Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 7

Tiểu thuyết gốc · 1761 chữ

“Sáng nay chú ra ngoài tìm việc làm, mấy đứa trông nhà cho cẩn thận nhé, nhớ đừng gây ồn ào để chú Quốc nhà bên cạnh nghỉ ngơi.”

Thanh Bình thức dậy từ sáng sớm, cặm cụi trong bếp từ lúc đó cho đến giờ để nấu bữa sáng cho mấy đứa nhỏ trong nhà. Nhà cửa thì vẫn còn bề bộn, nên cả đám nhỏ chỉ có thể ngồi ăn ngay trên chỗ nằm của Thanh Bình mà thôi.

Cái bàn nhỏ được dọn ra, từng tô cháo nóng hổi được Thanh Bình xếp ngay ngắn trên bàn. Còn về phần Thanh Bình, tranh thủ thời gian này Thiên Ý chưa tập trung quá nhiều vào việc ôn thi, cả Thanh Dương lẫn An Nhiên vẫn chưa cần đến trường, Thanh Bình xách chiếc nhỏ lên trên vai rồi ra đường tìm việc làm.

Suốt cả ngày hôm đó, Thanh Bình rong ruổi trên các con đường lớn nhỏ ở trong thành phố, cứ chỗ nào dán bảng tuyển người là anh liền vào để tìm kiếm cơ hội cho bản thân mình.

Nhưng với một thanh niên lớn lên ở một nơi hẻo lảnh, có thể nói là vùng sâu vùng xa và không được ăn học tử tế thì việc không ai muốn nhận anh là điều anh đã dự đoán được từ lâu. Và mới chỉ chân ướt chân ráo đến thành phố này, Thanh Bình đã bị dội một gáo nước lạnh.

Nhưng chưa từng có thứ gì làm khó được anh, nghĩ đến những đứa trẻ trong nhà, anh lại càng có thêm động lực để tiếp tục tìm kiếm cơ hội của mình ở thành phố sầm uât và nhộn nhịp này.

Ngồi trong công viên trước mặt một tòa nhà chọc trời, Thanh Bình ngẩng đầu nhìn tòa nhà hùng vĩ ấy mà lòng thầm tự nhủ với bản thân rằng một ngày nào đó sẽ cố gắng để được vào làm bên trong tòa nhà ấy. Bây giờ, anh có thể ăn bánh bao thay cơm trưa nhưng rồi sẽ có một ngày, anh sẽ cùng đám nhỏ nhà anh ăn một bữa thật linh đình bên trong một nhà hàng sang trọng.

Nghĩ tới đó thôi, trong lòng Thanh Bình bắt đầu hiện lên những suy nghĩ tích cực về những khó khăn bủa vây mình sắp tới, hơn ai hết chính anh là người hiểu rõ nhất những gì đang diễn ra xung quanh mình, anh không cho phép mình gục ngã một cách dễ dàng.

Ăn xong chiếc bánh bao, uống một ngụm nước, Thanh Bình đứng dậy, vươn vai lấy lại tinh thần, tiếp tục đi tìm kiếm cơ hội của bản thân mình trong cái thành phố rộng lớn này.

Và để đáp lại sự cố gắng của Thanh Bình, đến cuối ngày, anh được nhận vào làm trong một garage xe oto khá lớn của thành phố. Garage nằm cách không xa chỗ ở của Thanh Bình cho lắm nên đi làm anh cũng sẽ tiết kiệm được một khoản tiền từ việc đi bộ đi làm.

Những ngày sau đó, nhờ trước đây cũng có một chút kinh nghiệm sửa những chiếc xe công nông, xe bán tải ra vào làng chài nên không mất quá nhiều thời gian, Thanh Bình đã làm quen được với công việc ở trong garage xe.

Với tính tình vui vẻ, niềm nở và hay trò chuyện cùng khách hàng trong quá trình sửa xe nên chưa mất bao nhiêu thời gian, Thanh Bình đã chiếm được tình cảm của chủ Garage và một số khách hàng thân thiết, anh em trong Garage cũng vì vậy mà có cảm tình với chàng trai này.

“Mấy đứa, xem chú mang gì về cho mấy đứa nè.”

Trở về căn nhà của mình sau một ngày làm việc vất vả. Hôm nay cũng là lần đầu tiên Thanh Bình được nhận lương sau 2 tuần làm việc. Số tiến ấy tuy không nhiều nhưng lại mang đến niềm vui dành cho Thanh Bình và cả nhà.

Trên tay Thanh Bình là một bọc thịt heo được anh mua ở siêu thị gần nhà cùng với rau xanh và trái cây. Tối nay Thanh Bình muốn ăn mừng cùng đám nhỏ nhà mình vì tháng lương đầu tiên anh được nhận.

“Thanh Dương, cháu chạy sang nhà ông Quốc mới ông cùng các cô chú lát nữa sang nhà mình ăn tối nhé.”

“Chà, hôm nay chú Bình chơi lớn thế. Chắc lương nhận cũng kha khá lắm chú nhỉ?”

“Cái thằng này, mau đi đi, chứ để nhà ông ăn tối đấy.”

Thanh Bình vừa làm bếp vừa tỏ ra hứng khởi. Không hứng khởi sao được khi mà nhờ có khoản tiền này, cuộc sống trong những khoảng thời gian tiếp theo sẽ tốt dần lên cùng với sự cố gắng của Thanh Bình và những đứa nhỏ.

Cả Thiên Ý và An Nhiên đều nhận ra niềm vui hiện rõ lên trên khuôn mặt của Thanh Bình, đã lâu rồi cả hai không thấy nụ cười xuất hiện trên gương mặt người chú của mình.

