Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 9

Tiểu thuyết gốc · 1712 chữ

Nhưng khác với sự chào đón của Thanh Bình và sự háo hức của Hoàng Minh thì sự lạnh nhạt, có chút khó hiểu là thái độ mà những đứa trẻ trong nhà dành cho cả hai. Vì dù sao, bố của Hoàng Minh đã đuổi họ ra khỏi nhà một cách tàn nhẫn và nếu không có Thanh Bình chìa tay ra giúp đỡ thì chắc không biết giờ này số phận của những đứa trẻ này sẽ ra sao.

Bản thân Thanh Bình thừa hiểu vấn đề và viễn cảnh này có thể sẽ xảy ra nếu như cậu bé Hoàng Minh xuất hiện ở bên trong căn nhà nhưng anh cũng khá bất ngờ trước thái độ của tât cả dành cho sự xuất hiện của Hoàng Minh.

Người có lỗi ở trong chuyện này là bố của Hoàng Minh - chủ nhà trọ kia nhưng bây giờ chính cậu lại là người phải nhận sự “trừng phạt”, đối với Hoàng Minh, đó rõ ràng là điều mà cậu không hề mong muốn và thật sự không công bằng với cậu nhóc vừa mất đi người thân.

Chẳng ai chào đón, vừa trông thấy Hoàng Minh, tất cả đều bỏ về phòng của mình mà chẳng để ý gì đến cậu bé. Điều đó khiến cậu có chút tủi thân. Nhưng Thanh Bình đã vỗ vai và dìu cậu vào trong nhà.

“Chắc chúng nó còn giận chuyện bố cháu đã đuổi tụi nó ra khỏi nhà lần trước. Không sao đâu, cứ để đấy chú từ từ giải thích cho bọn chúng hiểu. Tối nay cháu cứ ở đây ngủ với chú, vào trong thay đồ, tắm rửa xíu đi rồi lát ăn tối với chú. Chú ra ngoài mua ít đồ cho cháu.”

Thanh Bình rời đi, các cánh cửa trong nhà đồng loạt mở tung ra. Đám nhỏ lúc này bắt đầu dành cho Hoàng Minh những ánh mắt khó chịu.

“Cậu không nên ở đây. Lúc trước bố cậu đã làm gì với tụi mình. Cậu còn có thể sống ở đây được hay sao.” - bất ngờ đứa ít nói như An Nhiên lại chính là đứa đầu tiên lên tiếng.

Càng bất ngờ hơn khi chính An Nhiên là đứa nhờ Thanh Bình thăm dò giúp nó về tình hình của Hoàng Minh trong chuyến trở lại làng chài nhưng bây giờ chính nó là người đầu tiên lên tiếng về sự có mặt của Hoàng Minh.

Cả Thiên Ý và Thanh Dương tuy cũng có sự khó chịu khi Hoàng Minh có mặt ở đây nhưng chỉ đứng đó và nhìn chứ không hề lên tiếng. Nhưng từ những ánh mắt ấy, cậu bé Hoàng Minh biết rằng mình không nên ở đây.

“Em xin lỗi vì sự có mặt của em trong nhà ngày hôm nay. Tạm biệt mọi người. Em đi đây ạ.”

Vừa nói xong, Hoàng Minh vội xách balo của mình lên rồi rời khỏi nhà. Bây giờ cũng đã 10h hơn, một cậu bé như Hoàng Minh giữa thành phố rộng lớn như thế này sẽ đi về đâu, biết sống ở đâu.

Hoàng Minh vừa rời đi được một lúc thì Thanh Bình trở về, trên tay là chăn, là gối và những vật dụng cá nhân dành cho Hoàng Minh, nhưng khi quay trở về đến nhà, đối mặt với anh là những khuôn mặt với những sắc thái khác nhau.

An Nhiên là vẻ mặt lạnh lùng, ít nói như thường lệ, Thiên Ý và Thanh Dương thì nét mặt có chút giận nhưng vẫn có gì đó lo lắng. Gia Nghi thì lại khác, khuôn mặt tỏ ra lo lắng, cô bé đứng ngồi không yên, đi qua đi lại bên trong căn nhà.

“Mấy đứa sao lại ra ngoài đây hết vậy? Hoàng Minh đâu? Hoàng Minh.”

Thanh Bình tay xách túi đồ dùng cá nhân đi xung quanh nhà và gọi tên Hoàng Minh nhưng chẳng nhận được hồi đáp. Gia Nghi vội chạy đến nói với Thanh Bình về sự bỏ đi của Hoàng Minh.

“Ba Thanh Bình, anh ấy vừa rời đi tức thì. Anh ấy bảo anh ấy không nên ở đây và sau đó xách balo rời đi.”

“Cái gì? Tại sao lại bỏ đi? Có đứa nào nói cho chú biết chuyện gì đã xảy ra ở đây không?”

Thanh Bình bắt đầu tức giận, anh biết chắc chắn trong lúc mình rời đi sẽ có chuyện xảy ra giữa đám nhỏ trong nhà với Hoàng Minh nên anh đi vội rồi về cũng nhanh nhưng vẫn có chuyện xảy ra.

Nhưng trái với sự nóng ruột và có phần tức giận của Thanh Bình, đám nhỏ vẫn ngồi im re, không đứa nào chịu lên tiếng. Điều đó càng làm Thanh Bình thêm bực bội và tức giận.

“Mấy đứa có biết thằng bé Hoàng Minh ấy, lúc chú gặp nó, trông nó như thế nào hay không?”

Thanh Bình bắt đầu giải thích cho mấy đứa trong nhà biết về hoàn cảnh của Hoàng Minh trong sự khó chịu và lo lắng cho Hoàng Minh.

