Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chọn quà cho lễ bái sư

Tiểu thuyết gốc · 1618 chữ

(Cảm ơn "zXgKL92518", "Thiên Lục", "Người bên lề" đã đề cử nha hehehe.)

"Hắc hắc, sư tỷ thấy không, ta đã nói là nha đầu này sẽ là người tiếp theo nắm giữ được "Phạm Âm" mà."

"Rồi rồi, ngươi nói cái gì cũng đúng hết, thế tiếp theo ngươi định làm gì đây, thu đối phương làm đệ tử à?"

"Ách, muội cũng có ý định như vậy, chỉ là mắc cái đối phương còn có nhân quả dây dưa với Doãn gia, cũng không biết người ta có chịu nhả người ra hay không nữa."

Cùng ngồi trong đại điện để uống trà, cơ hồ là ngay khi Trầm Linh Nhi tìm ra giai điệu "Phạm Âm" của bản thân, cùng là người nắm giữ "Phạm Âm", Chu Chỉ Ngọc có thể lập tức liền cảm giác được.

Cái cảm giác thôi thúc bản thân muốn cùng cất lên giai điệu kia, nàng tuyệt đối sẽ không cảm giác sai.

"Hừ, bọn hắn không đồng ý thì đánh tới cửa nhà bọn hắn, sợ cái gì."

Ngồi ở cùng bàn, Lưu Lăng Vân góp ý vô cùng bá đạo như thế.

So với hành xử lá mặt lá trái, nàng vẫn thích dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề hơn, vô cùng nhanh gọn và trực tiếp.

Chỉ bị cái là phiền phức sau đó có hơi nhiều mà thôi.

"Ài, Vân tỷ, ngươi cũng bớt bớt lại chút đi, đạp vỡ đại môn nhà người ta, tiền đấy sẽ do ngươi trả chứ không ai trả giúp được đâu nha."

"Ách, không phải còn có ngươi à?"

"Sư tỷ, ngươi lại báo nữa là ta chỉ có thể đi hát dạo để kiếm linh thạch thôi chứ không còn khả năng thay ngươi thu dọn tàn cuộc đâu."

"..."

Nhắc tới chuyện tiền bạc là Lưu Lăng Vân lại cảm thấy xấu hổ, vì vậy nàng chỉ có thể hớp một ngụm trà để hóa giải lúng túng sau đó liền nói sang chuyện khác.

"À, ta chuẩn bị thu đồ đệ rồi nhưng không biết phải cho nàng quà bái sư gì cho tốt đây, sư muội có ý kiến gì không?"

"Quà bái sư á? Sư muội nhớ không lầm thì trừ rìu chiến ra, có thể đem cầm cố sư tỷ đều đem đi cầm cố hết rồi mà, ngươi móc đâu ra quà bái sư?"

Bị Chu Chỉ Ngọc nói toạc ra như thế, Lưu Lăng Vân càng lúng túng hơn, chỉ là ngại chút mặt mũi ít ỏi còn lại, nàng không thể không ho khan một tiếng sau đó cậy mạnh mà nói:

"Những thứ bị thanh lý đấy chỉ là chút tạp vật mà thôi, đồ vật quý giá chân chính ta vẫn có rất nhiều nha."

"Ồ, ví dụ như?"

"Ví dụ như... công pháp, truyền thừa, bí thuật chẳng hạn."

"Ách, sư tỷ chắc là ngươi được quyền truyền thụ mấy thứ đấy không? Dù sao tông môn thế nhưng là nghiêm cấm truyền cho người ngoài."

"Tất nhiên là ta được quyền truyền thụ rồi, dù sao cũng là của ta mà có phải học trộm từ tông môn đâu, với cả đó là đồ đệ đầu tiên của ta nha, sao có thể xem là người ngoài được?"

Nghe Lưu Lăng Vân nói thế, Chu Chỉ Ngọc mặc dù còn cảm thấy đối phương có chút tùy tiện, dù sao trước đó cả hai chỉ mới là bèo nước gặp nhau mà thôi, mới qua mấy ngày cái liền thành mối quan hệ sư tôn và đồ đệ, lại còn định dạy truyền thừa cao cấp, nhưng nghĩ đến cô bé kia dù là nhân cách hay quá khứ đều không có vấn đề lắm, nếu phải vạch lá tìm sâu thì chỉ ngại mỗi chuyện có thể tương lai sẽ có hai "Lưu Lăng Vân" cùng báo Kim Sơn mà thôi, cũng không phải báo Thủy Sơn của nàng, vì vậy nên Chu Chỉ Ngọc cũng không nói thêm về việc này nữa.

Nàng hơi cân nhắc một chút liền nói ra suy nghĩ của mình lúc này:

"Theo sư muội thấy, nếu đệ tử của sư tỷ đã có thể như kỳ tích mà giải trừ được "Tiên Thiên Thể Ràng Buộc", vậy chẳng bằng chúng ta hơi đẩy một chút, giúp nàng giải trừ "Tiên Thiên Nguyên Ràng Buộc" để thành tựu "Song Đạo Trúc Cơ" luôn?"

"Ài, ngươi có suy nghĩ cũng giống ta đấy, chỉ là làm thế liệu có thật sự tốt cho nha đầu ấy không? Dù sao con đường này đã bước lên liền không có lối về đâu, mà nếu như tiềm năng nội tại không đủ dày cũng khó mà đi thông được, ta cũng không muốn lần đầu tiên làm sư tôn liền đem đệ tử của mình dạy phế đi đâu à."

