Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 8

Tiểu thuyết gốc · 1724 chữ

Chẳng để đám nhỏ đợi lâu, ngay sáng ngày hôm sau, Thanh Bình đã lên chuyến xe sớm nhất để trở về làng chài để hoàn tất một số giấy tờ để giúp bọn trẻ có thể đến lớp ngay trong tháng sau.

Trở về lần này, làng chài dưới chân núi Bình Sơn đã thay đổi nhiều so với cái lần Thanh Bình rời khỏi. Bùn đất đã phần nào được dọn dẹp, đường xá cũng được khơi thông để bà con có thể dễ dàng đi lại. Chỉ còn khu vực nhà của Thanh Bình là vẫn như vậy, vì nhà của anh đã bị hàng cây cổ thụ phía trước làm cho hư hại hoàn toàn rồi.

“Thanh Bình, về rồi đó à. Trưởng làng tìm mày mấy tuần nay, mày đi đâu vậy?”

“Cháu lên nhà của họ hàng trên thành phố sống một thời gian. Các bạn vẫn ổn chứ ạ?”

Đi tới đâu, Thanh Bình cũng chào hỏi, hỏi thăm tình hình của những người dân sống ở làng chài này, dù cho đã rời đi, nhưng tình cảm mà Thanh Bình dành cho nơi này vẫn là rất lớn. Dạo bước trên con đường làng, dù vẫn có những nỗi buồn, những sự mất mát nhưng đâu đó vẫn có những tiếng cười, những tiếng hỏi thăm, xa xa còn có những tốp thanh niên đang giúp đỡ người già yếu dựng lại căn nhà của họ.

Sông Thanh cũng đã trở về với sự yên ả vốn có của mình, không gầm gừ, không mạnh mẽ như trước nữa, thay vào đó là sự bình yên. Người dân làng chài cũng đã bắt đầu khơi thông dòng chảy con sông Thanh để rồi một thời gian nữa cá tôm sẽ lại đầy ắp trên con sông này.

Thanh Bình trở về căn nhà của mình, căn nhà bây giờ không còn là gì nữa. Bùn đất thì đầy cả trong lẫn ngoài căn nhà, rêu thì bám đầy tường, trông chẳng khác nào một căn nhà bỏ hoang cả. Dạo một vòng quanh căn nhà cũ của mình, Thanh Bình chỉ còn thấy được một số đồ vật là còn nguyên vẹn, còn lại tất cả đều đã hư hỏng hoàn toàn. Điều khiến anh tiếc nuối nhất đó chính bức ảnh đầu tiên của Thanh Bình cùng đám nhỏ trong nhà cũng đã không còn nguyên vẹn và hư hỏng.

Bước ra ngoài sân, đảo mắt nhìn xung quanh, anh bất chợt nhìn thấy một khoảng không rộng lớn bên trái căn nhà, nơi mà trước đó dãy trọ cũ của đám nhỏ vẫn sừng sững ở đó.

“Vậy cậu bé kia đâu rồi nhỉ? Không biết cậu bé ấy có an toàn không nữa?”

Rời khỏi nhà, Thanh Bình tiến đến nhà của trưởng làng xem ông ấy tìm mình là để làm gì. Nhà trưởng làng tuy nằm ở trên cao nhưng vì gần núi nên đất đá sạc lở cũng đã vùi lấp đi phần nào căn nhà kiên cố ấy của trưởng làng.

“Chú Tư, chú tìm cháu có gì không?”

Chú Tư - trưởng làng, đứng chống gậy trên cái gò đất cao, miệng không ngừng đốc thúc đám thợ làm việc, tay chú thì quơ ngang quơ dọc liên hồi. Trông thấy Thanh Bình, chú Tư niềm nở như chào mừng đứa cháu trong nhà lâu ngày mới gặp lại.

“Ui thằng nhóc này, mày trốn đi đâu đấy, sao không nói tao lấy một tiếng, làm tao lo lắng cho mày.”

“Dạ, con lên thành phố sống cùng họ hàng, trông chú Tư vẫn còn khỏe chán, đứng đây đốc thúc anh em nữa.”

“Khỏe gì đâu mày, đám trẻ tụi bây đi hết, tao còn sức thì còn phụ giúp bà con thôi.”

“Nhưng mà chú tìm cháu có việc gì không chú?”

“Tí nữa thì quên, con bé Thu trên huyện vừa ghé, nó bảo mày sắp xếp thời gian lên huyện nhận tiền hỗ trợ, trông cũng được bộn tiền đó. Còn nữa, nhà mày có nuôi mấy đứa nhỏ đúng không, lên huyện gặp con Thu nó giúp làm hồ sơ xin trợ cấp.”

Nghe thấy tin đó, Thanh Bình vui như mở cờ trong bụng, mặc dù số tiền được hưởng là từ căn nhà mà ba mẹ đã để lại cho anh nhưng với số tiền đó anh có thể lo được tiền học phí cho đám nhỏ trong một thời gian mà không cần phải lo lắng điều gì.

“Mà này, mày có quen cái thằng hàng xóm của mày không, cái thằng mà có cái dãy trọ ấy.” - chuẩn bị quay đi, Thanh Bình bị chú Tư kéo lại hỏi chuyện.

“Dạ, cũng biết chút ít nhưng không thân lắm. Mà sao vậy chú Tư.”

“Thằng đó tiếc của, nước tới vẫn cố bám trụ lấy cái nhà nó, đất đá sạt lỡ nên cuốn theo nó cùng căn nhà đi rồi. Chỉ tội cho thằng nhỏ.”

“Thằng nhỏ thì sao chú Tư, nó ổn chứ?”