“Lúc chú tìm thấy thằng bé, thằng bé còn khổ hơn các cháu lúc rời khỏi nhà của nó lúc trước, vừa thấy chú nó đã chạy đến ôm chằm lấy chú mà khóc. Mặt mũi thì lắm lem bùn đất, tay chân thì co rúm lại vì lạnh. Nhà cửa thì không con, nó còn mất cả cha và mất cả căn nhà đó. Và các cháu nên nhớ một điều, cái ngày mà các cháu rời khỏi nhà của nó, chính nó đã là người vừa giúp chú nhặt từng bộ đồ của Gia Nghi, của Thanh Dương vừa lo sợ bố của nó sẽ phát hiện ra nó giúp các cháu mà sẽ đánh nó. Bây giờ chính các cháu là người đuổi nó ra ngoài. Nó sẽ đi đâu trong thời tiết này bây giờ.”

Thanh Bình nói xong thì rời đi để tìm Hoàng Minh. Đám nhỏ từ trước đến giờ vẫn chưa biết đến chuyện mà Thanh Bình vừa kể, càng không biết cuộc sống của Hoàng Minh sau đó như thế nào nên bắt đầu hối hận về những điều mà tụi nó đã làm với Hoàng Minh.

“Mấy đứa ở nhà, chị với Thanh Dương ra ngoài tìm phụ chú Thanh Bình. Gia Nghi nhớ nghe lời An Nhiên đó có biết chưa.”

Thiên Ý và Thanh Dương cũng rời đi ngay sau đó. Thanh Dương không quên mang theo chiếc áo lạnh để đắp cho Hoàng Minh vì trời đang càng lúc càng lạnh mà Hoàng Minh thì lúc đi chỉ mặc mỗi chiếc áo cộc tay mà thôi.

Gần 1 tiếng tìm kiếm, cả ba chẳng tìm thấy bất kì tung tích gì của Hoàng Minh, trời thì bắt đầu đổ mưa nhẹ, cái cảm giác se se lạnh ấy khiến người lớn như Thanh Bình còn cảm thấy lạnh, huống hồ chi là một cậu bé như Hoàng Minh.

Thanh Bình đi tìm vài vòng trong khu, từ quán net đến siêu thị, thậm chí đến những ngóc ngách mà bình thường có người vô gia cư ở đó Thanh Bình cũng đã tìm qua nhưng tất cả đều không có tung tích gì của Hoàng Minh. Cả Thiên Ý và Thanh Dương cũng chẳng tìm ra Hoàng Minh.

Lúc cả ba tập trung lại trước siêu thị gần nhà thì bất ngờ chuông điện thoại của Thanh Bình vang lên, đầu dây bên kia là Hoài Thương.

“Hoài Thương, chị gọi tôi có chuyện gì không?”

“Cậu có quen cậu bé tên Hoàng Minh hay không? Nó là gì của cậu vậy?”

Từ đầu dây bên kia, Hoài Thương nhắc đến Hoàng Minh vì cậu bé bây giờ đang ở cùng cô trong tiệm ăn khuya ở cuối xóm.

“Tôi có quen. Nó đang ở đâu vậy chị? Giờ tôi sang đó đón nó về.”

“Nó đang ăn mì ở quán mì cuối xóm cùng với tôi, cậu mau qua đây đi.”

Cúp điện thoại xong, Thanh Bình cùng với Thiên Ý và Thanh Dương đi về phía quán mì cuối xóm. Đừng từ ngoài cửa nhìn vào, anh thấy thằng bé Hoàng Minh ăn một cách say sưa, dường như đã đói lắm rồi.

“Thằng nhóc kia, có biết chú lo lắng thế nào cho cháu hay không? Trước khi chú rời đi, chú đã dặn cháu như thế nào?”

Thanh Bình đi vào quán, chưa gì đã quát vào mặt Hoàng Minh rồi ôm chầm lấy cậu bé. Hoàng Minh vừa trông thấy Thanh Bình đã ôm chầm lấy Thanh Bình mà khóc nức nở, chắc chuyện ở nhà đã khiến nó uất ức nhiều lắm. Nhưng khi vừa thấy Thiên Ý và Thanh Dương cũng có mặt lại khiến nó co rúm lại và cúi mặt xuống bàn, không dám nhìn cả hai.

“Không sao đâu, bọn nó đến đón cháu về. Thanh Dương nó còn mang theo áo khoác cho cháu nữa kìa. Ăn hết tô mì đi rồi mấy chú cháu cùng về.”

Thanh Dương khoác chiếc áo lạnh lên người của Hoàng Minh, cả hai nhận thấy được những điều mà mình đã vô tình gây ra cho cậu bé khiến cậu cảm thấy uất ức nhiều như thế nào.

“Thanh Bình, đây là ai vậy? Lúc nãy tôi về, thấy nó đứng khóc nức nở ở dưới cửa nhà sau đó hỏi như thế nào nó cũng không nói gì, chỉ nói cậu là chú của nó.”

“Nó là đứa thứ 5 tôi nhận nuôi từ làng chài, lúc sáng về mới phát hiện ra nó. Tính là sáng mai sẽ dẫn nó xuống ra mắt mọi người nhưng vì có chút hiểu lầm trước đây với đám nhỏ trong nhà nên mới thành ra cớ sự này.”

Có thể nói rằng giờ đây, Hoàng Minh đã chính thức trở thành một thành viên trong nhà, mọi hiểu lầm với cậu bé cũng chính vì những lời giải thích lúc nãy của Thanh Bình mà tan biến. Từ bây giờ, Hoàng Minh sẽ sống một cách vui vẻ trong căn nhà này.

Bạn đang đọc Năm Đứa Trẻ sáng tác bởi huynhu1007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.