Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bóng đen

Phiên bản Dịch · 1096 chữ

Đoàn người ban đầu vừa đi còn trò chuyện, cười nói vui vẻ. Nhưng bây giờ có lẽ cơn mệt đã thấm vào người, lại thêm biến cố bất ngờ ở dòng suối ban nãy đã khiến cho sự im lặng bủa vây lên bốn con người lầm lũi. Trời trong rừng rất nhanh tối, mọi người quyết định hạ lều qua đêm tại một bãi đất trống bên trong khu rừng. Vĩnh xách theo một con dao ra xung quanh phạt bớt bụi cây, cành lá, anh kiểm tra rất kỹ càng để chắc chắn rằng không còn nguy hiểm nào ở quanh. Trực được phân công căng lều, giáo sư Ninh chuẩn bị ra ít đồ ăn mang theo còn ông Sung phụ trách kiếm vài nhành cây khô đốt lửa sưởi ấm. Trời mưa nên việc kiếm củi khô rất khó khăn, ông Sung phải soi đèn pin tìm ít cây săng lẻ- một loài thân gỗ, mọc thẳng, ruột chắc, đặc và rất khô, tước ra từng mảnh là có thể đốt cháy được. Ông Sung chẻ mấy cây săng lẻ thành từng thanh mỏng, quay lại chỗ giáo sư Ninh lấy một ít mỡ hóa học rồi đốt lên, thế mà đám săng lẻ cháy như củi khô, ai cũng nhìn ông Sung bằng một ánh mắt ngưỡng mộ. Đống lửa này sẽ giúp đoàn người sưởi ấm giữa đêm trường rừng sâu lạnh buốt và hơn hết là xua đuổi thú dữ nếu chúng lảng vảng đến gần. Ngọn lửa bập bùng cháy giữa rừng sâu tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt trong màn đêm đen đặc hòa cùng tiếng côn trùng kêu rả rích khiến không gian vốn đã u tịch lại càng thêm phần ngột ngạt. Nhai miếng lương khô quắt queo trong miệng, giáo sư Ninh vừa ăn vừa đưa tay chỉ lên tấm bản đồ, Vĩnh và Trực bên cạnh chăm chú theo lời nói của thầy giáo mình.

‘’Đây, điểm đến của chúng ta là ở chỗ này. Xem ra cũng mới chỉ đi được một phần ba hành trình, địa điểm chúng ta đang ở là tọa độ...’’

‘’Ừm, xem cái la bàn nào, hình như bị hỏng rồi chăng?’’

Những tiếng xì xào bàn tán vang lên xung quanh nơi đống lửa của giáo sư Ninh cùng hai anh học trò. Cả ba người đang tiếp tục thảo luận về kế hoạch, lộ trình và những thứ cần thiết để đảm bảo an toàn cho chuyến đi phía trước. Riêng ông Sung thì đi quanh khu lều, người đàn ông gắn bó mấy chục năm trời với rừng núi như ông luôn biết cảnh giác với những thứ trong đêm tối nơi đại ngàn hun hút ngoài kia.

Sương xuống cũng là lúc cái lạnh ngự trị lên bốn con người nhỏ bé. Mà khác xa so với dưới xuôi, cái lạnh trên rừng khắc nghiệt vô cùng, từng làn hơi rét buốt một khi chạm vào được da thịt con người chẳng khác nào bị hàng trăm ngàn cây kim xuyên thấu. Từng cơn gió thi nhau thổi thốc xuống làm đám lửa tạt sang một bên, rồi lùa vào tận cổ đoàn người khiến chân tơ kẽ tóc ai nấy dựng hết cả lên.

Sau khi thảo luận xong xuôi, mọi người chia nhau ra đi ngủ. Vì ba lô của Vĩnh đã bị nước lũ cuốn trôi nên anh đành phải sang lều của Trực ngủ cùng. Cái lều nhỏ bé hai người nằm tuy có chút chật chội nhưng cũng vì thế mà tạo nên cảm giác yên tâm khi có hơi người bên cạnh giữa chốn rừng sâu.

Ông Sung vẫn đi lại quanh chỗ hạ lều một lần nữa để kiểm tra, khi chuẩn bị về lều của mình, ông giật bắn người vì nhìn thấy một bóng đen trườn trên cành cây to bên cạnh. Bóng đen đó dài ngoằng, to kềnh càng đang uốn lượn rồi sà xuống căn lều nơi Vĩnh và Trực đang ngủ. Trong màn đêm đen đặc, hai mắt của sinh vật kia đỏ ngầu như ánh lửa ma trơi, hiện lên một ánh nhìn sắc lẹm đủ để khiến tinh thần của những con mồi rơi vào hoảng loạn. Ông Sung sững sờ, một cảm giác lo sợ lần đầu tiên xuất hiện trên nét mặt của người thợ rừng dạn dày kinh nghiệm. Từng động tác di chuyển của cái bóng đen kia lừng lững thòng xuống phía dưới, đến khi bị ánh lửa soi tới thì toàn thân con vật mới hiện ra.

‘’Dậy, dậy mau…’’

Ông Sung chỉ kịp hét lên một tiếng rồi rút con dao quắm trên người nhào về phía bóng đen kia. Vĩnh và Trực bên trong giật mình, cả hai nhoài người dậy vì tiếng la của ông Sung. Bên lều bên cạnh, giáo sư Ninh cũng lồm cồm bò dậy, trông thấy cảnh trước mắt ông cũng liền điếng người:

Một con trăn đất với cái đầu to như cái nồi cơm điện và khúc thân mình chẳng khác nào cây chuối hột đang há miệng trước lều của hai đứa học trò mình. Dưới ánh lửa bập bùng, làn da của con vật bóng nhẫy, hiện ra những đường hoa văn loang lổ kéo dài toàn thân.

Giáo sư Ninh lập tức cứng người, chân tay ông nhũn hết cả lại, miệng cứ lắp bắp nói không nên lời.

Trực không hề biết nguy hiểm bên phía ngoài lều của mình, anh kéo cái phéc mơ tuya của lều xuống, vừa mời thò chân ra bên ngoài liền bị kéo cả người lên cao. Đến khi nhìn lại mình bị một con trăn lớn kéo lên, anh hét lên một tiếng kinh sợ. Chứng kiến cảnh tượng kinh khủng kia, trên khuôn mặt Vĩnh bây giờ lại càng thêm hoảng loạn. Nỗi ám ảnh về cái đầu người ngoài dòng lũ lúc chiều vẫn còn nguyên trong tâm trí, bây giờ tinh thần anh lại tiếp tục bị tra tấn bởi thứ đáng sợ trước mặt khiến anh triệt để rụng rời. Mặc dù đã được giáo sư Ninh quán triệt trước chuyến đi, nhưng Vĩnh không ngờ được chốn rừng thiêng nước độc này lại nguy hiểm trùng trùng như vậy. Từng sợi cơ trên khuôn mặt đang phản bội lại ý chí kiên cường của anh, biến tinh thần can đảm của anh thành nấm mồ chôn toàn bộ quyết tâm tìm ra được loài nấm hiếm.

Bạn đang đọc Nấm Thất Linh của Tuấn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 12nxkhiemhukhong
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.