Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đầu người ghê rợn

Phiên bản Dịch · 1119 chữ

Mặc dù đã di chuyển rất nhanh, nhưng sức con người vẫn không thể đua được cùng với dòng nước dữ. Dòng nước kinh hoàng ầm ầm quét qua con suối, kéo theo cả một mảng đất lớn đổ ập xuống đoàn người. Ông Sung nhanh nhẹn túm được vào một đoạn cây bên bờ, tay còn lại vẫn cố gắng níu lấy ba người giáo sư Ninh. Nước bùn, đất đá ập vào người khiến tất cả chật vật, Vĩnh cùng với Trực vật lộn bám được vào một hòn đá lớn, đẩy giáo sư Ninh lên trước cùng với ông Sung. Bất chợt, Vĩnh cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, anh vô thức ngoái đầu lại nhìn xuống dưới, cả người anh thoáng chốc run lên bần bật. Giữa dòng nước dữ, một cái đầu người đang nhấp nhô theo từng đợt nước ào ạt.

Cái đầu kia đã trương phình vì ngâm nước, làn da trắng bệch đan xen vào những chỗ tím bầm. Tóc và da đầu phía trên bong ra từng mảng, để lộ ra một phần sọ người trắng hếu. Trên khuôn mặt, phần sống mũi của cái đầu kinh dị kia đã đứt một nửa như bị con gì đó gặm mất. Đôi mắt lồi hẳn ra ngoài to như hai quả trứng gà, chằng chịt tơ máu cùng với dịch thể nhầy nhụa.

Đột nhiên, cái đầu người xoay lại, giương to đôi mắt lồi hướng về phía đoàn người nhìn chằm chằm. Ánh mắt hãi hùng đó cứ như thay cho lời cảnh cáo tới những kẻ phàm trần đang bước tới lãnh địa không dành cho người sống. Nỗi đe dọa ấy đến từ bên kia thế giới, như nhắc nhở tới những kẻ động lòng tham tới linh thảo của rừng, bất chấp tiến sâu vào rừng chết.

Ấy vậy nhưng lại chẳng có ai trông thấy cảnh tượng khủng khiếp ấy ngoài Vĩnh, chàng thanh niên ấy còn quá trẻ để nhận ra điều quái dị bên trong sự việc kinh hoàng vừa rồi. Cho đến khi Trực gọi, anh mới hoàn hồn trở lại.

‘’Vĩnh, Vĩnh, nặng quá, leo lên đi. Còn nhìn cái gì thế?’’

Vĩnh giật mình túm lấy tay Trực trèo lên hòn đá, hơi thở anh dồn dập cố nặn ra từng con chữ:

‘’Trực, Trực… mày có nhìn thấy… cái gì ngoài suối kia không?’’

Trực đưa mắt nhìn ra dòng nước vẫn đang cuồn cuộn đổ xuống hạ lưu, anh cau mày trả lời:

‘’Cái gì là cái gì, nước lũ chứ còn cái gì?’’

Vĩnh lắc đầu, anh định chỉ tay cho Trực thấy cái đầu người ngoài dòng lũ, nhưng khi nhìn ra thì nó đã biến mất. Vĩnh ngẩn người ra:

‘’Nó đâu mất rồi?’’

Giáo sư Ninh ở bên thấy cậu học trò của mình mặt mũi tái xanh, ông bèn lại gần hỏi:

‘’Có chuyện gì thế?’’

Giáo sư Ninh vốn là một thầy giáo, tư tưởng duy vật của ông chỉ tin vào những thứ mắt thấy tai nghe. Giờ nếu Vĩnh nói anh vừa nhìn thấy cảnh quái dị ban nãy, chắc chắn giáo sư Ninh sẽ không tin, thậm chí còn cho rằng anh nói nhảm. Nghĩ vậy, Vĩnh đành trả lời qua loa rằng mình bị hoa mắt. Duy chỉ có ông Sung là người nhận ra điểm khác lạ, trong ánh nhìn hoảng sợ của Vĩnh để lộ ra thứ gì đó bất ổn lắm, như chính Vĩnh đã nhìn thấy hình dáng của những bóng ma rừng nằm ẩn sâu dưới rừng núi đang từ từ tỉnh giấc.

Tất cả đã sang được bờ an toàn, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm vì qua được nanh vuốt của cơn lũ rừng tử thần. Ông Sung đúng không hổ danh là người con của rừng núi, cảm quan của ông vô cùng nhạy bén. Chỉ trong giây lát để ý những biểu hiện khác lạ, ông Sung đã cứu cả đoàn người thoát khỏi dòng lũ khủng khiếp ẩn mình trên con suối vốn đang ôn hòa.

Vĩnh mặc kệ cho bùn đất bám dính lên mái tóc chẻ ngôi, cơn hoảng sợ vừa rồi đã làm đầu óc anh mụ mị. Khi rờ ra sau lưng, Vĩnh liền hốt hoảng:

‘’Cái ba lô của em bị tuột, lũ cuốn đi mất rồi. Không còn ba lô thì làm sao đi rừng tiếp được đây?’’

Bên trong ba lô của mỗi người là vật dụng thiết yếu để sinh tồn trong rừng, để mất đi sẽ rất khó tiếp tục chặng đường. Trực bên cạnh ngồi xuống an ủi bạn mình:

‘’Không sao, còn người là tốt rồi. Ba lô của mày không còn thì còn có của tao, yên tâm đi.’’

Giáo sư Ninh bên cạnh gật đầu, cặp kính trên mắt ông đã bị đất đá văng vào làm vỡ một bên tròng kính. Giáo sư Ninh vẫn cố đeo lên, nhìn qua có chút khôi hài, nhưng giờ phút này đoàn người không ai có tâm trạng cười nổi. Tất cả vừa vượt qua được một thử thách, và phía trước chặng đường kia vẫn còn vô vàn những nguy hiểm đang đón đợi những con người bạo gan.

Nghỉ ngơi một lúc để lấy lại sức, đoàn thám hiểm lại tiếp tục lên đường. Tay ông Sung đi trước thoăn thoắt chặt những cành cây tán lá cản trở, vừa đi vừa nhắc mọi người cẩn thận. Những bước chân của đoàn người dẫm lên nền đất ẩm, thi thoảng tạo ra âm thanh bầy nhầy của bùn ướt tạo ra một cảm giác nhóp nhép gai người. Phía trên các ngọn cây lớn, từng đàn chim rừng thi nhau vỗ cánh phành phạch, thi thoảng lại rít lên những tiếng kêu ai oán thê lương làm cho đoàn người phía dưới thấp thỏm không yên. Bởi lẽ, thứ âm thanh đó không phải là của nơi ‘’đất lành chim đậu’’, nó như những tiếng kêu của âm hồn địa ngục gào thét vọng tới cõi dương trần, vang vang qua lại vào rừng núi như mối đe dọa chết chóc tới từ nơi không dấu chân người. Sự hùng vĩ âm u của núi rừng Khù Luông còn chứa nhiều điều bí ẩn, huyễn hoặc mà con người không nên biết tới. Nỗi tà dị, ma quái bên sâu trong khu rừng sẵn sàng lấy mạng bất cứ ai cố tình dấn bước, phạm vào rừng thiêng. Họ sẽ không thể yên ổn mà rời khỏi, phải vùi thây mình nơi đại ngàn thăm thẳm, bán linh hồn cho đất rừng nguyên sơ.

Bạn đang đọc Nấm Thất Linh của Tuấn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 12nxkhiemhukhong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.