Thanh Bình có vẻ như hốt hoảng khi chú Tư nhắc đến Hoàng Minh cùng với đó là tình trạng của căn nhà hàng xóm. Sự lo lắng ấy khiến Thanh Bình càng nôn nóng muốn chú Tư nói về tung tích của Hoàng Minh hơn.

“Thằng nhóc đó được con Thu dẫn lên trên huyện hôm trước rồi, chắc hiện tại đang ở trên công an huyện đấy. Mày quen ai là người nhà nó thì bảo người ta tới nhận nó đi chứ ở vậy cũng tội nó.”

“Dạ, con cảm ơn chú, để con lên công an huyện thử xem sao. Con chào chú.”

Nói xong, Thanh Bình ba chân bốn cẳng, đón chuyến xe buýt lên thẳng trên huyện để mong tìm được thông tin của Hoàng Minh. Lên tới nơi, anh quên mất tìm gặp chị Thu để nhận tiền hỗ trợ mà chạy một mạch đến công an huyện.

“Đồng chí cho tôi hỏi, ở đây có ai tên là Hoàng Minh không vậy, đồng chí?”

“Xin hỏi anh là gì của Hoàng Minh?”

“Tôi là chú của nó, tôi mới nghe chú Tư trên Bình Sơn nói rằng chị Thu bên huyện đưa nó đến đây.”

Sự hốt hoảng thể hiện rõ trên khuôn mặt của Thanh Bình, mặc dù suốt từng ấy năm không qua lại nhưng Hoàng Minh cũng đã tạo ấn tượng cho anh trong lần đầu tiên mà cả hai gặp nhau. Hiểu rõ một cậu bé như Hoàng Minh, trải qua việc mất nhà, mất cửa lại khiến cho Thanh Bình có chút đồng cảm.

Và suốt dọc đường đi từ làng chài xuống huyện, Thanh Bình đã có một quyết định táo bạo và có chút cảm tính, đó là sẽ nhận nuôi thêm Hoàng Minh nếu như cậu bé ấy chịu đi theo mình.

Hoàng Minh được các anh công an huyện bố trí cho căn phòng nhỏ ở trên tầng ba để là nơi ở tạm thời. Thằng bé trông xơ xác, rụt rè và ngồi một góc ở trong căn phòng đó.

“Từ lúc chị Thu đưa nó đến đây, nó đã như vậy rồi. Tôi nghe nói là do gặp phải biến cố gia đình. Trông mà thấy tội. Cũng may có anh ở đây, chúng tôi cũng đỡ lo phần nào.”

Thanh Bình tiến gần lại chỗ Hoàng Minh đang ngồi. Cậu bé vừa trông thấy Thanh Bình thì nước mắt trào ra, cậu ôm chằm lấy Thanh Bình mà òa khóc, những giọt nước mắt ây như đã kìm nén từ lâu, những giọt nước mắt để giải tỏa, qua đó cũng chứng minh rằng, tuy không gặp nhau thường xuyên nhưng dường như Hoàng Minh cảm nhận được rằng Thanh Bình là một nơi đáng để cậu bé ấy tin tưởng và nương tựa.

Thanh Bình hỏi thăm về tình hình của cậu nhưng đáp lại là tiếng khóc mỗi lúc một lớn hơn mà chẳng thấy cậu bé nói gì. Nghe thấy tiếng khóc thậm chí các anh công an ở dưới lầu cũng nháo nhào chạy lên xe xảy ra chuyện gì.

Nhưng khi hỏi đến việc có muốn lên thành phố sống với Thanh Bình hay không thì nụ cười đã xuất hiện trên khuôn mặt của Hoàng Minh, cậu gật đầu liên hồi và ôm chằm lấy Thanh Bình một cách sung sướng.

Và thế là, một thành viên mới sẽ được “kết nạp” vào gia đình nhỏ của Thanh Bình và cũng từ bây giờ, gánh nặng trên vai của Thanh Bình cũng sẽ nặng hơn nhưng anh vẫn cảm thấy đó là điều mà mình nên làm, vì lúc này Hoàng Minh cần lắm là một mái ấm gia đình đúng nghĩa.

Trên chuyến xe lên thành phố, Hoàng Minh ngủ thiếp đi trong vòng tay của Thanh Bình, giấy tờ cũng đã xong, tiền hỗ trợ cũng đã lấy. Từ bây giờ, mấy đứa nhỏ nhà Thanh Bình sẽ không còn phải lo không được đi học nữa rồi.

“Hoàng Minh, cháu nhìn xem.”

Chuyến xe vừa tới thành phố cũng là lúc phố xá đã bắt đầu lên đèn, tuy mang tiếng là “con nhà giàu” trong đám nhóc làng chài nhưng Hoàng Minh lần đầu tiên trông thấy cảnh tượng lỗng lẫy này.

Và cũng y như những đứa trẻ nhà Thanh Bình, cậu bé há hốc mồm khi trông thấy những cảnh tượng trước mắt. Không còn là một cậu bé rụt rè như lúc chiều nữa, mà đổi lại giờ đây là một cậu bé Hoàng Minh vui tươi, nhí nhảnh.

Về đến trước cửa nhà, Hoàng Minh có chút rụt rè vì dù sao trong lòng cậu bé có một sự lo lắng vì đây là một nơi hoàn toàn xa lạ với cậu, chỉ có mỗi An Nhiên là người mà cậu biết ở trong căn nhà này.

“Không sao đâu Hoàng Minh, chúng ta vào nhà thôi. Trời cũng đã lạnh rồi.”

Trước sự cổ vũ của Thanh Bình, Hoàng Mình lấy lại sự bình tĩnh, đẩy cửa và bước vào một nơi hoàn toàn mới để bắt đầu một cuộc sống mới cùng với những người thân mới của mình.

Bạn đang đọc Năm Đứa Trẻ sáng tác bởi huynhu1007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.