mắt thâm sâu của họ.

Bởi vì chả có ai tin rằng chính ba mẹ mình lại đổi tội cho con cái mình cả.

Em bị chung thân, cứ thế mà chết trong sự oan ức không thể giải bày cùng với ai, đôi mắt trợn tròn lên như muốn kêu gọi sự oan ức của bản thân mình.

Nhưng chẳng có ai lại muốn cứu một người đã tay dính máu.

Đó chính là cú tát lớn nhất vào mặt em. Em cứ ngỡ rằng, bản thân chỉ cần cố gắng làm việc vì họ, cố gắng lấy lòng họ thì bản thân sẽ được công nhận của gia tộc, công nhận của ba mẹ, sẽ được tình yêu thương mà em luôn mơ ước.

Nhưng trên tất thảy, em đã sai, em sai lầm, em ảo tưởng.

Em chỉ mãi là một món đồ trao đổi có giá trị lợi dụng, là 1 sự sỉ nhục, là 1 con người thay thế.

Là do em là đứa con gái, không đáng để đặt vào mắt.

Sau khi chết dưới họng súng thẳng vào tim mình, ý thức vẫn còn, em lại thấy được đó chính là sự mừng rỡ trên khuôn mặt của cả dòng họ, mừng rỡ vì đứa con trai thoát nạn, mừng rỡ vì đứa vịt trời đã biến mất.

Đó là thứ đáng để em nhận được với mọi công sức em cố gắng, bỏ qua mọi thứ tốt đẹp đến với bản thân sao ?

Sự nhục nhã ê chề, sự oán hận, sự vô cảm, sự oan ức,.. khiến em muốn mình sống thêm một cuộc đời nữa, muốn thực hiện mọi ước mơ của bản thân, tận hưởng sự tươi đẹp của thế gian này.

Thứ mà em đã bỏ lỡ hoàn toàn vì sự ngu xuẩn của bản thân.

Đến khi cảm giác được cơ thể như trượt xuống, cảm giác thân thể bao phủ với dòng nước ấm nóng, em mới biết được mình sống lại rồi.

Em biết, mình đang trong hoàn cảnh như thế nào, mới sinh ra chỉ còn là một đứa trẻ sơ sinh, đôi mắt như có một lớp mỏng keo dán dính lại, chẳng thế nào thấy được ánh sáng đang mơn mớn trên từng tấc thịt của em.

Thế nhưng tai em lại vô cùng nhạy bén so với thân thể của một người trưởng thành.

Em đã nghe hoàn toàn cuộc đối thoại của " ba mẹ " mình.

Số mệnh của em, mãi mãi chỉ an bài vì chính những tín ngưỡng, chính những luật lệ của gia tộc. Mãi mãi chỉ như vậy thôi sao.

Không sao cả, em mang họ mẹ cũng được, chỉ cần cha của em yêu thương em, thì những cái đấy không quan trọng gì cả.

Cái họ đối với em chính là sự ràng buộc, phiền phức, cho nên, dù cái nào cho nữa, cũng chẳng có vấn đề ngại mẹ gì cả.

Bản thân mới sinh ra, cơ thể non yếu khiến em dễ mệt sau khi tập trung quá mức vào cuộc nói chuyện, lại cảm nhận được hơi quá đỗi ấm áp của người mẹ khiến em lâm vào giấc ngủ.

Cho đến khi tỉnh dậy, em có thể nằm yên trong chiếc nôi cũ rờn mà suy nghĩ lại về cuộc đối thoại.

Không quá khó để em nhận ra đây là đâu.

Sakura, Sasuke, Sarada, tộc Uchiha,...

Em tự tin đoán rằng đây chính là Thế giới Ninja trong bộ truyện Naruto mà em vẫn thường đọc.

Đây cũng chính là bộ truyện đầu tiên cũng là cuối cùng em đọc.