Thấy Lưu Lăng Vân đắn đo do dự như thế, Chu Chỉ Ngọc cũng hiểu đối phương đang lo ngại điều gì, nói cặn kẽ ra thì dài dòng, về cơ bản thì con đường của thiên tài không phải ai cũng có thể đi được, nếu không có đủ tư chất, khí vận và nội tình mà cưỡng ép đi con đường kia thì kết quả cuối cùng chỉ có đem bản thân dẫn tới vực sâu mà thôi.

"Thật ra thì sư tỷ cũng không cần lo lắng về vấn đề này, vì dù sao ngươi có lo lắng cũng đã muộn, nha đầu kia kiểu gì cũng sẽ bước vào con đường của thiên kiêu mà thôi."

"Ách, ta không hiểu lắm, ngươi giải thích đi?"

"Sư tỷ chẳng lẽ không nhớ nàng và tông chủ có một vụ đánh cược à? Trước giờ sư tỷ từng thấy tông chủ có hứng thú đánh cược với một tiểu bối như thế chưa? Nên không khó để đoán, nha đầu kia sợ là đã lọt mắt xanh của tông chủ mất rồi, dù cho không muốn đi con đường này cũng khó, sư tỷ hiện tại nếu hướng đạo trước cho nàng thì ít nhất nàng sẽ có một khởi đầu nhẹ nhàng và êm ái một chút, nếu để tông chủ phải đích thân ra tay thì..."

Nói đến đây, Chu Chỉ Ngọc liền đột ngột ngưng không nói nữa, nhưng Lưu Lăng Vân cũng hiểu ý sư muội mình muốn nói là gì.

Lão già thích làm màu kia xưa nay chưa từng nể nan ai bao giờ, đối phương luôn tuân theo lý niệm "Phôi tốt mà không luyện thì cũng chỉ là thứ tầm thường."

Vì vậy trong khoảng thời gian đương nhiệm của hắn, mặc dù đã thay tông môn khai phá và đào tạo ra không ít thiên kiêu hàng thật giá thật khiến cho tông môn càng hưng thịnh hơn một bậc, tuy nhiên cũng đồng thời làm phế đi không ít hạt giống tốt, đều là khả tạo chi tài nhưng bị uổng phí hết.

Gần đây nàng thậm chí còn nghe thấy một chút tin đồn như này, mặc dù không biết phải thật không, nhưng mà tân trưởng lão của tông chủ phong, Hà Thiên Đồ, không chỉ luyện thành cực phẩm kim đan, thậm chí còn lĩnh ngộ được "Đao Thế", là cảnh giới tiếp theo của "Đao Tâm", thật ra đều do tông chủ bố cục và sắp đặt.

Từ việc âm thầm nhồi nhét tư tưởng "không thành cực phẩm kim đan không đột phá" để đối phương lãng phí gần hết thọ nguyên nhằm mài dũa cho đối phương một đạo tâm vô cùng kiên định và vũng chắc cùng tạo nghệ đao pháp không tệ, sau đó lại âm thầm thiết kế để một "tàn tiên" sinh ra để rồi thí cho Hà Thiên Đồ trảm nhằm giúp hắn có được thành tựu như bây giờ.

Mặc dù vừa nghe liền biết tên bịa ra tin đồn này lại chơi cỏ bảy màu rồi, nhưng nghĩ đến tác phong của lão già thích đội lốt trai trẻ kia cùng với những gì bản thân phải trải qua trong quá khứ để có thể tỉnh lại "Thánh Thể", Lưu Lăng Vân cũng không thể không lo xa cho đồ đệ của mình.

"Ngươi nói đúng, mặc dù ta lần đầu làm sư tôn nên còn bỡ ngỡ nhưng ít nhiều gì cũng sẽ "nhẹ nhàng" hơn lão già kia, trời mới biết hắn sẽ làm chuyện phát rồ gì để ma luyện nàng. Mẹ nó, nhất là gần đây lão già ấy hình như lại có hứng thú với đống trò mới của đám Vô Danh Đạo nữa rồi, thật không biết hắn nghĩ gì mà định đem tên nam đệ tử kia đưa qua đó, may mà đối phương tỉnh lại kịp nếu không thì trời biết được kết quả sẽ thế nào đây."

"Hì, sư tỷ hiểu là tốt rồi, vậy ngươi dự định đưa nàng loại truyền thừa nào đây?"

"Hừm, nếu nha đầu ấy đã giải trừ được "Tiên Thiên Thể Ràng Buộc" rồi, lại ưa thích chiến đấu như thế, linh căn là lôi và hỏa, vậy thì truyền thừa của "Thiên Hỏa Chân Nhân" thế nào?"

"Ách, sư tỷ thấy tốt liền được, dù sao ta cũng không rành về chơi lửa, nhưng kết cục của "Thiên Hỏa Chân Nhân" dường như cũng không được đẹp lắm, chết rồi thân thể còn bị đục một lỗ rõ to, ngươi cho nàng truyền thừa này sẽ không vô tình trù ẻo nàng đấy chứ?"

"Ài, dăm ba cái chuyện tâm linh bịp bợm mà thôi, lo cái gì."

Bạn đang đọc Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng sáng tác bởi Dfray
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dfray
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.