Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cố chấp

Phiên bản Dịch · 1118 chữ

Ông Sung vừa rồi đã cầm con dao quắm chém một nhát vào thân con trăn, nhát chém đau đớn khiến con vật giận dữ quất đuôi vào người làm ông ngã sõng soài ra đất.

Ôm ngực cố gượng dậy, Ông Sung vội vàng lấy ra khẩu súng săn ngắm vào người con trăn to lớn. Một tiếng súng vang lên, con vật có vẻ như không chịu được viên đạn vừa rồi nên há to miệng, nhả chân Trực ra trước khi kịp siết chết anh. Trực rơi từ trên tán cây xuống, anh ôm chân mình đau đớn lết về phía lều. Vĩnh khẩn trương đỡ lấy bạn mình tránh ra xa, giáo sư Ninh bấy giờ mới hoàn hồn, ông nhặt lên từng khúc săng lẻ đang cháy dở ném vào con vật hung bạo.

Ông Sung tiếp tục bắn thêm một phát nữa, con trăn liền giận dữ hướng phía ông Sung lao tới. Cái miệng nó há ra hết cỡ như muốn sống mái một trận với ông già thợ rừng trước mặt. Đối mặt với bộ hàm toát ra một mùi hôi thối kinh khủng kia, ông Sung bình tĩnh cầm khẩu súng săn chĩa thẳng vào họng con vật.

‘’Đoàng!’’

Con trăn chỉ còn cách ông Sung khoảng ba bước chân liền rơi bịch xuống đất. Viên đạn từ khẩu súng săn của ông bắn xuyên vào họng, thủng qua cả lớp da phía sau con trăn để lại một lỗ lớn đang rỉ máu ròng ròng. Đôi mắt của nó vẫn trừng lên, nhãn cầu căng ra nhìn vào những kẻ may mắn vừa thoát khỏi lưỡi hái tử thần. Xác con vật nằm chỏng trơ dưới mặt đất, nhơ nhớp xung quanh toàn máu là máu.

Phút giây hãi hùng trôi qua, ông Sung từ từ tiến lại con trăn để xác nhận nó đã chết hẳn hay chưa. Giáo sư Ninh và Vĩnh lúc này cuống cuồng lại chỗ Trực kiểm tra vết thương của anh. Cú táp vừa rồi khiến anh đau đến chết đi sống lại, hai cái răng nanh của con trăn đất ngập sâu vào bắp chân trái kéo toạc da, lộ hẳn cả bó cơ bên trong. Tồi tệ hơn, có vẻ như cái chân này của Trực đã gãy sau cú ngã vừa rồi. Hai hàng nước mắt chàng thanh niên trẻ bất chợt rơi xuống, một phần vì đau đớn do vết thương, phần anh sẽ là gánh nặng trên chặng đường sắp tới của đoàn người.

Ông Sung nhìn quang cảnh xung quanh mà trong lòng dậy lên một cảm giác bất an. Lần này may mắn không có ai phải bỏ mạng, nhưng có ai chắc chắn được lần sau Thần Rừng sẽ tha cho những con người liều lĩnh. Ông Sung đột nhiên rơi vào trầm ngâm, thiết nghĩ nếu không vì khoản tiền chạy chữa cho người con bệnh tật nằm trên bệnh viện tỉnh, ông cũng chẳng dám nhận lời làm người dẫn đường cho chuyến đi hung hiểm này. Nhưng tiền ông đã nhận, dưới sự ủy thác của giáo sư Ninh, ông bắt buộc phải hoàn thành trách nhiệm của mình đưa đoàn ba người này vào đúng nơi họ cần.

Nhìn chàng trai trẻ đang đau đớn trước mặt mình, ông Sung nuốt nước bọt xuống, ôn tồn bảo:

‘’Giáo sư, với tình hình này tôi e là không ổn. Phía rừng sắp tới là một nơi hoang vu hẻo lánh, chưa từng có ai lui tới, chắc chắn những vẫn còn những nguy hiểm gấp nhiều lần như thế này. Tôi đề nghị chúng ta hãy quay về yêu cầu thêm nhân lực và vật tư để tiếp tục.’’

Giáo sư Ninh quay lại nhìn ông Sung với ánh mắt khó lường. Trên khuôn mặt của vị giáo sư đáng kính bỗng hiện ra nét cau có:

‘’Bác Sung, bác nói thế là thế nào. Chúng ta mất bao nhiêu thời gian công sức mới tới được đây, giờ bỏ giữa chừng sao. Chưa kể, đây là chuyến đi mang tính bí mật, càng ít người biết càng tốt. Bác là người thật thà, bác không thể hiểu hết được lòng dạ của những kẻ có dã tâm chiếm lấy những cây nấm cuối cùng đó. Một khi chúng có được, chúng sẽ tuồn ra ngoài chợ đen như một món hàng hoặc độc chiếm làm của riêng phục vụ cho nhiều mục đích xấu. Còn tôi, với tư cách là một giáo sư xin khẳng định, chuyến đi này nếu thành công sẽ mang một ý nghĩa lịch sử trong ngành y khoa. Bác có biết hằng năm bao nhiêu người phải bỏ mạng vì ung thư không, việc chúng ta làm rõ ràng là đang cứu tính mạng của rất nhiều người, có thể là cả con trai bác nữa đấy. Giờ chỉ vì chút khó khăn như thế này mà bác bỏ cuộc sao?’’

Lời lẽ của giáo sư Ninh hết sức thuyết phục làm ông Sung lặng người. Ông nhìn ra phía trời đen đặc ngoài kia than thở:

‘’Vậy… nếu không thành công thì sao?’’

Nhận ra được tư tưởng đối nghịch bên trong câu nói của người thợ rừng, giáo sư Ninh đẩy cặp kính vỡ của mình lên, để lộ ra một bộ mặt hoàn toàn khác. Không còn vẻ hiền từ như trước, trong ánh mắt của giáo sư Ninh bấy giờ chỉ lóe ra tham vọng điên rồ.

‘’Sao bác cứ mở mồm ra là nói rủi vậy. Mà bác Sung này, bác nên nhớ ca phẫu thuật sắp tới của con trai bác khá tốn kém đấy, tôi không chắc với khoản tiền hôm nọ đưa cho bác có đủ hay không nữa cơ. Còn nữa, chẳng lẽ bác muốn con mình quanh năm suốt tháng cứ hết hóa trị lại xạ trị à? Thằng bé cần được chữa khỏi, và bác, bác đang gánh vác trên vai trách nhiệm đó đấy.’’

Nhắc đến đứa con trai làm ông Sung nghẹn lòng. Trong đầu người thợ rừng già bỗng nhiên gợi lại bao nhiêu hình ảnh về cậu thanh niên gầy gò đau ốm. Vợ ông mất sớm bỏ lại ông giữa núi rừng với đứa con trai bệnh tật, thiết nghĩ nếu không vì con, có lẽ ông cũng đã tìm đường để sang thế giới bên kia đoàn tụ với vợ mình. Con trai ông là hy vọng duy nhất giúp ông tồn tại trên cõi đời này, nếu nó mất đi, ông chẳng còn cách nào đối diện với vong linh người vợ quá cố của mình nữa.

Bạn đang đọc Nấm Thất Linh của Tuấn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 12nxkhiemhukhong
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.