Sau những lần làm việc mệt mỏi khiến thân thể em rã rời hay những lần chiến đấu trên mặt trường, bởi vì đi ngủ không đủ giờ giấc, em mắc bệnh khó ngủ, dù em có mệt mỏi đến cỡ nào, em vẫn rất khó ngủ, và Naruto là cuốn truyện mà thằng em vứt bỏ. Em đã đọc nó trong quãng đời ngắn ngủi của mình.

Và em biết, bây giờ là lúc nào. Thoáng nhìn vào đứa trẻ đang say giấc bên cảnh mình. Chắc hẳn đây chính là thời điểm mà Sasuke rời làng làm nhiệm vụ với Sakura và sinh ra Sarada. Còn em chắc chắn là chị em sinh đôi với Sarada rồi.

Nếu em không mang họ Uchiha thì cũng không sao, như thế đỡ bị bắt cóc hay lấy mắt em vì em là con của tộc nhân cuối cùng của tộc Uchiha. Đỡ cản trở em tung hoành giang hồ, lộn, em khám phá thế giới này.

Trong cái xui cũng có cái hên.

Đang lạc trôi trong suy nghĩ, em bỗng giật mình vì tiếng la oai oái của đứa trẻ bên cạnh. Tất nhiên, Sarada thức rồi.

Cạch.

Cánh cửa phòng bị đây ra. Một đôi vợ chồng bước vào khiến em phải nghiêng đầu nhìn sang. Em có thế biết, đó là Sakura và Sasuke, ba mẹ của em trong thế giới này.

" Ôi, Sarada của mẹ, nín đi nào "

Mái tóc hồng bồng đứa trẻ bên cạnh em, mái tóc đén chĩa chói trực tiếp khiêng em lên không chút kiên dè.

Uy, vụng về thế. Sợ hãi vãi.

Đầu đen cứ thế để đứa trẻ mặt đối mặt với bản thân. Đôi mắt nhạt nhẽo cứ thế phóng vào khuôn mặt chả khác gì anh ngày nhỏ.

Nhưng sao, mặt nó méo xệch vậy.

" Ôi, hai đứa bé thật dễ thương ", khuôn mặt của Sakura cứ thế cọ xát vào đứa trẻ tóc đen với sự vui thích tột độ.

Sasuke nhìn qua, rồi lại đối mặt nghiêm túc với với đứa trẻ đang cầm.

Ôi cha à, cha định làm con mẹ gì đấy, con khóc lên đấy nhé.

Ây, đừng nhìn con bằng ánh mắt nóng bỏng đấy chứ. Con còn nhỏ, con có biết cái gì đâu.

Đừng bắt chước người ta, cha làm thành lỗi hình ảnh luôn đấy, tởm lắm.

Mặt đứa trẻ khinh khỉnh vô cùng khiến anh chẳng thế làm gì. Cứ thế, hai người một lớn một nhỏ nhìn nhau mãi, đến khi Sakura quây qua bên cạnh nói :

" Sasuke, anh ra ngoài đi, em cho con bú, nó mới thức dậy, chắc đói rồi "

Sasuke gật đầu, bỏ đứa trẻ trong tay mình lên nôi với sự nuối tiếc, đi ra ngoài cửa. Bên này Ume đảo mắt, thầm nghĩ thật may mắn, nãy giờ ông ta cứ nhìn vào mặt em khiến em ngại vãi ra.

Cứ thế, hai đứa trẻ lần lượt bú xong dễ dàng chìm vào giấc ngủ.

A, thế đây chính là lần thứ hai em ngủ trong đây rồi.

Bây giờ, em chính là Ume, là chủ của cuộc đời mình, em sẽ bảo vệ những người em thân quý nhất, em sẽ quyết định cuộc đời mình, không cho phép em sẽ mắc lỗi lầm như lúc trước nữa ........

19/6/2021

Klena Xiền

Bạn đang đọc Naruto / Bình sáng tác bởi KlenaXiền
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KlenaXiền
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.