Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hòa ca

Tiểu thuyết gốc · 1606 chữ

(Cảm ơn "Thiên Lục", "vô thượng kỷ nguyên", "Lười viết", "Người bên lề" và "Kẻ Trộm" đã đề cử nha hehehehe.)

Trong một căn phòng đơn sơ giản dị nào đấy, Trầm Linh Nhi nằm thiếp đi đầy mệt mỏi trên chiếc giường gỗ đơn sơ.

Sau khi thất bại trong trận chiến ở bán kết, nàng liền được đưa tới dược điền để các y sư kiểm tra và khắc phục một chút vết thương còn tồn đọng xong liền có thể tự do trở về mà không như Bạch Du và Diệp Vô Nhai phải bị giữ lại để chăm sóc và điều trị kỹ lưỡng.

Chỉ là dù ở Ngoại Môn Thi Đấu này bản thân đã làm được rất khá, có thể đi tới bán kết đã chứng minh cho tất cả mọi người thấy được bản lĩnh thật của nàng, nhưng bộ dáng nhăn chặt mi mắt lúc này khi đang ngủ tựa như biểu hiện cho việc nàng chưa từng hài lòng với kết quả như vậy.

"Hừ, thứ vô dụng không có thiên phú "chiêm tinh thuật"như ngươi thì tu luyện có để làm được trò trống gì? Mau chóng lấy chồng rồi sinh con đẻ cái để cung cấp thêm mầm tiên cho gia tộc mới là vận mệnh chuẩn xác của ngươi."

"Muội muội à, đừng cố phản kháng nữa, phụ thân cũng chỉ là muốn tốt cho ngươi thôi, ngươi cũng thấy rồi đó, vị trí của các vì sao đã cho thấy con đường phía trước của ngươi sẽ chỉ mang ngươi hướng vực sâu mà thôi, nên là nghe tỷ và phụ thân đi, bọn ta chỉ là muốn tốt cho ngươi."

"Linh Nhi lui ra đi, ngươi không làm được đâu..."

"Trầm Linh Nhi á? À ý ngươi là nữ nhân không biết xấu hổ kia chuyên leo lên giường tình nhân của người khác và leo lên giường các sư huynh để tranh thủ tài nguyên tu luyện đấy à?"

"Kẻ vô dụng mà thôi..."

"Đồ không biết xấu hổ..."

"Thảm hại..."

"..."

Trong giấc mộng, theo thời gian trôi qua, tiếng mắng chửi, trách móc, phê bình ngày càng dày đặc, cũng ngày càng nặng nề.

Tửng cảnh tượng trong ký ức vốn đã chôn vùi rất lâu giờ đây lại một lần nữa rõ ràng trở lại.

Trầm Linh Nhi giờ đây cảm giác bản thân như hoàn toàn bị nhấn chìm, sắc mặt nàng càng lúc càng nhăn lại, cả người cuộn tròn lại trên giường tựa như đang phải chịu đựng nổi giày vò thống khổ nào đấy.

"Câm miệng, tất cả đều câm miệng cho ta!"

Không thể kìm nén cảm xúc thêm được nữa, trong nội tâm, Trầm Linh Nhi chợt gầm thét lên, ngay lập tức, tất cả những lời nói khó nghe, những cảnh tượng làm bản thân nàng cảm thấy chán ghét kia đều biến mất, chỉ để lại một nội tâm hoàn toàn trống rỗng và ý thức Trầm Linh Nhi cô độc khụy gối giữa nơi tối tăm ấy.

"Không sao, không sao, chỉ cần ta lại đứng dậy là được, chỉ cần lại đứng lên thì mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Phải, chỉ cần đứng lên như mọi lần bản thân liền sẽ ổn, ta mạnh mẽ mà.

Nghĩ như thế, Trầm Linh Nhi muốn gượng ép bản thân vực dậy, nhưng vừa đứng lên được một nửa, áp lực trầm trọng như núi chợt ép nàng một lần nữa khụy gối trở lại.

Bao năm qua đấu tranh với những lời đàm tiếu và dị nghị ngoài kia, đấu tranh với những chuyện cũ đã qua trong quá khứ, giờ đây Trầm Linh Nhi dường như cảm thấy bản thân đã chạm đến cực hạn.

Tại sao chứ, tại sao nàng không thể mạnh mẽ hơn được nữa?

"Chẳng lẽ ta chỉ có thể như thế này thôi sao?"

"..."

Trầm Linh Nhi chợt lâm vào sự hoài nghi sâu sắc về bản thân, về những nổ lực đã bỏ ra, về lựa chọn của bản thân trong quá khứ.

Chẳng lẽ tất cả ngay từ đầu đã sai lầm, nếu cố gắng đến mức kiệt quệ như thế này còn không thể thay đổi được gì hết, vậy những gì bản thân đã trải qua rốt cuộc là vì điều gì đây?

Đang lúc Trầm Linh Nhi tự hỏi bản thân như thế, đột nhiên lúc này, tiếng bước chân chợt xuất hiện.

Tại trong không gian u tối và tĩnh mịch như này, tiếng bước chân kia mặc dù không lớn nhưng lại trở nên rõ ràng vô cùng.

Trầm Linh Nhi quay đầu lại xem, ngay lập tức nàng liền bị ngạc nhiên bởi người xuất hiện trước mắt.

"Làm sao lại là ngươi, Tô Thường Nguyệt!?"