“Mà chú ơi, chú có tin tức gì về cậu bạn hàng xóm của mình không chú. Con trai lão chú trọ ấy?” - An Nhiên đang nhặt rau ở ngoài, chợt cô bé nhớ đến người bạn cùng lớp của mình - Hoàng Minh đang như thế nào sao cơn lũ.

“Cháu nói cậu bé nào? À chú nhớ rồi, thằng nhóc tên Hoàng Minh đúng không? Cháu yên tâm, giữa tháng chú về lại làng chài để chuẩn bị giấy tờ cho mấy đứa đi học trên này sẽ hỏi thăm giúp cháu nhé.”

An Nhiên mặc dù là cô bé ít nói, có phần sống lạnh lùng nhưng sâu bên trong luôn quan tâm đến những người khác, ở tình huống này là Hoàng Minh. Trong những đứa trẻ mà Thanh Bình nhận nuôi, An Nhiên luôn là đứa ít nói, ít chia sẻ về quá khứ của mình, dường như cô bé trải qua quãng thời gian tuổi thơ khó khăn nên mới trở nên như vậy.

Thanh Bình thì hiểu rõ trạng thái của An Nhiên nhưng anh không thể nào “xâm nhập” vào quá khứ của cô bé để tháo gỡ và giúp cô bé gần gũi hơn với những người xung quanh. Hiện tại, anh chỉ biết bao bọc, chở che và cố gắng nói chuyện thường xuyên với cô bé mà thôi.

Nhưng đó là câu chuyện của tương lai, còn ở hiện tại, một cô bé lạnh lùng như An Nhiên cũng nở nụ cười trong lúc chuẩn bị ăn tối thì đủ để thấy không khí hiện tại của căn nhà là tích cực như thế nào.

Kể cả gia đình chú Quốc và cả Hoài Thương cũng hòa chung vào niềm vui ấy cùng cả nhà Thanh Bình. Bữa tối diễn ra trong tiếng cười, họ cùng nhau những từng miếng thịt, cuốn cho nhau và cùng nhau kể những chuyện cả trong quá khứ lẫn hiện tại.

“Thanh Bình, cậu tính làm sao với việc học của mấy đứa nhỏ sắp tới.”

Vừa rửa chén ở phía bên trong, Hoài Thương nói khẽ vào tai của Thanh Bình. Và đó cũng đang là điều nan giải mà Thanh Bình vẫn chưa thế tìm ra câu trả lời được vì dù sao từ một nơi khác đến, không có hộ khẩu ở đây thì làm sao kiếm được trường tử tế cho tụi nhỏ được.

Như Thiên Ý thì không phải lo lắm, con bé đã sớm nộp đơn vào Đại học và chờ để ngày là sẽ tham gia kì thi. Còn ba đứa còn lại, đứa lớp 3, đứa lớp 8 và đứa năm nay sẽ vào lớp 10, không có hộ khẩu ở đây, bọn chúng chẳng thể nào học hành ở thành phố như bao đứa trẻ khác được.

Thanh Bình cũng đã cố gắng hỏi thăm từ những đồng nghiệp và chủ Garage xe nhưng tất cả đều lắc đầu vì trường hợp của anh quá khó để đưa bọn nhỏ đến trường.

“Chưa, tôi vẫn đang kiếm cách. Chưa biết như thế nào cả.” - Thanh Bình gục đầu xuống, giọng nói của cậu khiến Hoài Thương cảm nhận được chút buồn bã.

“Vậy tối báo cho cậu một tin vui nhé. Vấn đề chuyện học của mấy đứa nhỏ cứ để tôi lo. Trường của tôi có những suất học dành cho những học sinh có hoàn cảnh khó khăn có thể vào trường tôi học.”

Những điều mà Hoài Thương đang nói như một sự giải tỏa đối với Thanh Bình, những nút thắt trong lòng anh về chuyện học tấp của đám nhỏ như được gỡ dần dần.

“Vậy tôi phải làm sao để nhận được những suất đó. Chị nói tôi biết đi.”

“Tháng sau trường sẽ bắt đầu tiếp nhận đơn xin những suất đó, cậu phải về làng chài một chuyến chuẩn bị giấy tờ rồi đưa tôi, tôi sẽ giúp cậu nộp đơn cho mấy đứa nhỏ.”

Nghe thấy Hoài Thương nói như vậy, Thanh Bình vui mừng đến mức thả chén bát xuống bồn rửa bát, mặc cho tay vẫn còn xà phòng mà ôm chằm lấy cô và liên tục nói cảm ơn cô.

“Mấy đứa ơi, mấy đứa sắp được đi học trở lại rồi đấy.”

Chưa hết, Thanh Bình còn nhảy cẩng lên vì sung sướng và liền khoe với mấy đứa nhỏ về thông tin “sốt dẻo” này. Anh chạy đến ôm lấy từng đứa nhỏ trong niềm vui và sự hạnh phúc.

Niềm vui nối tiếp niềm vui, hi vong tiếp nối hi vọng, căn nhà này dường như đang được sưởi ấm và tràn đầy hi vọng.

Rõ ràng đối với Thanh Bình mà nói, việc đám nhỏ được đi học trở lại đối với anh là niềm vui gấp nhiều lần nếu so với việc anh nhận được tháng lương đầu tiên. Thậm chí những giọt nước mắt hạnh phúc cũng đã rơi trên khuôn mặt của người đàn ông này.

Cùng với đó niềm vui sắp được đến trường của đám nhỏ nhà Thanh Bình. Điều còn lại bây giờ là Thanh Bình sẽ nhanh chóng quay trở lại làng chài, nhanh chóng hoàn thành xong giấy tờ, giao cho Hoài Thương và cùng nhau hi vọng về một kết quả tích cực.

Bạn đang đọc Năm Đứa Trẻ sáng tác bởi huynhu1007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.