Đối phương tại sao lại xuất hiện ở đây?

Không để ý tới trạng thái hốt hoảng của Trầm Linh Nhi lúc này, Thường Nguyệt chợt tươi cười đầy rạng rỡ sau đó liền đưa tay về phía Trầm Linh Nhi rồi nói:

"Vừa rồi ngươi thật sự cừ lắm đấy, tiểu áo bông."

"..."

Nhìn thấy bàn tay trước mắt, Trầm Linh Nhi theo bản năng muốn đưa tay ra để nắm lấy, nhưng rồi nàng lại rụt tay lại.

Nàng sao có thể nhận lấy sự thương hại này từ đối phương chứ, làm thế thì khác nào phủ bỏ tất cả những gì bản thân đã nổ lực đó giờ?

Cắn răng tự nhủ với lòng, tâm trạng của cô gái nhỏ giờ đây vô cùng hỗn loạn.

Chỉ là Thường Nguyệt trước mắt cũng không phải là thật, cũng không có cách nào an ủi, nhưng lời nói tiếp theo của nàng lại thật sự làm cho Trầm Linh Nhi rung động sâu sắc.

"Chúng ta là kẻ mạnh mà..."

Một câu nói ngắn gọn không đầu không đuôi, nhưng giờ đây rơi vào trong tai Trầm Linh Nhi lại tựa như lời công nhận đầu tiên cho những nổ lực nàng đã bỏ ra.

Nhìn thấy thân ảnh Tô Thường Nguyệt lúc này tựa như cất cao vô số lần, Trầm Linh Nhi thật sự bị rung động tới rơm rớm nước mắt.

Tại sao chứ, tại sao ngươi lại công nhận ta, chúng ta không phải là kẻ địch với nhau sao?

Mặc dù tự nhủ như thế, Trầm Linh Nhi cũng không lại chần chờ nữa mà chợt nắm lấy bàn tay trước mắt.

Đối phương nói phải, nàng là kẻ mạnh mà, là kẻ mạnh thì sao phải chần chờ và sợ hãi chứ?

Một lần nữa đứng lên với sự hổ trợ của Tô Thường Nguyệt, Trầm Linh Nhi mắt đối mắt nhìn lấy gương mặt của đối phương.

Vẫn là nụ cười tự tin ấy, vẫn là vẻ mặt đầy ngông cuồng và bá đạo ấy. Đối phương tựa như là ngọn lửa nóng bỏng nhất trần đời khiến cho người khác khó mà đứng gần được, nhưng đồng thời cũng là nguồn sáng mãnh liệt nhất khiến cho không ai trên đời có thể phủ nhận được sự tồn tại của đối phương.

Một người sao mà có thể hoàn mỹ tới vậy chứ.

"Ta... thật sự rất muốn sánh ngang với ngươi, với tất cả lòng tự tôn của mình, ta hứa sẽ làm được!"

Giờ khắc này, Trầm Linh Nhi đã không chông chờ vào tương lai có thể đánh bại được Tô Thường Nguyệt nữa rồi.

Từ hôm nay có lẽ trước mắt nàng sẽ có một tòa núi sao mà cao lớn hùng vĩ, đến mức không thể vượt qua được.

Nhưng đồng thời từ hôm nay nàng cũng sẽ có một tượng đài sao mà rực rỡ và cao quý đặt ở trong lòng để bản thân luôn lấy đó mà làm mục tiêu để phấn đấu.

Để có một ngày có thể sánh vai cùng "ngọn lửa" rực rỡ ấy, để bản thân có thể cùng tỏa sáng tại dưới hào quang rực rỡ của đối phương.

Ở ngoại giới, sắc mặt Trầm Linh Nhi dần dần thả lỏng cuối cùng trở nên vô cùng nhẹ nhõm, trên gương mặt có chút non nớt nhưng tràn đầy kiên nghị kia giờ đây chợt xuất hiện một nụ cười mỉm hiếm có.

Trái tim Trầm Linh Nhi từ trong trạng thái loạn nhịp nhanh chóng ổn định lại nhưng sau đó lần nữa thay đổi tiết đấu và bắt đầu đập theo một giai điệu nào đấy.

Ở ngoài xa, tại dưới bầu trời đêm, Phù Hoa đang chỉnh lại dây đàn cho đàn tranh của mình, nhưng nàng chợt dừng tay lại, nghiêng mắt nhìn về một phương hướng, Phù Hoa chợt mỉm cười sau đó cũng bắt đầu đàn lên giai điệu của bản thân.

Trong nội môn, Mộng Đình sau khi đưa tên ngốc Tư Cát Thiệu Huy đi ngủ, bản thân nàng cũng thở phào một hơi dự định đi tu luyện một chút, nhưng đi được vài bước nàng lại đột ngột dừng lại bước chân, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phương xa.

"Xem ra ta lại sắp có thêm một vị tỷ muội rồi."

Tự nhủ một câu, Mộng Đình cũng chợt mỉm cười sau đó bắt đầu ngân nga theo giai điệu đang vang vọng kia.

Đêm nay, tại dưới bầu trời đêm, hạo nguyệt lên cao, một bản hòa ca vô cùng đặc sắc vang vọng khắp Thiên Nguyên Huyền Tông.

Nhưng đại đa số mọi người đều không có phúc để nghe được.

Bạn đang đọc Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng sáng tác bởi Dfray
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dfray
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.